Dạ Sở Kỳ thay ra một bộ đồ theo phong cách tương lai, tương đối kín đáo. Đó là chiếc váy vận dụng công nghệ nano đang khá phổ biến khi có khả năng tự động thích ứng với người mặc. Đây là bộ đồ mà cô thích nhất, bộ mà cô với Tả Y Y đều có, như là một đôi.
Bộ váy dùng màu đen chủ đạo, có vài đường viền xanh đậm chất tương lai. Đôi giày boot cao gót cùng loại nổi bật lên với đế giày xanh phát sáng. Phụ kiện găng tay kèm theo kẹp tai mèo xinh xắn và đuôi cảm ứng hoàn toàn có khả năng biến Dạ Sở Kỳ thành một con mèo tương lai dễ thương.(Đây là bộ trang phục Mèo Tương Lai nha các nàng)
Dạ Sở Kỳ ghé qua phòng làm việc nói với Dạ Sở Hiên một tiếng. Cô chính là một đứa bé ngoan có quy tắc đàng hoàng đó nha!~~~
-Em nhớ về trước bữa tối.
Dạ Sở Hiên không nói nhiều. Anh biết cô tự có chừng mực.
-Vậy em đi nha! Nhất định sẽ mua kem về cho anh.
Nói rồi Dạ Sở Kỳ biến mất dạng. Dạ Sở Hiên hơi ngẩn ra vì câu nói của cô. Mua kem cho anh á...? Cái này hình như hơi...
* * *
Dạ Sở Kỳ cùng Vũ Anh Anh bước ra khỏi phòng chiếu phim. Dạ Sở Kỳ nhìn qua sắc trời, thấy vẫn còn sớm.
-Giờ chúng ta đi đâu chơi đi ha!
Vũ Anh Anh gật đầu tán thành.
-Đi công viên trò chơi đi.
-Cũng được. Nhưng mình muốn đi ăn kem trước!
-Kem à...? Cậu chờ mình một lát.
Nói rồi Vũ Anh Anh nhìn quanh tìm đường rồi đi mất. Dạ Sở Kỳ tròn mắt nhìn theo, xụ mặt. Cô đứng đợi một lát, nóng ruột tới mức đi vòng tròn. Bỏ cô ở chỗ đông người không phải ý kiến hay đâu. Cô sợ lắm!
Dạ Sở Kỳ đi qua đi lại một hồi, lát sau liền thu hút ánh mắt người khác. Cứ một lát lại có ánh mắt ném tới, làm cô phát hoảng. Không chịu nổi nữa, cô lập tức có xu hướng trốn đến chỗ vắng người.
Dạ Sở Kỳ cắm đầu chạy, cái đuôi cảm ứng run lên làm cô trông như một con mèo nhỏ hoảng sợ. Chạy một hồi thì...
-Này, cô đi không nhìn đường à?!
Dạ Sở Kỳ chạy mà không nhìn đường, kết quả là đâm trúng một ai đó. Người kia là con trai rất khỏe mạnh, bị cô đâm trúng cũng không ngã. Mà cô vì thế nên ngã xuống đất, cái kẹp tai mèo khẽ run rẩy như sắp rơi ra.
Nghe tiếng trách móc, Dạ Sở Kỳ liền đứng dậy. Nhưng vừa định đứng dậy xin lỗi thì nhìn quanh thấy cảnh vật rất lạ lại vắng người, cô phát hoảng không nói được gì nữa mà ngồi ngẩn ra, cái đuôi cảm ứng mềm oặt rơi xuống đất.
-Này, không sao đấy chứ?
Chàng trai kia không hiểu sao Dạ Sở Kỳ đột nhiên ngồi ngẩn ra, liền Lên tiếng hỏi. Từ phía sau một người khác, hình như là đi cùng, tới gần.
-Chẳng qua là có người đâm trúng thôi mà. Cậu có cần dọa người ta như vậy không? Mau đi thôi!
Hạ Cảnh Dực vỗ vai thằng bạn, định bước tiếp thì giật mình dừng lại. Cái cô bé mèo này sao lại quen quen...
Hạ Cảnh Dực nghi ngờ bước lại gần Dạ Sở Kỳ, do không chú ý nên vô tình dẫm vào cái đuôi cảm ứng nằm dài dưới đất. Cái đuôi bị dẫm phải làm Dạ Sở Kỳ giật mình. Cái đuôi đột nhiên dựng đứng lên làm cô trông như một con mèo đang xù lông.
Bị dọa cho hoảng sợ sẵn, nên khi giật mình xong Dạ Sở Kỳ òa khóc. Cái kẹp tai mèo của cô lệch qua một bên làm cô như một đứa bé vừa bị bắt nạt.
Dạ Sở Kỳ đột nhiên ngồi khóc khiến cho cậu bạn của Hạ Cảnh Dực luống cuống tay chân. Cậu ta liền bối rối quay qua hắn.
-Này Cảnh Dực, làm...
Cậu bạn của Hạ Cảnh Dực sững sờ bỏ dở câu nói nhìn thằng bạn mấy năm chưa hề đổi sắc mặt của mình đang ngẩn ra nhìn cô bé mèo khóc. Cậu ta không nhìn nhầm chứ?
Cái thằng bạn bị nghi ngờ không có khả năng thể hiện biểu cảm của cậu đang ngồi ngơ ngác bên cạnh ngắm con mèo xù lông đang ngồi khóc này á?!
Cái này không khoa học chút nào!
-Này, Cảnh Dực! Làm ơn dẹp cái bộ mặt đó của cậu đi. Người ta khóc muốn lạc giọng rồi, cậu còn muốn ngắm đến bao giờ đây?
Hạ Cảnh Dực sực tỉnh, liếc mắt qua cảm ơn thằng bạn. Hắn đứng dậy, nhìn Dạ Sở Kỳ đang ngồi khóc mà nhíu mày. Hắn nhìn qua bên cạnh, mặt lạnh.
-Tiêu La Khải, cậu làm gì cô ấy?
Tiêu La Khải nhìn cái tên thấy sắc bỏ bạn trước mặt, thở dài bất mãn.
-Người anh em! Cậu đi với tôi từ sáng, nhất cử nhất động của tôi cũng đều nằm cả trong mắt cậu, bây giờ cậu nhìn tôi thế này là ý gì? Mặc dù cô bé mèo này đáng yêu thật, nhưng cậu cũng đâu thể vì cô ta biến tôi thành một tên côn đồ!?
Hạ Cảnh Dực nghĩ nghĩ một hồi, thấy cũng có lí gật đầu. Tiêu La Khải dở khóc dở cười. Cái này quá rõ ràng, cũng đâu có gì đáng nghĩ chứ!
Hạ Cảnh Dực nhìn Dạ Sở Kỳ, nhíu mày.
-Này, em đừng khóc nữa. Con gái khóc không xinh đâu.
Hạ Cảnh Dực khinh thường nhìn Tiêu La Khải. Nếu như dễ dỗ như vậy thì cô sớm đã tự ngừng khóc rồi.
Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ thở dài, đưa tay xoa đầu trấn an Dạ Sở Kỳ. Hắn vừa đụng vào thì cô càng khóc lớn, nhưng hắn cũng không buông tay ra.
-Bình tĩnh... bình tĩnh nào. Không sao hết, sẽ ổn thôi.
Tiếng khóc nhỏ dần, cái đuôi cảm ứng phía sau lưng Dạ Sở Kỳ ngoe nguẩy qua lại chứng tỏ cô đã bình tĩnh.
Tiêu La Khải trợn mắt. Cậu ta làm thế nào cô ta cũng không chịu yên, vậy mà Hạ Cảnh Dực chỉ xoa đầu nói mấy từ mà đã dỗ được rồi? Cái chênh lệch này là cái gì vậy? Quá phi lý!
Dạ Sở Kỳ cảm nhận có một bàn tay xoa đầu trấn an mình, bất giác nhớ lại bàn tay anh trai vẫn hay làm thế. Cô an tâm trấn tĩnh mình, ngừng khóc.
Khi Dạ Sở Kỳ mở mắt thì hệ thống nhận dạng trong mắt cô đã bị nước mắt làm cho nhòe hình ảnh thu được nên không thấy rõ. Con trỏ trong tầm nhìn robot không nhận dạng được vì hình ảnh mờ nên chạy loạn làm cô hơi rối. Cô đưa tay lau nước mắt. Cô thấy hình như là có một bàn tay đưa ra trước mặt mình, bất giác đưa tay nắm lấy.
Hạ Cảnh Dực kéo Dạ Sở Kỳ dậy. Hắn thở phào một hơi khi thấy cô có vẻ đã tỉnh táo. Cô ngơ ngác nhìn hắn một hồi, lại nhìn qua Tiêu La Khải, đỏ mặt lí nhí:
-Xin lỗi...
Tiêu La Khải thở ra một hơi, phất phất tay ra ý không sao. Dạ Sở Kỳ nhìn không rõ, nhưng cũng biết anh ta không trách mình nữa, cúi đầu chào rồi vội chạy đi. Hạ Cảnh Dực nhìn theo cô, nhíu mày.