Robot không có khả năng quản lý, chúng chỉ làm theo lệnh. Đối với các robot thuộc dòng robot quản lý, công việc của chúng chỉ là làm theo một yêu cầu quản lý nhất định của chủ nhân, thống nhất điều khiển các robot khác theo lệnh.
Robot quản lý tiến tới trước mặt Dạ Sở Hiên. Anh nhìn nó, sau đó thì lấy trong túi ra một sợi dây chuyền nhỏ.
-Sợi dây chuyền đó trước kia Dạ Sở Hiên luôn đeo trên cổ đấy. -La Tử Ân kinh ngạc. -Nhưng từ nhiều năm trước đã không thấy nó nữa.
Mặt dây chuyền là một viên đá màu đỏ. Trông nó khá tầm thường.
-Xác định chủ nhân, xin đợi lệnh.
Đám người kinh ngạc.
Dạ Sở Hiên cất dây chuyền vào túi. Anh đưa ra một số lệnh đối với robot quản lý, sau đó quay lại phía đám người.
-Ở đây xử lý xong rồi, quay trở về thôi.
-Hả?
Đám người hoàn toàn không hiểu cái gì đang xảy ra. Dạ Sở Hiên đi trước, họ liền đuổi theo. Phía sau một đám robot giữ khoảng cách đi theo.
-Chuyện này là sao? -Tả Y Y tròn mắt hỏi khi mọi người đều ra ngoài.
Dạ Sở Hiên thở dài. Anh quay lưng nhìn lại.
-Đây là tài sản mà ba mẹ để lại cho anh trong di chúc.
Đám người đột ngột yên tĩnh. Giống như bọn họ đều cùng lúc hiểu được gì đó, trên mặt mang một nét khiếp sợ. Mahddi không hiểu, nhưng cũng không dám lên tiếng lúc này. Trong trạng thái tĩnh lặng mà chỉ Mahddi và Dạ Sở Hiên là có vẻ thoải mái nhất, đám người đi ngược trở về tàu không gian. Lúc này trời đã sáng quá nửa buổi.
Dạ Sở Hiên đem đống máy mà họ mang theo, cho robot mang ra ngoài. Sau đó thì robot quản lý liền để đám robot mang đống máy trở về trung tâm nghiên cứu. Dạ Sở Hiên quay trở lên tàu trước.
Sau khi tàu tiến vào siêu không gian dịch chuyển, Dạ Sở Hiên mới đặt chế độ tự ổn định, tìm về phía chỗ ngồi. Anh ngồi cạnh Mahddi, cô nàng đang lim dim mắt. Anh tỏ vẻ chỉ ngồi đó, cũng không giống như đang nói chuyện với Mahddi.
-Chị biết vì sao tôi không lái tàu lúc tới đây không?
Mahddi mở mắt, nhìn qua. Dạ Sở Hiên đang chăm chú làm gì đó trên tấm tài liệu điện tử của anh.
-Cậu nói xem?
Dạ Sở Hiên cười như không cười.
-Bởi vì muốn cho chị thấy khả năng và cách làm việc của chúng tôi.
Mahddi nhất thời không tiếp thu được.
-Ý cậu là...?
-Là cách chúng tôi làm việc, và năng lực của mỗi người trong chúng tôi.
Dạ Sở Hiên không tỏ ra sẽ tiếp tục nói thêm cái gì. Mahddi kinh nghi, ngồi suy nghĩ.
Khả năng cùng phong cách làm việc?
Khả năng à? Chính là việc Lã Phí Điềm cùng Khâu Thiết Hàn lái tàu? Cũng không phải không có khả năng. Bọn họ có thể đáp tàu an toàn, đây chính là minh chứng tốt nhất. Tức là Dạ Sở Hiên lại đang muốn nói tới đám người bọn họ làm được hay không phải vấn đề, mà là muốn làm hay không.
Và phong cách làm việc? Bọn họ đều nghe lời Dạ Sở Hiên? Hình như là không đúng. Cái Dạ Sở Hiên muốn nói tuyệt đối không phải cái này. Đây hẳn là nói tới tín nhiệm rồi...
Cũng có nghĩa là, Dạ Sở Hiên sắp xếp để Mahddi biết tới khả năng và sự tín nhiệm. Anh đây là muốn đè xuống sự kiêu ngạo và khuất phục cô? Cũng như nói, đây chính là đe doạ cô?
Mahddi đưa mắt nhìn qua.
Người này... tính toán tới vậy à?
***
/Ải Hoang Phế/, khu số 4.
-Tiểu Kỳ, em đã khỏe chưa?
Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ.
-Em đang nghĩ -Hy Mã Kỳ không nhìn và trả lời -chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Hàn Phong vuốt tóc Hy Mã Kỳ.
-Em không cần phải lo lắng. Có anh ở đây, mọi việc sẽ ổn.
Hy Mã Kỳ dựa vào vai người bên cạnh.
-Em biết. Nhưng thứ em lo không phải cho em. Cái em lo, là cả thế giới này.
Hàn Phong nhíu mày.
-Ý em là sao?
Hy Mã Kỳ thở dài.
-Kế hoạch lúc trước của em bị đám người phía bên “Kế Hoạch S” phát giác từ rất sớm. Họ chỉ cần một tay cũng có thể lật đổ tất cả, nhưng lại không làm thế. Có thể thấy họ vốn không quan tâm thế cục. Vì thế em mới tiếp tục gây chiến.
Hàn Phong kinh nghi.
-Bọn họ lợi hại như vậy?
Hy Mã Kỳ cười nhạt.
-Hơn tất cả những gì anh tưởng tượng. Nhưng mà việc em lo không phải họ. Lúc đó em có một kế hoạch, đề phòng cho sự thất bại. Nhưng nó đã rơi vào tay người khác. Em lo sợ...
Hy Mã Kỳ bỏ lửng câu nói. Hàn Phong suy ngẫm thật lâu. Gió thổi qua thổi bay lá cây. Nơi này chẳng có chút lãng mạn nào, khắp nơi đều là hoang tàn. Anh đưa tay choàng qua vai cô gái nhỏ.
-Anh sẽ gọi cho Hạ Cảnh Dực. Thế lực của cậu ta cũng rất lớn, có thể sẽ biết được gì đó. Sẽ không sao đâu.
Hy Mã Kỳ chỉ gật đầu không nói. Cô khép mắt.
-Em uống thuốc chưa?
-...
Hy Mã Kỳ thật lâu không đáp.
Hàn Phong ôm cô gái nhỏ ngồi thật lâu vẫn không nghe câu trả lời. Anh thử gọi một lần nữa, và lay người cô.
-Tiểu Kỳ?
Cánh tay cô buông thõng, rơi xuống. Sắc mặt Hàn Phong lập tức biến đổi. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, mắt khép lại, tựa như đang ngủ. Anh lay cô vài cái nữa, nhưng cô không hề có vẻ sẽ tỉnh lại. Anh liền đứng dậy, hoảng hốt đem cô bế đi.
...
***
-Tôi hiểu rồi, sẽ cho người tìm kiếm nó.
Hạ Cảnh Dực tắt máy, sau đó liền trầm ngâm. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, lấy áo khoác và ra ngoài.
-Tôi đợi hơi lâu rồi đấy. -Tiêu La Khải liếc mắt nhìn qua.
Hạ Cảnh Dực không đáp, bay đi luôn bằng ván lướt không. Tiêu La Khải lập tức đuổi theo.
-Cậu điên đấy à? Gọi tôi ra bay đua đấy à? Chậm lại xem nào!
Tốc độ gần 400 km/h của Hạ Cảnh Dực làm Tiêu La Khải phát cáu. Hắn nghe lời tên bạn thân nói, đi chậm lại.
-Dạo này làm gì?
Tiêu La Khải đuổi kịp, lúc này mới bay bên cạnh. Nghe nói anh liền ném cho người bên cạnh một ánh mắt khinh bỉ.
-Làm gì? Tất nhiên là làm ở công ty rồi.
-Tôi không nói cái này. -Hạ Cảnh Dực nhíu mày.
Tiêu La Khải cười trào phúng. Anh cũng không phải không hiểu ý tên này.
-Sao cậu không hỏi thẳng Kiều Kiều? Kiều Kiều thân với con nhóc kia hơn nhiều.
Hạ Cảnh Dực cho Tiêu La Khải nửa ánh mắt, không buồn trả lời. Tiêu La Khải gượng cười. Anh cũng biết, hắn sợ hỏi Ninh Diễm Kiều thì có khi việc hắn hỏi sẽ lọt vào tai cô nhóc kia.
-Tin tưởng tôi thế cơ à?
Hạ Cảnh Dực làm như không nghe thấy. Hắn cũng không muốn tin đến vậy đâu. Chẳng qua cũng chẳng còn cách nào khác.
-Hôm trước không phải gặp rồi à?
Hạ Cảnh Dực hình như bị đụng phải vảy ngược, trừng mắt với Tiêu La Khải. Tiêu La Khải vội vô tội lắc đầu.
-Được được, không nhắc tới. Cô nhóc kia cũng vậy thôi. Mỗi ngày đều ở nhà chạy nhảy lung tung, từ trong nhà ra ngoài vườn, rồi thỉnh thoảng lại cùng hai người nào đó đi chơi hay tìm đường học một chút để xóa bớt cái chứng mù đường. Còn rảnh rỗi nữa thì lại làm thủ công, không lại chăm sóc thỏ, hay làm qua vài cái thí nghiệm hoặc quậy phá gì đó. Nói tóm lại cô ta sống tốt lắm.
Hạ Cảnh Dực nhíu mày. Thật sự tốt? Vậy tại sao cô lại cần có Ải Hoang Phế cực chế phục Virus bên người? Dạ Sở Hiên sẽ không tự dưng lại giao nó cho cô được...