Dạ Sở Kỳ lăn lộn trên chiếm thảm bông, tay ôm con thỏ bông to đùng. Dạ Sở Hiên ngồi cách đó khá xa nhìn em gái, ảo não. Đó là khu chơi đùa của cô đấy, đều làm bằng bông.
-Thật sự là không sao đấy chứ? -Tả Y Y lo lắng hỏi.
Dạ Sở Kỳ hai tay hai chân đẩy con thỏ bông lên trời, cô lăn một vòng đưa ra bộ mặt chán chường. Dạ Sở Hiên cuối cùng không nhìn nổi nữa.
-Em thật sự không có ý kiến gì sao?
Con thỏ bông rơi xuống đầu Dạ Sở Kỳ. Cô lại ôm lấy nó lăn lăn.
-Em còn có ý kiến gì sao?
-... -Anh đang hỏi cô cơ mà.
Dạ Sở Kỳ ngồi lại đàng hoàng, ôm con thỏ bông to lớn.
-Nhưng thật sự phải nghỉ học sao?
Dạ Sở Hiên gật đầu.
-KM đã nói khảo nghiệm kết thúc. Sau khi ra mắt sản phẩm trên toàn công ty, sau đó sẽ công khai em ra toàn thế giới. Lúc đó em không thể đến trường được nữa.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, sau đó cười.
-Em chỉ hơi tiếc thôi, không có việc gì.
Dạ Sở Hiên thở dài. Thật sự là chỉ hơi thôi sao? Sao cô không phản ứng gay gắt hơn? Sao cô không khó chịu? Sao cô lại chỉ đơn giản đồng ý như thế? Tại sao?
-Sau khi ra mắt sản phẩm, em vẫn còn vài ngày.
Dạ Sở Kỳ cụp mắt, không biết đang nghĩ gì. Dạ Sở Hiên thở dài một lần nữa.
-Đợi đến khi đã ổn thỏa cả rồi, anh sẽ tìm cách hủy hợp đồng với KM.
Dạ Sở Kỳ từ chối cho ý kiến. Cô bỏ con thỏ bông qua một bên, đứng dậy vuốt phẳng quần áo.
-Em có hẹn với Anh Anh rồi, em đi nha.
Nói xong cô với tay lấy ván lướt không đi luôn.
Dạ Sở Hiên nhìn theo Dạ Sở Kỳ, tâm tình phức tạp. Cuộc sống thế này thật không tốt, anh phải nghĩ ra cách chu toàn hơn nữa. Hủy hợp đồng với KM là việc sớm muộn, anh biết. Bây giờ phải làm, chính là chuẩn bị thủ tục trước tòa. DP-002 có thể sánh ngang một luật sư, anh không sợ mình yếu thế, nhưng muốn hủy hợp đồng không dễ chút nào.
-Sở Hiên, anh thật sự không công khai sao? Ở trong thân phận AL-003 tiểu Kỳ chỉ có thể sống ở bốn phía căn nhà này. -Tả Y Y lo lắng hỏi.
-Anh biết. -Dạ Sở Hiên xoa trán -Nhưng bây giờ không phải lúc. Nếu tin này truyền ra sẽ gây rắc rối. Phải biết con người luôn muốn hồi sinh người chết, nhưng đi ngược với tự nhiên sẽ gây hỗn loạn. Huống hồ gì tiểu Kỳ không phải người chết, con bé trước giờ chưa từng chết. Chuyện này truyền ra ngoài, nó sẽ phải chịu nhiều đả kích dư luận.
Tả Y Y im lặng không nói.
***
Tiết đầu tiên, Dạ Sở Kỳ ngồi chăm ngoan nghe Lục Hà Di giảng bài. Thực tế mà nói, trước mắt cô game đã kịch tính đến độ không thể rời mắt rồi.
Winner!!!
Mới 15 phút đã chơi xong làm Dạ Sở Kỳ suýt chút hét lên. Còn may, cô quen kìm chế rồi nên chưa làm gì dại dột. Trong lớp mà, lỡ làm gì thì có mà lên phòng giám thị.
Dạ Sở Kỳ phá xong đảo game, bắt đầu đảo mắt khắp nơi trong khi mò game mới. Mắt cô dừng lại ở một người đang lấp ló ngoài cửa.
Không nghe thấy tiếng giảng bài nữa. Lục Hà Di đã phát hiện có người đứng ngoài cửa. Các học sinh cũng tò mò nhìn qua.
Dạ Sở Kỳ cười thích thú. Lúc mới vào lớp cô cũng đứng nấp trước cửa như thế.
Không biết hai người nói gì, Lục Hà Di dẫn người kia vào lớp. Dạ Sở Kỳ lúc này đã bắt đầu 1 minigame nên không chú ý. (tg: bôi bác hết sức.)
-Xin chào mọi người, tôi tên là Hy Mã Kỳ, học sinh mới. Hi vọng mọi người giúp đỡ trong thời gian tới.
Dạ Sở Kỳ gật gù cho có lệ, sau đó trước mắt liền có thông báo game over.
Gì? Hy Mã Kỳ? Cô có nghe nhầm không?
Dạ Sở Kỳ ló đầu khỏi khu vực bàn học bị che chắn của mình, nhìn lên trên nơi học sinh mới đang đứng. Vừa mới nhìn một cái cô liền bị người trùng với tên kiếp trước của mình dọa cho ngẩn ra luôn.
Người trên kia có biểu cảm chẳng khác tí nào.
Dựa vào! Sao lại giống đến thế?
-Tại sao cậu lại giống tôi như vậy? -Cả hai người đồng thanh.
Cả lớp cũng ngạc nhiên. Hai người thật sự rất giống, cùng mặc đồng phục lại càng giống hơn nữa. Nhìn bọn họ, nói không có quan hệ gì cũng thật khó tin.
Lục Hà Di tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Cô vỗ tay.
-Được rồi, phía sau còn chỗ, em về chỗ đi. Chúng ta tiếp tục bài học nào. Theo định lý này thì nguyên tử Dioren kết hợp với nguyên tử...
***
Hai người giống đến khó tin, vẫn còn nhìn chằm chằm nhau. Vũ Anh Anh ngồi ăn ở giữa, nhìn hai người.
-Giống thật đấy. -Dạ Sở Kỳ nói.
-Ừ, bọn mình giống nhau quá. -Hy Mã Kỳ gật đầu.
-Nhưng vẫn có khác biệt này.
-Ừ, tóc cậu dài hơn.
-Mắt cậu màu nâu nữa. -Dạ Sở Kỳ bổ sung.
-Ừ, còn mắt cậu màu bạc. Lạ thật đó.
-Đúng không?
-Nhìn rất đẹp!
-Mắt cậu cũng đẹp nữa.
-Cậu xinh thật đấy.
-Cậu nữa. Kiểu tóc rất hợp với khuôn mặt.
-...
Vũ Anh Anh ngán ngẩm. Mèo khen mèo dài đuôi cả thôi. Giống đến thế thì khen đối phương chẳng phải đang khen mình à? Mắt Vũ Anh Anh dời đi, dừng lại ở bóng dáng Hạ Cảnh Dực đang đi tới, cười thích thú. Chẳng biết thấy cảnh này thì biểu cảm hắn thế nào nhỉ?
Hạ Cảnh Dực đang cực kì vui vẻ. Thời gian này Dạ Sở Kỳ không chống đối hắn nữa, hành động cũng đã bắt đầu tiếp nhận hắn. Coi như hắn theo đuổi cô không tốn công rồi. Hắn thật sự vui đấy, mọi chuyện phát triển đều rất tốt. Cô còn cho hắn gọi cô là tiểu Kỳ cơ mà.
-Tiểu Kỳ.
Ba đôi mắt lập tức nhìn lên. Trong nhất thời hai giọng nói vui vẻ vang lên cùng lúc:
-Hạ Cảnh Dực!
-Anh Dực!
Nói xong hai người nhìn nhau.
-Cậu biết anh ta?
-Cậu biết anh ấy?
Vũ Anh Anh ngạc nhiên, vừa nhìn Dạ Sở Kỳ lại nhìn Hy Mã Kỳ. Sau đó cô nhìn lên Hạ Cảnh Dực. Sắc mặt hắn lúc này cùng trời sập cùng một dạng, so với hai người kia còn khoa trương hơn nhiều.
-Mình tất nhiên biết anh ấy. -Hy Mã Kỳ trả lời trước. -Cậu cũng vậy?
-Quen biết. -Dạ Sở Kỳ trả lời qua loa -Còn cậu?
Hy Mã Kỳ khẽ cười, bộ dạng thiếu nữ trong tình yêu.
-Anh ấy là bạn trai mình.
***
*tg: Éc éc cuối cùng ta cũng đợi được tới chap này. Hắc hắc, thế nào? Đủ kịch tính không? Ha ha ta có âm mưu cả đấy. Các nàng nhớ vote tiếp để ta viết tiếp chap tiếp nha.