Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Thằng nhãi nào đánh nhau, cút ra đây ——!”
Một người đàn ông lực lưỡng đầu trọc, chỉ còn lại một nhúm tóc màu vàng ngắn hùng hùng hổ hổ đi tới, tay cầm cây gậy bóng chày to, mặt mày dữ tợn, trông rất hung thần ác sát.
Mí mắt Thời Mộ nhảy liên tục, nếu cô nhớ không lầm, cũng nhận người không sai thì đây chính là anh Tóc Vàng mua say ở quán bar hôm đó, lần cuối ông anh này đã nói mình là một giáo viên trung học, khi đó cô cũng không suy nghĩ nhiều, hôm nay xem ra, chẳng lẽ chính là...
“Ai gây chuyện?” Ánh mắt lão Hoàng nhìn xung quanh một vòng, đến khi nhìn về phía Thời Mộ, đôi mắt anh ta chợt trợn to, bụng anh ta thít chặt, vẻ mặt còn khó nhìn hơn so với nhóm Thời Mộ.
Tóc Vàng họ Hoàng tên Thư Lãng, tự là Văn Tĩnh, nghe không xuôi tai, cho nên tình nguyện để người khác gọi anh ta là lão Hoàng.
Lão Hoàng tốt nghiệp trường cảnh sát, là một ông anh nóng nảy, sau khi tốt nghiệp thì trở thành giáo viên nhân dân đầy vinh quang, trừ dạy thể dục ra, còn phải chịu trách nhiệm về tác phong và kỷ luật của các học sinh. Bởi vì tính khí dữ dằn và thủ đoạn hung ác, ngay cả những chuyện khó nhằn nhất của trường học cũng phải chào thua anh ta. Trông anh ta như vậy nhưng rất khó cạy được bí mật của anh ta.
—— Anh ta là gay, còn là kèo dưới, trừ việc có một ngày say rượu giãi bày nổi lòng với một cậu bé ra, ngay cả người nhà cũng không biết khuynh hướng giới tính của anh ta.
Lúc này, Phó Vân Thâm đã đi ra từ bên trong.
Cậu thong dong lau chùi vết máu ở khóe miệng, cúi đầu sửa sang lại áo, mắt sáng như đuốc, không e dè nhìn lão Hoàng.
“Bọn nó gây chuyện trước, em chỉ tự vệ.”
Chu Thực lấy lại tinh thần, chửi rủa Phó Vân Thâm: “Mẹ kiếp! Mày đền Adidas cho ông!”
“Câm mồm, cấm la ó!” Lão Hoàng cũng nhận ra bây giờ không phải là lúc ngây người, anh ta nhịp nhẹ gậy bóng chày trên tay, có cảm giác nhột nhột nên Chu Thực đành ngậm miệng lại.
“À...” Lão Hoàng nhìn về phía Thời Mộ, giọng nói có vẻ lúng túng không dễ nghe ra: “Cậu, thằng nhóc cậu có gây chuyện không?”
“Em...”
Thời Mộ đang muốn nói chuyện, Chu Thực đã cắt lời: “Có có, cậu ta đánh vô cùng tàn nhẫn.”
Lão Hoàng hỏi: “Cậu ta đánh em thế nào?”
“Cậu ta...”
F***, không thể nói thẳng ra là bị “trộm đào” được? Vậy quá mất thể diện!
Chu Thực che bụng, không lên tiếng.
“Thôi, ba đứa thủ phạm cùng tới chỗ tôi, còn mấy đứa kia chờ đó, một lát tôi xử lý mấy cậu sau.”
Cậu nhóc Chu Thực rụt cổ, không dám lên tiếng, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn mấy người bọn họ bị mang đi.
Thời Mộ dùng tám phần lực xoay tay lại chộp đũng quần, làm cậu ta đau dữ dội, khập khễnh đi theo phía sau, nhíu chặt chân mày cũng chưa hề giãn ra. Mặc dù Phó Vân Thâm bị bầm nhưng chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Ngược lại Thời Mộ, trong lòng như đang đánh trống, trên bảy dưới tám [1].
[1] trên bảy dưới tám: chỉ sự bất định.
Phải nói cô và Hoàng Mao cũng thật có duyên, vào bar gay, anh ta trở thành người thầy trên con đường giả trai của cô, còn cô lại là cậu em tri âm của anh ta, vốn tưởng rằng hai người như đường thẳng song song sẽ không giao nhau, bây giờ thì hay rồi, người thầy trên con đường đời sắp trở thành người thầy đích thực rồi.
Duyên, tuyệt không thể tả.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Vào phòng làm việc, Tóc Vàng ném gậy bóng chày lên ghế sofa, vẻ mặt uy nghiêm, không hề giống với người đàn ông mềm yếu đã mua say, khóc bù lu bù loa ở quán bar hôm nọ.
“Nói đi, sao các em lại đánh nhau.”
Phó Vân Thâm không biến sắc, nói: “Cậu ta gây sự.”
Chu Thực lại tức tối mắng to: “F***. Ông nội mày, Phó Vân Thâm, mày đạp tao trước!”
Phó Vân Thâm nhếch môi cười lạnh: “Xin lỗi, nhà tôi năm đời độc đinh, tôi không có hai ông nội.”
“Mẹ nó, mày...”
Chu Thực ra tay muốn đánh, lão Hoàng nhướng mày lên, giọng như trâu: “Em chửi thêm một câu nữa cho tôi xem!”
Chu Thực mới vừa giơ tay lên thì ngượng ngùng để xuống.
“Bắt đầu từ em, nói đi tại sao lại đánh nhau.”
Chu Thực: “Phó Vân Thâm cố ý đạp Adidas của em, còn dùng trà sữa tạt vào em.”
Lão Hoàng nhìn về phía Phó Vân Thâm: “Em ấy nói thật?”
Phó Vân Thâm hai tay đút túi, lười biếng ừm một tiếng, nói: “Em xin lỗi rồi, trà sữa là do em lỡ tay.”
“Mẹ...” Đối diện với ánh mắt của lão Hoàng, Chu Thực cố nuốt từ “kiếp” xuống.
“Còn em.” Khi nhìn Thời Mộ, vẻ mặt anh ta rõ đã nhu hòa không ít. “Trước tiên nói cho tôi nghe em tên gì.”“Thời Mộ.” Cô đứng thẳng tắp, mắt to sáng trong, nhìn thì biết đây là một người rất ngoan.
“Em cũng tham gia vào?”
Thời Mộ lắc đầu: “Bạn này bảo đàn em của cậu ta đánh Phó Vân Thâm, là cậu ta gây chuyện trước, không liên can gì đến bọn em.”
“Cậu đừng có nói bậy, chính cậu đã ra tay!”
Lão Hoàng bị hét đến đau cả đầu: “Vậy em nói xem em ấy ra tay thế nào.”
Chu Thực cũng không nghĩ được nhiều, lập tức nói: “Cậu, cậu ta sử dụng gian kế. Cậu ta không có tham gia vào, nhưng cậu ta chộp vào … đũng quần… của em!”
Lão Hoàng nghẹn, ha, kích thích vậy?
Đối mặt với vẻ mặt quái dị của mọi người, Chu Thực cũng nhận ra mình nói không đúng, chợt đỏ mặt sửa lời: “Cậu ta ‘hầu tử trộm đào’ bóp trứng em, em là con trai độc nhất trong nhà, nếu sau này em bất lực sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn rồi, mấy người có thể bồi thường không?”
Nghe vậy, Thời Mộ rũ mắt xuống, cười híp mắt nhìn về phía cậu ta: “Tôi không ngại nếu cậu có thêm một đứa em trai đâu.”
Chu Thực hơi đần, nửa ngày không phản ứng kịp, Phó Vân Thâm bên cạnh đã nghe hiểu, cậu cúi thấp đầu, không nhịn được khẽ cười, chính tiếng cười này đã khiến Chu Thực biết được bị chơi xỏ, đáng tiếc vòng vo nửa ngày cũng không nghĩ ra nên phản bác thế nào.
Gần như hiểu rõ, lão Hoàng khoát khoát tay, không kiên nhẫn tiếp tục nghe bọn họ đâm thọt lẫn nhau, cau mày nói: “Hôm nay các em đánh nhau ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong và kỷ luật trường học, phạt các em dọn dẹp phòng dụng cụ cũ, trong bảy ngày quét sạch sẽ bên trong, cả thiết bị cũng phải lau sạch sẽ, không được phép gọi người khác làm hộ, nghe chưa!”
Nghe được phải quét phòng dụng cụ, sắc mặt Chu Thực thay đổi: “Không, không được, nghe nói ở đó có quỷ.”
“Em là con quỷ gà biết bay rồi còn gì, bắt đầu từ ngày mai, nếu em dám lười biếng, chờ phụ huynh đến đi.”
Sắc mặt Chu Thực còn tái nhợt hơn hồi nãy, so với quỷ, cậu càng sợ người cha như ma quỷ của mình hơn.
“Cuối cùng...” Lão Hoàng dừng mắt ở Thời Mộ. “Em ở lại, tôi muốn đặc biệt căn dặn em vài câu.”
Đợi khi Phó Vân Thâm và Chu Thực rời đi, lão Hoàng cẩn thận khóa trái cửa phòng, anh ta chà chà bàn tay, thấp thỏm đi tới bên cạnh Thời Mộ, giúp cô cầm một cái ghế tới: “Ngồi đi.”
Thời Mộ nhìn anh ta, không nói gì mà ngồi xuống, hai tay vững vàng đặt trên đùi, lẳng lặng chờ lão Hoàng mở lời.
Lão Hoàng gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, rồi thử dò xét hỏi: “Cậu em, cậu còn nhớ tôi không?”
Thời Mộ gật đầu: “Nhớ, thầy còn hỉ mũi đầy tay áo của em.”
“...”
Vẻ mặt Lão Hoàng cứng lại vài giây, còn nói: “Tôi cũng biết em lừa tôi, xem bắp tay bắp chân em không giống mười chín tuổi, cậu em, hai ta có thể thương lượng một chuyện không?”
Thời Mộ chớp mắt vài cái, trong đôi mắt trong trẻo của cô phản chiếu ánh mắt đầy bất an của anh ta, Thời Mộ mím môi, nhẹ giọng nói: “Em không phải là đứa ba hoa, sẽ không nói lung tung, chuyện này thầy có thể yên tâm.”
Lão Hoàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở dài một hơi.
Anh ta chỉ sợ đứa nhỏ này không biết giữ miệng, kể hết mấy chuyện đó ra ngoài, bây giờ nghe cậu ta hứa hẹn, trong lòng cũng coi như được thả lỏng.
Mấy bữa trước chỉ gặp Thời Mộ trong quán bar tối đen như mực, anh ta chỉ nhớ rõ dáng dấp cậu bé kia mi thanh mục tú, rất đẹp mắt, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện Thời Mộ còn đẹp hơn trong trí nhớ của anh ta, đẹp đến mức không nói thành lời.
Là một kẻ cuồng sắc đẹp, lão Hoàng rất thích các chàng trai cô gái xinh tươi, ánh mắt nhìn Thời Mộ đột nhiên trở nên đầy thiện cảm, anh ta vỗ vai Thời Mộ: “Mới vừa rồi tôi thấy cậu nói giúp Phó Vân Thâm, khai đi, cậu tới đây vì Phó Vân Thâm phải không?”
Thời Mộ nhướng mày, trái tim nhảy thình thịch.
Lão Hoàng cười há há, tỏ vẻ tôi đều hiểu hết: “Cậu yên tâm, chuyện của cậu tôi cũng sẽ không nói ra. Mặc dù tôi là thầy cậu, nhưng chúng ta có thể bí mật làm anh em, nếu cậu không ngại, thì nhận tôi làm đại ca, về sau ai bắt nạt cậu, ai làm cậu không thoải mái, cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ dọn dẹp giúp cậu, được không?”
“...” Thời Mộ biết chuyện của mình khó giải thích, cô cứng ngắc gật đầu hai cái, cố nặn ra một từ “Được”.
Nghe xong, lão Hoàng cười như sắp nở hoa.
“Xem như tôi đã là đại ca của cậu, nhưng tôi không thể lấy công làm việc riêng, cái gì nên nhận thì cậu phải nhận, tối mai phải quét dọn phòng dụng cụ đấy.”
Bên trong phòng dụng cụ cũ có rất nhiều thứ còn có thể sử dụng được, lão Hoàng cảm thấy bỏ thì quá đáng tiếc, không bằng tranh thủ cho mấy thằng nhãi này thu dọn lại bên trong, vừa có thể phạt bọn nó, vừa làm thông thoáng phòng dụng cụ, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện.
“Đúng rồi.”
Thời Mộ đang muốn đứng dậy rời đi, lão Hoàng lén la lén lút tiến tới nói vào tai Thời Mộ: “Các cậu còn là học sinh, mọi việc không nên quá mức, Phó Vân Thâm này là một đứa khá ngỗ nghịch, cậu đừng dùng sức mạnh đấy nhé.”
“...”
“... . . . ???”
Ông anh bị gì vậy, có phải anh ta quên họ còn là học sinh trung học không thế, làm loại chuyện khó nói đó sẽ phạm pháp đấy!!
Hơn nữa...
Dù có mạnh, cũng là Phó Vân Thâm mạnh hơn cô, cô gầy tay gầy chân, sao có thể làm nổi Phó Vân Thâm.
Lặng lẽ thầm thở dài, Thời Mộ cúi đầu ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài cửa, Phó Vân Thâm dựa vào lan can, híp mắt, cậu cười như không, trong giọng chứa ý đùa cợt: “Tóc Vàng, rất rắn rỏi, hửm?”
[Ngày đó tôi đi vào trong đấy tìm người quen, tóc vàng, rất rắn rỏi... ]
Trong đầu, không kịp đề phòng chợt vang lên câu nói mình đã nói trước đây không lâu.
Cô cảm thấy mình bắt đầu đau dạ dày, Phó Vân Thâm chắc chắn thuộc chòm sao Song Ngư, nếu không sẽ không nghĩ ngay người đó chính là Tóc Vàng.
Cô đảo mắt, cụp vai chấp nhận số mạng: “Được rồi, tôi là gay, cậu làm gì tôi?”
Cậu xoay người, chỉ để lại vài từ nhẹ như gió: “Về đổi phòng túc xá.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Hả?
Hả?!!!
Phản ứng kịp, Thời Mộ cố sức đuổi theo, kéo tay áo cậu lại: “Phó Vân Thâm, không phải chứ, đây là thế kỷ 21, cậu còn bảo thủ phong kiến như vậy sao?”
Phó Vân Thâm nhìn phía trước, hoàn toàn không thấy Thời Mộ đang liên tục ầm ĩ bên cạnh.
*
Tiết buổi chiều kết thúc, Phó Vân Thâm tìm được nhân viên quản lý túc xá, nói muốn thay Thời Mộ yêu cầu đổi túc xá, quản lý cau mày, hơi phiền muộn: “Hiện giờ chỉ có túc xá của hai em còn giường trống, những phòng khác đã đầy rồi.”
Phó Vân Thâm không đổi sắc, nói: “Không phải phòng 415 còn trống sao? Một mình em có thể chuyển qua đó.”
Nghe được phòng 415 trống, sắc mặt quản lý soạt thay đổi: “Phòng 415 từng có người chết, dù em dám vào ở, đoan chắc trường học...”
Phòng 415 vốn có bốn người, một buổi tối tự học nào đó, bốn học sinh ở bên trong đột nhiên tự sát tập thể, sau khi bọn họ chết, căn phòng này đã bị khóa lại, trừ người nhân viên vệ sinh ra thì không cho ai khác đi vào.
Phó Vân Thâm cắt lời cô quản lý: “Chỉ cần trường học chấp thuận, cô sẽ đồng ý cho em vào ở chứ?”
Cô quản lý sửng sốt, nói: “À ừ, nếu em không có ý kiến, bên tôi đương nhiên sẽ đồng ý.”
“Được.” Phó Vân Thâm khẽ vuốt cằm. “Chờ xem.”
... Chờ xem?
Cô quản lý bình tĩnh nhìn cậu, thằng nhóc này thật sự định bụng vào phòng túc xá đó ở hả?