Chuyện sau đó, Tư Niên cũng không tham gia vào nữa.
Kế hoạch trả thù của Tư Niên cũng rất đơn giản, nhưng cha Keiran lại muốn bọn cậu cứ trở về học viện, chuyện còn lại ở Bechi này ông ấy sẽ lo liệu.
Món bánh cuốn cũng không được nhà hàng công khai.
Nên đến khi một chuyện lớn trong cuộc thi ẩm thực liên bang xảy ra, Tư Niên mới biết cha của Keiran cũng không phải người hiền lành, dễ bắt nạt.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Chiều nay bọn họ sẽ xuất phát, vé tàu cũng đã mua xong, đồ đạc cũng chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng đến giờ khởi hành lại không thấy bóng dáng của Edric.
Keiran liên lạc với hắn, mới biết được hắn đi đến đền của Misama và thủ lĩnh.
Hôm ấy hoa không nở, Edric dùng dị năng mộc của mình thúc đẩy một đóa hướng dương trước tượng của thủ lĩnh.
Hắn không biết tại sao mình lại làm thế.
Hoa đã nở, nhưng hắn vẫn không ngừng lại dị năng, chỉ đến khi thân thể hắn mệt mỏi, thì mới chấp nhận rời đi.
Vừa ra khỏi cửa đền đã thấy Keiran đang chạy đến.
Edric mỉm cười.
Keiran đang lãi nhãi, than phiền, trách móc hắn.
Edric chỉ nói xin lỗi.
Dù sao cũng không làm trễ hành trình, Edric còn mua một mấy túi hướng dương cho mọi người.
Trong suốt những buổi trên tàu, Tư Niên chỉ ăn, ngủ, nghiên cứu đồng hồ.
Điều làm Tư Niên bất bất ngờ nhất có lẽ là việc Anzasil khen cậu dạo này trong càng đẹp hơn.
Tư Niên không phải là mẫu con trai thích cái đẹp đến nhường nào, chỉ cần dễ coi, đoan chính là được, nhưng được người mình thích khen xinh đẹp thì tất nhiên vẫn rất vui.
Sau khi thoát ra khỏi lời đường mật đó, Tư Niên lại đi tìm nguyên do, Anzasil giỏi dỗ dành nhưng nhất định không phải là mẫu dỗ dành như thế.
Tư Niên tất nhiên cũng không ảo tưởng có thứ gì đó làm mình đẹp hơn, cũng không giận dỗi vì trong mắt Anzasil ngày trước cậu không đẹp.
Kết luận cuối cùng được Tư Niên tìm ra ngay trong buổi chiều hôm ấy.
Trong dạng người Tư Niên khẳng định mình vẫn như thế.
Trong dạng hải cẩu, Tư Niên khẳng định mình béo hơn một vòng lớn.
Một vòng mà mắt thường có thể cân đo.
Tư Niên bỗng nhớ lại mấy tháng gần đây quả nhiên cậu đã ăn nhiều hơn trước rất nhiều.
Lúc đầu là Anzasil ép, lúc sau là đã quen.
Không phải Tư Niên ám ảnh với việc mập ốm.
Chỉ đơn giản là trong dạng hải cẩu cậu vốn dĩ đã rất mập, càng mập hơn trong càng đáng sợ, có cảm giác trở mình hay di chuyển đều lù đù, không giống một con tinh thú tinh anh.
Anzasil đem cậu bên người sẽ bị người khác cười chê.
Dù Anzasil đã không còn đem Tư Niên ra ngoài nhiều nữa, nhưng Tư Niên tin rằng sẽ có một ngày mình quang minh chính đại bên cạnh Anzasil theo lời hắn nói.
Tư Niên không muốn để mọi công sức, cố gắng mà Anzasil đánh đổi để cậu ngẩng cao đầu bên cạnh hắn, lại thu về là một con hải cẩu béo được ẵm bồng bởi tướng quân oai hùng.
Anzasil dạo này thật sự đã càng thích ôm Tư Niên chải lông.
Về đến nhà, hắn càng trở nên tích cực
Tư Niên hỏi hắn:
“ Em ốm đi, anh sẽ không thích sao?”
Anzasil nhìn Tư Niên một chút rồi cười to:
“Còn sợ anh không thích em nữa à?”
Sau đó, hắn đứng lên đi đến bên tủ sách trong phòng, lấy ra một cuốn sách đem đến bên cạnh Tư Niên.
Tư Niên thấy sách liền chán nản, nằm một chỗ không động đậy giả chết.
Anzasil vẫn nhẹ nhàng bế nổi thân thể không còn nhỏ bé của hải cẩu bự nhà mình.
Hoàng hôn cũng đã mất, Anzasil kéo rèm cửa lại.
Bế Tư Niên lên sô pha.
Tư Niên vớ tay lấy một túi mục hoàng dưới bàn, nhưng trong dạng hải cẩu không thể nào mở ra nổi.
Mập mạp khó hoạt động.
Nhưng mọi khó khăn đã có Anzasil.
Anzasil sau khi mở túi cho Tư Niên, thì mới lật sách tìm một trang quan trọng.
Vừa tìm được đã đọc cho Tư Niên nghe.
Là một cuốn sách về tinh thú, trang Anzasil đang đọc là các loài tinh thú ở vùng lạnh giá.
Anzasil đã đọc xong, sau đó phân tích cho Tư Niên nghe các giá trị của cuốn sách.
Tư Niên mơ hồ hiểu ra, cậu không phải đang mập lên do thức ăn, mà là do cậu đang trưởng thành, năng lượng ngày càng nhiều, nó sẽ được khái quát hóa như việc tích trữ mỡ theo bản năng động vật.
Chỉ cần vượt qua giai đoạn này cậu sẽ trở về trạng thái bình thường, thân thể càng trở nên chắc khỏe.
Anzasil hôn cái bụng nhỏ của hải cẩu nhà mình, dùng lời nhỏ nhẹ, trầm ấm nói chuyện cùng Tư Niên:
“ Em sắp trưởng thành rồi”
Tư Niên không biết nên vui hay nên buồn, nhưng chỉ cần thân thể khỏe mạnh, không mang bệnh đã là điều tốt.
Hôm nay, là ngày bọn họ phải trở về học viện.
Lúc mười giờ, lễ đón học viên mới được tổ chức trước cổng học viện.
Tư Niên đứng bên cạnh Anzasil nhìn cánh cổng cao lớn trang nghiêm trước mắt liền có cảm giác thật tự hào, cuối cùng bao cố gắng đã được đền đáp.
Bước qua cánh cổng này, là cả một thế giới mới, cuộc sống của cậu sẽ có rất nhiều thay đổi.
Tư Niên bỗng nhiên ngơ ngác.
Cậu nhớ về những ngày tháng trước kia, những ngày cậu còn ở trái đất, những ngày trèo rừng, lội suối, những ngày cô đơn trong quán ăn nhỏ của mình.
Cậu không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng nếu đây chỉ là giấc mơ thì cậu không muốn tỉnh lại.
Tư Niên cảm nhận được cái nắm tay từ người bên cạnh.
Cậu xoay đầu, liền nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Anzasil.
Người con trai này đã nắm tay cậu khám phá thế giới lạ lẫm, và sẽ tiếp tục nắm tay cậu đi qua quãng đường còn lại.
Bọn họ đang đứng dưới cái nắng của buổi sớm mai, cùng với vô vàn con người đến từ khắp mọi nơi khắp trên toàn vũ trụ, cùng tiếng đón chào của những người đi trước.
Mãi về sau, Tư Niên mỗi lần được hỏi đến đều có thể diễn tả lại khung cảnh này, cảm xúc này.
Lễ chào mừng được diễn ra theo hình thức của quân đội nên không quá dài dòng.
Mở đầu là màn chào hỏi của chủ tịch hội đồng trường.
Ông ấy không cầm diễn văn ra đọc, tất cả lời nói đều là cảm nghĩ cá nhân.
Nói không dài nhưng có sự thu hút.
Sau đó, là một đợt nổ súng.
Cánh cổng học việc được hai thanh niên mở ra.
Tư Niên biết hai người đó có lẽ là đàn anh của mình.
Những người phía trước đã bước vào.
Anzasil cũng nắm tay Tư Niên tiến lên.
Tiếng hát đã vang dội toàn khu vực này.
Tư Niên đã từng nghe bài hát này một lần.
Là lần cậu cùng Anzasil đi mua đồ nội thất, ngoài đường lại đang làm lễ đón các vị tướng quân trở về nên phải ngừng lại.
Tư Niên không biết đó là bài gì, nhưng thật sự rất hay, rất ấn tượng, nghe một lần liền không nhầm lẫn với bất kỳ bài nào.
Bọn họ đi đến một khoảng sân trống.
Trước khi vào bọn họ đều đứng tự do thành một đám lớn, tuy không chen lấn nhưng vẫn rất lộn xộn.
Khi bước vào, bọn họ phải đứng theo các số trên sân.
Số này được quyết định theo thứ tự xếp hạng trong vòng thi sinh tồn cuối.
Tư Niên và Anzasil buộc phải tách ra, Tư Niên biết được từ trước nên cũng không bất ngờ.
Trong vòng hai mươi phút, một nghìn hai trăm người đã vào hàng lối đã ngay ngắn, gọn gàng.
Lại có hai vị đi lên đài phát biểu.
Tư Niên chỉ nghĩ tác phong của họ cũng sẽ nhanh nhẹn như vị chủ tịch kia.
Nhưng cậu đã nhầm.
Đây là phần trình bày về quy định của học việc, các ngành, các khóa, các thể lệ thi, thể lệ tốt nghiệp.
Quy định của học viện từ trước đến nay tuy không cấm nhưng cũng không được công khai trên bất kỳ nền tảng nào.
Dù giấy không gói được lửa, người bên ngoài cũng nghe được ít nhiều các quy định, nhưng đến khi một lần chính thức nghe được Tư Niên mới biết nó nhiều đến thế nào.
Nắng càng lúc càng gay gắt.
Bọn họ được thông báo họ có quyền đi đến nơi có bóng mát ngồi, bên kia đã chuẩn bị nước và bánh.
Người đọc diễn văn vẫn đọc không ngừng nghỉ.
Không một ai rời khỏi.
Tư Niên không để tâm đến giờ giấc, cậu không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến khi cậu biết không thích hợp thì thật sự đã có chuyện không thích hợp.
Cậu cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa.
Có lẽ cậu đã đứng hơn ba tiếng liên tục.
Trên đài diễn văn cũng đã đổi năm người đọc.
Xung quanh mọi người vẫn đứng yên, thẳng tắp.
Tư Niên hít thở thật sâu tiếp tục cố gắng.
Lại một giờ nữa trôi qua.
Đã có người rời khỏi vị trí đi vào nơi có bóng mát.
Tư Niên cố chịu thêm nửa giờ thì cũng rời chỗ.
Một lúc sau, trên sân chỉ còn hơn một trăm người.
Cậu bạn ngồi cạnh Tư Niên là số 008 chung đội đỏ với cậu khi kiểm tra các vòng đầu.
Tư Niễn vẫn đang nói chuyện cùng cậu ấy, cậu ấy tên Suy Kao.
Là một dị tộc.
Tư Niên nhận lấy miếng bánh dinh dưỡng vừa được Suy Kao đưa cho, lúc này cậu mới cảm nhận được là mình đang đói.
Dưới sân trời vẫn nắng.
Tư Niên hỏi Suy Kao:
“ Bọn họ định đứng đến bao giờ?”
Suy Kao lắc đầu:
“ Tôi không biết nữa, gần một ngày rồi, mà còn nhiều người đến thế chắc còn rất lâu đấy”
Tư Niên đã chắc chắn với cảm nhận của mình.
Đã một này rồi, trong sân vẫn còn nắng, có lẽ là lại một trò thử nghiệm có sắp xếp.
Đội của Tư Niên, ngoài cậu thì người nào cũng còn dưới sân.
Anzasil đứng cạnh Chiến Lang, cả hai trông vẫn rất an nhiên, không hề mệt mỏi.
Tư Niên đem chiếc đồng hồ nhận được trong điện thần ra xem thời gian.
Đã qua thêm một ngày nữa, cậu ngồi một chỗ có ăn, có uống, có đi vệ sinh mà còn đau lưng, đau eo.
Vậy mà vẫn còn hơn trăm người đứng yên một chỗ.
Nhóm của cậu vẫn còn đang rất ngoan cường.
Người đọc diễn văn cũng đã ngừng đọc từ lâu, nhưng vẫn còn đang đứng dưới nắng.