Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 171: Chương 171: Kẻ làm phản




Vũ Anh Anh nhai kẹo cao su trong miệng, tay lấy mấy món đồ trên kệ.

- Anice, Lacy, Yumi, cái này trông thế nào?

Ba cô gái nhìn món đồ trong tay Vũ Anh Anh, mắt lấp lánh.

- Dễ thương quá đi~~~

- Vậy mua nó đi, là đồ bộ đó, cả bốn người chúng ta mỗi người một cái!

Ba cô gái gật gật đầu. Vũ Anh Anh vui vẻ quay qua ông chủ cửa hàng.

- Ông chủ, tôi mua cái này. Giá bao nhiêu?

- 145 điểm năng lượng tất cả.

Cả bốn cô gái mắt đều muốn rớt ra ngoài. Vũ Anh Anh xù lông.

- Này! Có nhầm không đó? Chỉ là một món đồ chơi bằng Blue Elitic-flup thôi mà, có cần mắc vậy không? - Vũ Anh Anh tạm ngừng nhai kẹo mà mắng chửi.

Người đàn ông tỏ vẻ khinh bỉ, khuôn mặt râu ria luộm thuộm tỏ vẻ lười biếng.

- Không mua thì đi đi! Hiện tại phía trung tâm Đại Lục Địa đại loạn robot vẫn còn, xem các cô khi nào thì mua được thứ này.

- Này, ăn nói kiểu gì thế hả? Cái xứ không có người qua lại như chỗ này, có người ghé qua mua đồ cho còn không biết kính cẩn phục vụ à? Ở đâu ra cái thái độ tiếp khách thế này vậy hả?

- Thôi đi Anh Anh, không mua được thì mình đi chỗ khác.

Vũ Anh Anh tức giận, hừ lạnh một tiếng.

- Đi sao được chứ! Để mình xử lý tên gian thương này đã!

- Anh Anh à!

Ba cô gái vội ngăn Vũ Anh Anh đánh nhau với ông chủ cửa hàng. Vừa lúc không ngăn được nữa liền nghe tiếng bên ngoài:

- Gì mà hung hăng vậy mấy cô gái?

Tiến vào là một đám người, mặt mũi hung dữ, vẻ mặt không ngán cái gì. Tên đi đầu mang theo một khẩu súng chỉ thẳng về phía trước.

- Súng....!!!!

Một đám người vội vã ngồi xuống. Bất kể như thế nào thì người mang súng là người không thể đụng vào được rồi.

- Phá cho tao!

Mắt thấy đám người lao tới, Vũ Anh Anh hừ một tiếng. Song cô cũng không nói gì, chỉ ngồi lại cạnh ba cô bạn và kín đáo quan sát. Theo biểu hiện thì đám người này tới cướp đồ. Ở mấy khu hẻo lánh này mấy chuyện như thế vẫn hay diễn ra. Mặc dù trong tình cảnh này đám người Anh Anh cũng gặp nguy hiểm, nhưng cô lại cảm thấy hả dạ mà nhai kẹo. Tên gian thương chết tiệt, hay rồi nhé!

- Anh, chỗ này còn mấy con nhỏ, dáng dấp cũng được lắm.

- Mày lôi tụi nó qua đây.

Nghe tiếng, sắc mặt Vũ Anh Anh tối sầm lại. Có điều ngay sau đó liền trở thành chế giễu. Người của cô còn muốn lấy? Nằm mơ!

Vũ Anh Anh mắt thấy một tên mang gậy kim loại đi tới, nghiến răng. Tên kia còn cách một bước, cô tung người, một chân đá ngược lên. Tên kia bị đã ngã ra phía sau, nằm luôn dưới đất. Đám còn lại lập tức đưa chú ý tới. Vũ Anh Anh đem ba cô bạn đẩy ra phía cửa. Cũng khá chỗ họ gần cửa.

- Chạy đi gọi cảnh sát!

Ba cô gái biết Vũ Anh Anh đánh nhau được, cũng không phải loại ngu ngốc nên không ở lại làm vướng tay vướng chân liền chạy đi. Vũ Anh Anh coi như cũng không cần kiêng nể nữa, mắt nhanh chóng lạnh đi. Vừa nghe tiếng xé gió, cô liền lách người qua một bên. Đám người kia liền đó lợi dụng chắn ngang cửa.

- Nghĩa khí lắm, còn cứu bạn.

Đám người tản ra. Từ phía ngoài đi vào một người con trai, trông còn trẻ hơn Vũ Anh Anh. Hắn ta ăn mặc khá lịch thiệp, nhưng vẻ mặt thì đầy vẻ đạo đức giả. Thấy hắn, sắc mặt của Vũ Anh Anh thay đổi.

- Anh Anh, lần này xem chị còn chạy đằng nào. Không có Radie bên cạnh, chị khác gì một con nhóc vắt mũi chưa sạch đây?

- Jaces, mày phản tao.

Ánh mắt của Vũ Anh Anh lạnh thấu xương, nhưng khóe miệng lại mang một nụ cười nửa miệng và nét mặt đầy chế giễu. Jaces cười một tiếng.

- Con người ai cũng có tham vọng mà.

- Thế nên mày phản tao đi phải không? Giờ mày làm đàn anh của đám tạp nham này, coi như là tốt hơn làm đàn em của tao? Rồi tới đây thanh toán tao?

- Làm đàn em của chị thì có chỗ nào tốt? Suốt ngày theo chị đi lung tung, không mua đồ chơi cũng là mua đồ ăn. Rốt cuộc chị coi người thuộc nhánh tiến hóa như tôi là cái gì?

Vũ Anh Anh cười nhạt một tiếng, rũ mắt nhìn xuống đất. Nhai kẹo trong miệng thêm vài cái, cô tiện miệng phun ra ngoài.

- Cái loại như mày mà cũng có tự hào là người nhánh tiến hóa hả? Nếu không phải tao thu nhận, không biết mày đã chết ở cái xó nào trong /Ải Hoang Phế/ rồi.

Jaces gật đầu, hoàn toàn không phủ nhận. Hắn lấy ra một khẩu súng, lên đạn và chĩa tới.

- Nên mới nói, bây giờ tôi sẽ đối xử tốt với chị một chút. Ít nhất cũng không băm xác chị để còn có mà hỏa táng.

- Mày tự tin lắm, Jaces. Mày tưởng phản tao thì có kết cục tốt à? Tao nghi mày lâu rồi. Radie thấy mày hay lén lút rời đi khỏi địa bàn, tao đã cho người điều tra rồi. Cỡ như mày làm thú cưng cho tao cũng còn non lắm. Ít nhất muốn làm thú cưng của tao thì phải biết nhìn đường, chứ không phải cắn càn như mày đâu. Như vậy còn muốn phản tao? Đồ ngu!

Jaces ngược lại là không nhiều lời. Ngón tay hắn siết mạnh, súng cướp cò. Vũ Anh Anh người hơi nghiêng qua, viên đạn sượt qua má cô.

- Trượt rồi.... - Jaces cười, lại lên đạn.

Vũ Anh Anh chép miệng một cái, đầu hơi đảo qua, nhìn lướt một lượt.

- Mười tám thằng, hai khẩu súng. Chẳng qua là một đám tạp nham mà thôi. Cùng một lúc đánh cũng không vấn đề. Hay mày muốn đứng nói nhảm với tao? Lát nữa là cảnh sát tới rồi, chừng đó ai chết còn chưa biết đâu.

Jaces cười nhạt một tiếng.

- Nếu đã vậy tôi cũng không khách sáo. Bọn mày, cùng lên!

Có tiếng súng nổ lớn trong không gian. Thoáng chốc trong cửa hàng đã trở nên hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.