Niềm vui tới quá đột ngột khiến Thời Mộ không kịp chuẩn bị.
Cô mở ra thông tin cá nhân ra trước, chọn mục tiêu nhiệm vụ, phía trên xuất hiện hồ sơ của Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm: 17 tuổi.
Sinh nhật: Ngày 1 tháng 11.
Giới tính: Nam
Khuynh hướng giới tính: Không rõ.
Sở thích: Tiểu trong suốt viết lách trên Green JJ, bút danh [Đừng nói chuyện với ta], mở ba hố, văn vẻ tự ti, logic kỹ càng, không ai thích xem, biệt hiệu “Thánh chuyên bị điểm âm”.
Số lần yêu đương với ngũ chỉ cô nương [rất biến thái nhưng chắc chắn có chuyện này]: ? (Hoàn thành nhiệm vụ cao cấp sẽ mở)
Số lần “ngóc đầu” vào buổi sáng sớm [rất biến thái nhưng chắc chắn có chuyện này]? (Cần trả 5000 điểm huynh đệ để mở)
Tư thế yêu thích [rất biến thái nhưng chắc chắn có chuyện này]: ?? (Cần trả 10000 điểm huynh đệ để mở)
Đối tượng yêu đương: ? (Điểm huynh đệ đạt tới 50000 sẽ kiểm tra.)
“...”
Xì!
Trừ khi cô ngu ngốc lắm, nếu không sẽ không mua mấy cái loại kỳ quái đản này.
Khoan đã, cái này tựa như xâm nhập vào cái gì đó rất kỳ lạ?
Thời Mộ hoàn hồn nhìn lại, hít một hơi, cô cầm lên điện thoại di động mở Green JJ, nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, mới bật thốt lên một tiếng “Mẹ ơi”.
Tên oắt con này lại viết thể loại văn kinh dị, bộ mặt của xã hội loài người ở khu dành cho nữ??? Viết 600 nghìn chữ rồi mà tổng điểm vote còn chưa được 100 nghìn, còn ráng viết tiếp? Dù ngày ngày có bị điểm trừ nhưng vẫn kiên trì ngày hơn 3000 chữ, quả là mạnh mẽ, Thời Mộ cũng bị tinh thần này cảm động đến nước mắt rưng rưng rồi.
“Tôi tắm xong rồi, tới cậu.” Cửa phòng tắm mở ra, Phó Vân Thâm chỉ mặc cái quần lót bước ra ngoài.
Thời Mộ luống cuống tay chân tắt điện thoại di động, vuốt tóc: “Vậy vậy vậy vậy... Vậy cậu ngủ trước đi.”
Cậu lên giường, kéo chăn đắp đến bụng.
“Cậu không mặc đồ ngủ hả?”
Phó Vân Thâm thản nhiên đáp: “Nóng.”
Cô nhìn cậu, ôm quần áo vào phòng tắm.
Thời Mộ không nhìn thấy, vì vậy bật cây đèn sạc pin nhỏ ở phòng tắm, ánh sáng rất yếu, tỏa ra ánh sáng dìu dịu và âm ấm.
Mở nước, trước rửa sạch cái “tấn giang giả” [1] trên người, chờ rửa xong, Thời Mộ mới nhận ra đã bị cúp điện, bởi vì nó khá nhẹ mỏng, bình thường giặt xong dùng máy sấy khô là có thể đeo, nhưng bây giờ...
[1] Tấn Giang nghĩa là JJ, tấn giang giả là jj giả =.=
Nhìn tấn giang giả đã được rửa sạch, Thời Mộ choáng váng, “tấn giang” có thể lau được, nhưng còn phần làm bằng vải này, tùy tiện lau lại không được. Nếu đeo luôn lên người, đoán chừng sẽ hôi, ươn ướt khó chịu.
Yên lặng chốc lát, vắt khô để phơi ở chỗ khô ráo trước đã, lát nữa lại nghĩ cách.
Tranh thủ rảnh rỗi, Thời Mộ lại mở nhiệm vụ huynh đệ cao cấp ra.
[Cùng Phó Vân Thâm đấm lưng cho nhau, điểm huynh đệ x1600.]
[Nhặt xà phòng cho Phó Vân Thâm, điểm huynh đệ x2000.]
[So kích thước cùng Phó Vân Thâm sẽ mở thông tin của mục tiêu nhiệm vụ.]
[Dỗ Phó Vân Thâm vui vẻ, điểm huynh đệ x5000.]???
Không đúng!
Đây đâu phải nhiệm vụ huynh đệ!! Có kiểu anh em huynh đệ nào như vậy sao?!
Huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, Thời Mộ không thể nhịn được nữa: “Hệ thống, cậu có thể ra giải thích đây là cái thứ gì không?”
m thanh hệ thống nghe ráng đáng ăn đòn: [Nhiệm vụ cao cấp không cưỡng chế thi hành, nếu ký chủ ngài không vui, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ bình thường, dù sao thời gian còn nhiều, rất nhiều đó mà.]
Dẹp cái thời gian còn nhiều, rất nhiều của cậu đi!
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ tức đến đau ngực, đưa tay khẽ vuốt, không biết là do thường mặc quần áo bó sát hay rèn luyện có hiệu quả, tốc độ tăng trưởng của bộ ngực rõ ràng chậm hơn, nhú lên hai cái bánh bao nhỏ, nói đúng ra là bánh bao Vượng Tử nhỏ [2].
[2] bánh bao loại nhỏ, mình kèm hình nhé.
Dù có dừng trổ mã cũng không sao, dù sao cô không ở đây cả đời, lớn mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
“Bày đặt nhiệm vụ cao cấp, tôi thấy chắc là làm nhiệm vụ gay chứ gì?”
Hệ thống: [Thân ái, cơm không thể ăn lung tung, nói cũng không có thể nói bậy. Chúng tôi là công ty đàng hoàng. Cô còn nói lung tung như vậy, chúng tôi sẽ report cô xâm hại danh dự của công ty.]
Thời Mộ: “Ha ha.”
Hệ thống: [Mục tiêu nhiệm vụ từ nhỏ đến lớn trải qua rất nhiều sự đối đãi bất công và thiên vị, làm gì có cơ hội cảm nhận được tình anh em như tay chân. Về phần mấy chuyện nhặt xà phòng, đấm lưng cho nhau không phải là chuyện đám anh em con trai mấy người hay làm sao? ]
Thời Mộ: ...
Sóng điện từ của hệ thống lại bắt đầu không ổn: [Ái chà, xin lỗi, ngài cải trang... quá giống thật, tôi quên mất giới tính thật của ngài từ lâu. Nếu ngài không... vậy bây giờ dùng 5000 điểm huynh đệ chuyển đổi nhiệm vụ? Trở thành người yêu của đại lão Phó Vân Thâm thì thế nào, dựa vào nhan sắc và tài trí của cô, chắc chắn có thể khiến thằng nhóc choai choai này yêu cô chỉ trong vòng một nốt nhạc.]
“Biến, không muốn!”
Chuyện đã tới giờ, đổi lại thân phận và giới tính rồi làm người yêu của Phó Vân Thâm? Không cần suy nghĩ cũng biết chờ chuyện này bị lôi ra ánh sáng, Phó Vân Thâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô! Đợi cô chết rồi, nói không chừng còn có thể làm người yêu với Phó Vân Thâm đấy, yêu cái xác không thì có.
Hơn nữa, Phó Vân Thâm không phải là tên choai choai nào đó đâu.
Cậu không giống những thiếu niên trẻ trâu, kiêu căng khác.
Thời Mộ tắt nước, tùy ý lau tóc, cầm tấn giang giả ra ngoài. Tránh bạn cùng phòng, Thời Mộ không bật đèn, mò mẫm đi tới ban công, cô chuẩn bị phơi tấn giang giả trong gió đêm, có lẽ phơi mấy phút là ổn rồi.
Đang phơi, bả vai bị người vỗ nhẹ, giọng Hạ Hàng Nhất vang lên: “Thời Mộ, cậu không ngủ ra đây làm gì?”Mòe ơi!
Tay run lên, đại tấn giang rơi xuống đất.
Thời Mộ kinh ngạc đến ngây người.
Ngay sau đó, nội tâm gào thét.
Toang rồi a a a a a a a a a!!!!!
Trên ban công, ánh trăng sáng vằng vặc.
Hạ Hàng Nhất cúi đầu, nhìn cái thứ gì đó với hai cái trứng, rõ ràng cho thấy đó là bộ phận nào đó của một đứa con trai thì rơi vào im lặng.
Là một học sinh chất phác từ thôn quê tới, Hạ Hàng Nhất không biết loại vật này là đồ tình thú nhưng cậu cũng không ngốc, vừa nhìn đã biết đây không phải thứ gì đàng hoàng rồi. Nhớ đến lời hai người bạn cho mượn xe kia đã nói lúc mới tới, Hạ Hàng Nhất thật sự hiểu lầm.
Thời Mộ nhất định có bệnh khó nói, trong lòng tự ti, cho nên mới mua món đồ này.
Nhất định là vậy.
Thật đáng thương.
Nghĩ vậy, ánh mắt của cậu thể hiện nét thương cảm.
Toàn thân Thời Mộ cứng ngắc, ngơ ngác nghĩ đối sách.
Hạ Hàng Nhất hơi khom người, đặt đồ vật kia lên rồi lại nhét vào tay Thời Mộ, lí nhí như muỗi kêu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác.”
Khó trách cô còn trẻ mà đã uống thận hươu. Khó trách hôm đó cái tiếng kêu cố ý kia có vẻ kỳ quái, Hạ Hàng Nhất vốn đang hoài nghi Thời Mộ có phải có bí mật gì không thể cho ai biết không. Qua tối nay, hoàn toàn bỏ được hoài nghi, hơn nữa cậu chàng còn cảm thấy đáng tiếc từ tận đáy lòng.
Người lương thiện, dịu dàng, trắng trẻo, mềm mại và đẹp trai như vậy, thế nhưng lại không có trứng, thật đáng thương.
“... ?”
“Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai, cậu, cậu phải phấn chấn lên.” Hạ Hàng Nhất hoàn toàn không thể che giấu được sự thương cảm trong ánh mắt. Chàng trai luôn ngốc nghếch, thật thà vào thời khắc này cố sức nghĩ cách an ủi cô: “Tôi sẽ không khinh thường cậu đâu, cậu yên tâm đi.”
“... Hở?”
Hạ Hàng Nhất thở dài, liếc giữa hai chân cô rồi lại nặng nề thở dài.
“Thời Mộ, cậu đi ngủ sớm đi, đừng để bị cảm lạnh.” Nói xong, rất ấm lòng cởi áo ngủ của mình xuống ném qua chỗ cô, khoanh tay đi vào toilet.
Thời Mộ chớp mắt mấy cái, đại não hỗn độn từ từ tỉnh ra.
Nam chủ có ý gì? Có phải cậu ta hiểu lầm gì rồi?
Thời Mộ vốn không lo lắng thân phận nữ của mình sẽ bị bại lộ, cô chỉ lo lắng nếu bị Phó Vân Thâm biết rồi dẫn đến hoài nghi, nói vậy... Hạ Hàng Nhất còn định giúp cô che giấu?
Vậy thì tốt quá rồi còn gì!
Tấn giang giả đã khô, Thời Mộ giấu trong người rồi bò lên giường, mò mẫm chui vào chăn.
Thở phào, xoay người bật điện thoại, lại mở trang tiểu thuyết ra.
Bình luận của cô lẳng lặng nằm phía trên, phía dưới còn có người phụ họa.
Thành thật mà nói, nội tâm Thời Mộ không hề dao động, không thể không trừ điểm, tố chất tâm lý của Phó Vân Thâm quả thật rất cứng, đã có bản lĩnh gửi bài đi thì phải có dũng khí chịu người phê phán. Ngoài ra, dựa vào tính cách của cậu có thể sẽ không thèm quan tâm mấy bình luận này, cho nên không cần thiết vì biết thân phận của cậu mà cộng thêm hai điểm nịnh nọt.
Làm anh em chứ không phải nịnh đầm.
Nếu có một ngày Phó Vân Thâm biết, nói không chừng sẽ cảm kích sự tàn khốc và máu lạnh của cô đấy chứ, dù sao chỉ có nêu ý kiến mới có thể giúp người ta trưởng thành hơn.
Nghĩ vậy, Thời Mộ lại khoan thai viết một cái bình luận dài ngoằng gửi lên, dĩ nhiên, không cho thêm điểm nào.
Gửi xong, hài lòng nhắm mắt, ngủ.Cũng trong lúc đó.
Lão Hoàng một mình lái ô-tô rời khỏi trường học, đến bệnh viện số 3 mà Ninh Phong Lai từng làm việc.
Y tá trực đang ngáp ngủ, chợt thấy có người đi qua, cô vội vàng ngồi thẳng người: “Chào anh...”
Lão Hoàng vào thẳng chủ đề: “Bác sĩ Ninh của các người, Ninh Phong Lai còn ở đây không?”
Ninh Phong Lai là một bác sĩ chủ trị nổi tiếng ở bệnh viện số 3, không ai không biết.
Y tá sửng sốt, lắc đầu: “Bác sĩ Ninh đã nghỉ việc rồi ạ.”
Lão Hoàng cau mày: “Con rùa đó đi Mỹ rồi à?”
Không đợi y tá mở miệng, một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng từ thang máy đi ra. Lão Hoàng biết người này, là bạn học kiêm thanh mai của Ninh Phong Lai, trong sáu năm ở bên Ninh Phong Lai, anh không thích gặp người này nhất.
“Tôi biết anh sẽ đến.”
Lão Hoàng khinh thường cười xòa, cầm chìa khóa xe ra ngoài.
“Anh ở đây chờ tôi một lát.” Lục Phân gọi anh lại, lão Hoàng muốn biết trong hồ lô của anh ta có bán thuốc gì, nên tiếp tục chờ ở cửa.
Sau một lát, Lục Phân ra, trên tay cầm theo một bức thư: “Ninh Phong Lai nhờ tôi đưa cho anh, anh về đọc đi.”
Lão Hoàng hận đến nghiến răng: “Sao, lúc gần đi con rùa kia còn trả đưa cho tôi thứ này, ông không cần.”
“Có đọc hay không là chuyện của anh.” Tựa như không nghe thấy lời anh nói, Lục Phân chỉ nhét mạnh thư vào tay anh, “Ninh Phong Lai nói nếu anh quay lại thì đưa cho anh, nếu vẫn không đến thì tôi sẽ xé nó, may mà chưa, mới vừa rồi còn chuẩn bị mang đồ đi ném đây.”
Anh giật lấy bức thư, mở cửa lên xe.
Ban đêm trong thành phố, xe việt dã màu đen chạy không mục đích, vô thức lại đến nhà Ninh Phong Lai. Nhìn căn nhà trước mắt này hồi lâu, anh vẫn không bước vào, trong lòng lão Hoàng bỗng trở nên hoảng hốt.
Anh và Ninh Phong Lai yêu nhau sáu năm rưỡi, có bốn năm từng ở đây.
Sau đó thì chia tay, Ninh Phong Lai còn muốn tặng căn nhà này cho anh. Anh không khuất phục, tình nguyện ở trong căn phòng dột của mình cũng không muốn ở đây.
Không biết thế nào.
Ma xui quỷ khiến, lão Hoàng xuống xe đi vào.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Khóa không đổi, anh vặn một cái liền mở ra, bên trong tối đen như mực, lần mò mở đèn, chợt nhìn thấy bức ảnh anh chụp cùng Ninh Phong Lai được treo trên tường.
Buồn cười.
Lão Hoàng bĩu môi, sau khi đi vòng vòng xung quanh thì mới thô bạo mở bức thư kia ra.
Anh cũng muốn biết, tên đồ con rùa bạc tình đó có thể viết cái quái gì cho anh.
Trên phong thư màu trắng, chữ viết màu đen vô cùng bắt mắt, con rùa kia từ trước đến nay luôn viết chữ rất đẹp, lão Hoàng khinh thường, tiếp tục đọc.
[: Bây giờ là ngày 15 tháng 5, một mình anh nằm ở trên giường bệnh viện. Không lâu sau sẽ phải nói một câu vĩnh biệt với em.
Sau đó, anh sắp phải tạo ra một lời dối tàn nhẫn với em, nếu em không tới tìm anh, có nghĩa lời nói dối của anh đã thành công. Thế nhưng, em đã đến rồi, em thấy được phong thư này, em còn nhớ về anh, anh không thể nào tiếp tục giấu giếm.
Tháng tư năm nay, anh chẩn đoán bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối, chỉ thấy kinh ngạc, đối mặt với cái chết đang buông xuống, anh chẳng mảy may sợ hãi.
Viết phong thư này là lúc em mới vừa hôn anh, râu ria đâm ngứa người ta, vô số lần anh oán trách em vì điều này. Em luôn nghĩ anh ghét bộ dạng lôi thôi của em nhưng trên thực tế anh rất thích râu của em, thích mọi thứ của em, không hề có nguyên do, thích một cách sâu đậm.
Đọc đến đây, em nhất định sẽ chửi mắng anh, căm hận anh, nguyền rủa anh, nghĩ đến dáng vẻ tức giận thở phì phì của em, anh lại bật cười.
Anh rất khổ sở, cũng thấy thật có lỗi.
Anh vô cùng yêu quý cuộc sống, vô cùng yêu thương em, anh muốn sống tiếp, muốn cầu hôn em, muốn cùng em đi từ nam chí bắc, muốn ôm em trong trời băng đất tuyết, muốn kề sát trái tim em, muốn nói cho em biết, “Thật tuyệt vời khi được quen biết em.”
Thầy Hoàng, cuối cùng cầu xin em một chuyện.
Em nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng người yêu của anh, người yêu duy nhất trong cuộc đời này của anh.
Em ấy đã từng hỏi anh một câu, câu trả lời của anh là ——
“Anh đồng ý.”
Ninh Phong Lai.
Tuyệt bút.]
Ngực đau nhói.
Anh ngồi xổm xuống đất, đau khổ đến nỗi không bật ra được âm thanh nào.