Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đeo tất chân, mặc quần soóc, giằng lấy băng vệ sinh rồi lót lại vào giày, mang vào, sau đó đại lão bắt chéo hai chân và không nói gì nữa.
Chu Thực không sợ chết chế nhạo và trêu ghẹo: “Anh Thâm, phát biểu xem mang vớ đen sếch xi có cảm giác gì?”
Cảm giác?
Thành thật mà nói rất dễ chịu.
Rất bó sát, cũng tiện lợi, cái tất chân đen này còn thừa chỗ cho cậu đeo thêm vớ, ngoại trừ hơi kẹt bi ra thì gần như hoàn hảo.
Cậu liếc qua: “Hay là cậu cũng thử đi?”
Chu Thực lắc đầu lia lịa.
Mười hai giờ, đoàn người tính tiền và rời khỏi phòng bao.
Giờ này là bắt đầu thời điểm sống về đêm, người bên ngoài hộp đêm nhiều hơn ban nãy, nam nữ trong những bộ cánh đẹp đẽ đang quấn lấy nhau trên sàn nhảy cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc. Bối Linh đảo mắt, ở đây có đủ loại người làm cô ấy hơi sợ, bèn không khỏi bám sát vào Hạ Hàng Nhất.
Cậu thoáng nhìn, đoạn đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gái nhu nhược ấy.
Bối Linh sợ run, gương mặt ửng hồng, rồi vội vàng giãy giụa.
Hạ Hàng Nhất nắm chặt hơn: “Cẩn thận bị lạc đấy.”
Bối Linh không cử động nữa, tránh thoát khỏi đám người chen chúc và cẩn thận đi theo sát bên Hạ Hàng Nhất.
Nhác thấy sắp ra khỏi cửa, Thời Mộ nhìn thoáng qua, chợt bắt gặp một cô bé rất quen đang đứng trước quầy bar. Cô nheo mắt nhìn kỹ, cô bé kia mặc váy ngắn nóng bỏng, áo đen ôm sát, hai tai đeo hoa tai rất khoa trương. Nếu cô không nhận lầm, chủ nhân ban đầu của tạo hình bất lương này chính là cô của đời trước.
Cô không ngờ cô gái ngoan ngoãn nọ từng nói chán chê nó, nhưng cơ thể lại rất thành thật, dám lén mặc loại này vào.
Cô ta và hai người bạn của mình như gặp phải phiền phức gì đó, bị đám đàn ông vây quanh chính giữa. Lại nhìn sang Thời Dung, cô ta đang nấp sau lưng bạn mình, ra chiều sợ hãi cực độ đến mức muốn khóc nấc lên.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt được trang điểm đậm của Thời Dung đâu còn là dáng điệu của học sinh ba giỏi nữa.
Thời Mộ cười giễu. Nhớ lại trước đây cô ta châm biếm nguyên chủ, cô không khỏi buồn cười.
“Anh Mộ, cậu nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Cô dừng bước: “Mọi người ra ngoài chờ tôi trước đi, tôi đột nhiên mắc vệ sinh quá.”
“Được rồi, vậy cậu nhanh lên đấy nhá.”
Đưa mắt nhìn nhóm Chu Thực rời đi, Thời Mộ xoay người đi đến chỗ Thời Dung.
Đến gần, cô nghe được họ đang nói chuyện.
“Em gái nhỏ, anh trai cũng không muốn làm khó dễ em đâu. Em làm đổ đồ uống xuống quần áo của anh nhưng bọn anh cũng đâu muốn bắt đền em mà. Bọn này chỉ bảo em và đám bạn uống mấy ly với anh thôi, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Trong đó có một cô gái hô lên: “Chúng tôi không uống với mấy người, với lại bọn tôi đã xin lỗi anh rồi, mau tránh ra đi! Chúng tôi phải về nhà!”
“Vậy không được đâu, hôm nay nếu mấy em không muốn uống rượu, vậy liếm sạch quần áo cho anh đi được không nào.”
Thái độ của người đó rất phách lối.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Hộp đêm mới vừa khai trương, tranh thủ đang giảm giá rẻ, mấy thể loại không đàng hoàng nào cũng có thể vào được.
Thời Mộ đẩy đám người đó ra và chắn bên cạnh Thời Dung, dù mỉm cười nhưng lại không lan đến mắt: “Người anh em à, vừa nãy cô bạn nhỏ này đã xin lỗi anh rồi, chúng ta là đàn ông đừng so đo với mấy cô bé đúng không nào? Nhiều người nhìn lắm kìa, anh như vậy mất giá lắm đấy.”
Thời Mộ đột nhiên xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhóm người.
Trong lúc hoảng loạn, Thời Dung rơm rớm nước mắt. Dưới ánh đèn neon sặc sỡ, Thời Mộ mặc chiếc áo nỉ trắng trông thật sạch sẽ và khôi ngô. Đến khi gương mặt đó đập vào mắt, Thời Dung không kìm lòng được gọi: “Anh?”
Gọi xong, cô ta mới nhận ra không đúng.
Thời Lê đẹp trai nhưng luôn tối tăm, mặt mày thường tỏ ra lạnh lùng cứ như góp nhặt trời tuyết vạn năm, thậm chí rất hiếm khi cười với cô ta. Chàng trai này có một đôi mắt hoa đào cực kỳ giống Thời Lê, nhưng khí chất mềm mại và ấm áp, nom như mặt trời.
Thời Dung cảm thấy có chỗ dựa, bèn nấp sau lưng Thời Mộ: “Tôi, tôi đã xin lỗi anh rồi, tôi cũng có thể đền quần áo cho anh, nhưng không thể uống rượu với anh được.”
Thời Mộ nhảy ra giữa đường khiến mấy người đó không kiên nhẫn nổi nữa. Chúng đẩy Thời Mộ ra: “Biến, chuyện không liên quan tới mày!”
Cô nắm được xương cổ tay của đối phương, cười như không: “Người anh em, đàn ông đàn ang sao lại làm khó ba cô bé nhỏ thế, không tốt lắm đâu, tôi thấy nên bỏ qua đi ha.”
Gã đàn ông bị đau, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Gã nhặt một chai rượu lên, toan vung tới thì cánh tay bị ai đó kéo từ phía sau. Năm ngón tay của chàng thiếu niên nổi rõ, đầu ngón tay dài và khỏe.
Trong bóng tối mờ mờ, cậu kìm nén bản tính, hệt như ác quỷ.
Mắt Thời Mộ sáng lên: “Phó Vân Thâm, cậu chưa đi hả.”
“Ghé thăm cậu chút đã.” Dứt lời, Phó Vân Thâm vặn ngã gã côn đồ từ phía sau.
Cuối cùng, người ta cũng chú ý đến tình hình bên này. Chốc lát sau, nhân viên phục vụ dẫn theo quản lý và hai bảo vệ tới, đồng thời Chu Thực cũng quay lại.
Chu Thực quen hết người ở đây. Cậu ta cười nheo mắt nói với quản lý: “Dù cho mới khai trương nên muốn hút khách hàng vào, nhưng không thể ai cũng cho vào chứ. Anh xem này, chẳng phải đám này sẽ làm xấu bảng hiệu của anh à.”