Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Chu Thực lắp bắp ngọng nghịu, miệng đầy mùi thịt bò vụn khiến Phó Vân Thâm khó chịu phải lùi ra sau. Chu Thực chỉ sợ cậu chạy mất, bèn siết chặt và kẹp lấy cổ của Phó Vân Thâm, đoạn nhìn sang hai bên, sau khi chắc chắn không có ai thì cậu ta mới đè thấp giọng: “Anh Thâm, tôi không biết có nên nói chuyện này hay không...”
Phó Vân Thâm chợt hất tay cậu ta ra: “Không thì khỏi nói.”
Chu Thực vỗ đùi: “Chuyện liên quan đến trinh tiết của anh Mộ, chắc chắn khỏi nói hả?!”
Trinh tiết?
Phó Vân Thâm dừng bước, đôi đồng tử đen láy như nhuốm sương mù, môi mỏng khẽ mím lại: “Cho cậu ba giây.”
Chu Thực: “Tôi cảm thấy hình như Hạ Hàng Nhất để ý anh Mộ của chúng ta.”
Không thừa không thiếu, vừa đúng ba giây.
Phó Vân Thâm nhíu mày, nhìn cậu ta như nhìn một đứa bị bệnh thần kinh.
Chu Thực biết cậu không tin, bèn vội bổ sung: “Tôi tận mắt nhìn thấy màn hình bảo vệ của Hạ Hàng Nhất được cài hình anh Mộ mà, ảnh nền WeChat cũng vậy đó, à, còn là trang chủ đề nhé, vài tấm đều là ảnh chụp, tôi còn thấy cả album nữa đó. Cậu có biết không?” Chu Thực nuốt nước bọt: “Album của cậu ta có phân loại nữa cơ, viết là nam thần Thời Mộ, trời ơi, tôi nổi hết cả da gà rồi đây này.”
Chu Thực chà chà cánh tay. Bạn nói xem người bình thường nào sẽ lưu hình bạn cùng phòng trong di động, lưu thì lưu thôi, còn cài làm hình nền, nói ra không làm người ta hiểu lầm hả.
Phó Vân Thâm cau chặt mày hơn: “Cậu nói thật chứ?”
Chu Thực: “Rảnh quá lấy chuyện này ra lừa cậu làm gì, tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh Mộ đây, anh Mộ là một người chân chất, không phải sẽ bị doạ hãi sao. Tôi cứ nghĩ lão Hạ để ý Bối Linh, bây giờ suy nghĩ lại, rất có thể lão Hạ muốn mượn tay Bối Linh để đến gần anh Mộ của chúng ta đấy, dù sao mỗi ngày Bối Linh và anh Mộ đều huấn luyện cùng nhau, chẹp chẹp, giấu kín ghê nhỉ.”
Chu Thực cảm thấy phân tích của mình không có bất cứ sơ hở nào.
Phó Vân Thâm cụp mắt, đồng tử đầy sâu lắng.
Cậu không lên tiếng, mà xoay người về thẳng ký túc xá. Trong ký túc xá, Thời Mộ đang trò chuyện với Hạ Hàng Nhất rất vui vẻ. Cậu mím môi, sắc mặt lập tức sa sầm.
Phó Vân Thâm vứt đồ xuống đất, đi tới trước mặt Hạ Hàng Nhất và xoè tay ra với cậu ấy: “Hạ Hàng Nhất, đưa di động của cậu cho tôi xem.”
Hạ Hàng Nhất hơi mù mờ: “Hả?”
“Điện thoại tôi hết pin rồi, muốn gọi cho bạn tí.”
Thời Mộ ngẫm nghĩ, rồi ngay thẳng hỏi: “Anh Thâm, ngoài mấy đứa 415 chúng tôi ra cậu còn có bạn bè nào khác à?”
Phó Vân Thâm cứng họng và im lặng một hồi, rồi hung tợn quắc mắt nhìn Thời Mộ: “Mẹ nó cậu quản ông đấy à.”
Thời Mộ nhai thịt bò khô và lảng sang nơi khác, không dám quản và không xen vào nữa. Nhưng Phó Vân Thâm chắc chắn không có bạn bè nào khác, những người đó điên mới làm bạn được với cậu, dám chủ động tới gần đại lão chỉ có mỗi Thời Mộ thôi.
Hạ Hàng Nhất đưa điện thoại qua.
Bật màn hình, toàn thân Thời Mộ và ánh sáng chói loà đập ngay vào mắt, hơi thở của Phó Vân Thâm cứng lại, trong lòng thật khó chịu.
Cậu ném trả di động lại cho Hạ Hàng Nhất: “Tôi không nhớ nổi số của cậu ta.”
Bóng lưng chàng trai buồn buồn không vui.
Hạ Hàng Nhất bối rối lay động hàng mi, nhìn màn hình sáng nháy với suy nghĩ hỗn loạn. Bỗng một ý tưởng hoang đường nảy ra, cậu ấy nheo mắt, cười thầm, đấy hoàn toàn là thần sắc đã khám phá ra được mọi thứ.
Kể từ khi biết chuyện [Có thể Hạ Hàng Nhất thích Thời Mộ], suốt cả ngày Phó Vân Thâm đều chìm vào trạng thái cực kỳ nóng nảy. Chu Thực cởi mở, suy nghĩ khá thoáng, không cảm thấy yêu đương đồng tính có gì là trái khuấy và cũng rất tin tưởng nhân phẩm của Hạ Hàng Nhất, cậu ta tin lão Hạ sẽ không lén lút làm chuyện gì khó tả với Thời Mộ. Cậu ta chỉ nghĩ, nếu Hạ Hàng Nhất yêu thầm thành công, vậy sau này ở bên nhau thì ai trên ai dưới nhỉ?
Đêm khuya nằm gẫu chuyện, Chu Thực leo lên giường Thời Mộ, cười liếc nhìn cô: “Anh Mộ.”
Thời Mộ lật sách, không ngước nhìn: “Gì đấy.”
Chu Thực kề sát, mắt nhìn lên trên: “Cậu thích kiểu người thế nào?”
Câu hỏi này làm Phó Vân Thâm bên cạnh phải dựng tai lên nghe ngóng.
Thời Mộ lật qua một trang: “Vú to.”
Chu Thực: “Vậy cậu nghĩ thế nào về điêu to?”
Thời Mộ đạp một cú, vô cảm đáp: “Cút.”
Cú đạp kia khiến bắp chân Chu Thực đau thắt lại. Cậu ta xoa bắp chân, nghiến răng chịu đựng nói: “Tôi chỉ hỏi thử quan điểm của cậu thôi, cậu nổi điên thế làm gì.”
Thời Mộ: “Ông không có quan điểm gì với điêu to cả, vì ông đây chính là một con điêu to tướng.”
Cô vừa dứt lời, người ở giường trên và dưới đều phì cười.
Hạ Hàng Nhất cười cô không có trứng mà hết lần này tới lần khác cứ muốn giả bộ mình có trứng. Phó Vân Thâm cười cô con gà có mười centimet bốn bỏ năm lên mà cứ giả bộ to lắm. Chu Thực chỉ đơn giản là buồn cười thôi.
Mấy người suồng sã đó đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tự ái của Thời Mộ. “Bộp” đóng quyển sách lại, Thời Mộ không nể mặt mà kéo và túm Chu Thực xuống.
Chu Thực