Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 82: Chương 82: Không nhịn được muốn nhìn




Hạ Cảnh Dực ngồi trong phòng tối. Bên cạnh hắn thỏ trắng nhỏ Bạch Ngân ôm củ cà rốt gặm gặm.

Con thỏ nhỏ thời gian này rất ngoan. Sáng sớm dậy nó tự biết ra khỏi ổ, tự biết tìm cà rốt, tự biết uống nước rửa mặt, chật vật đến mấy cũng biết tự chọn cho mình một cái nơ để đeo. Hơn nữa còn biết tự mình đem đống lông trắng mềm mại mỗi ngày đều giặt qua một lần. Lại nói, đống nơ Dạ Sở Kỳ lúc trước tặng nó vẫn còn giấu, mỗi ngày đều lôi ra xem đi xem lại mấy lần. Tiếc là chân nó quá ngắn, hơn nữa căn bản không thể tự mình đeo nơ lên đầu. Vì thế nên thỏ trắng nhỏ chỉ đành buộc trên chân trước.

Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn như thế, không phải là tự nhiên. Đây là bởi vì ông chủ nó không thương nó nữa rồi!

Bạch Ngân thật muốn trốn nhà đi, nhưng động vật nằm trong số những động vật cần được bảo tồn như nó thì ra đường có mà... Nói chung là không về đâu được hết.

Bạch Ngân ăn chán cà rốt, lại ôm một cái hình nhân mặt liệt mà đùa giỡn. Này thì ông chủ không thương nó, nó cắn, cắn, cắn, cắn!!! Nó cắn chết thì thôi!!!

Hạ Cảnh Dực đờ đẫn từ ngày đó tới tận giờ. Tính ra cũng tới năm ngày. Bộ dạng hắn trông thật chẳng ra làm sao, mọi ánh hào quang hàng ngày đều mất sạch.

Thỏ trắng nhỏ lăn lộn, một hồi thì lăn lên người hắn, hình nhân nhỏ văng ra xa.

Hạ Cảnh Dực nhìn chằm chằm hình nhân nhỏ. Hắn lại phát tiết. Hắn đột nhiên nhớ cô đến điên cuồng, hắn muốn thấy cô...

Bây giờ cô đơn, hắn mới nhận ra sai lầm lớn nhất của hắn...

Sai lầm lớn nhất của hắn... chính là làm đau cô...

Chít chít...

Thỏ trắng nhỏ kêu gào, sau đó liền tức giận đạp ông chủ nhà mình một cái rồi ôm chiếc nơ vốn nằm trên chân hậm hực nhảy đi mất.

Hạ Cảnh Dực nhìn theo con thỏ nhỏ ôm cái nơ trắng chạy mất. Hắn thẫn thờ, sau đó lập tức đứng dậy.

***

Dạ Sở Kỳ cười cười, trông rất có vẻ là đang buôn chuyện.

-Tức là năm đó Hy Mã Kỳ là bị người Hàn gia bắt đi. Sau khi cứu được thì bị mất trí nhớ, người Hàn gia lúc này mới lợi dụng việc này để dụ dỗ cô ấy, khiến cô ấy tin rằng cô ấy là người của Hàn gia, tên là Hàn Tử Kỳ. Sau đó cô ấy gặp Hàn Phong có khuôn mặt giống Hạ Cảnh Dực nên bất giác thân cận. Hàn Phong kia cũng thích cô ấy, sau khi biết chuyện cảm thấy không muốn lừa dối cô ấy nên phản bội Hàn gia bỏ đi. Hàn gia lại lợi dụng việc này lừa cô ấy là Hàn Phong bị người Hạ gia giết. Lúc này Hy Mã Kỳ quá coi trọng Hàn Phong, tin tức này làm cô ấy chịu đả kích lớn, sau đó liền làm ra hàng loạt hành động trả thù cực đoan kia...

-Nói tóm gọn chính là như vậy. -Tiêu La Khải gật đầu.

-Không phải đến Hạ gia cũng không làm được gì sao? Tại sao Hàn gia lại cứu được Hy Mã Kỳ? -Dạ Sở Kỳ nghi hoặc.

-Cái này cũng không hẳn... -Sử Ngao Kim trầm ngâm.

Vũ Anh Anh nhăn mặt, song cũng không nói gì. Dạ Sở Kỳ cầm thỏ bông trong tay vung vẫy.

-Chuyện đúng là rắc rối mà. Ở nhà làm mèo lười không phải tốt sao? Đều đi lo chuyện bao đồng thật mệt mà.

Bốn người nhìn nhau, chẳng biết nói gì.

Vừa lúc Dạ Sở Kỳ dứt lời, Dạ Sở Hiên cũng đi tới.

-Tiểu Kỳ, ngủ dậy lúc nào?

Dạ Sở Kỳ giật mình. Cô ngơ ngác:

-A? Ế? Em mới dậy...

Dạ Sở Hiên tỏ vẻ bất đắc dĩ.

-Xuống bếp ăn gì đi. Em không đói à?

Dạ Sở Kỳ bật dậy, cầm thỏ bông hướng phía nhà bến đi tới. Sực nhớ cái gì liền quay lại.

-Anh Hai? -Cô hỏi thăm dò.

-Việc gì?

Dạ Sở Kỳ căn cứ phía âm thanh phát ra, sau đó liền chạy tới đưa cho Dạ Sở Hiên con thỏ bông.

-Cho anh!

Nói rồi cũng không đợi đáp lời chạy luôn xuống bếp. Dạ Sở Hiên cầm trên tay con thỏ, thở dài.

-Không được chạy, cẩn thận ngã đấy.

-Em biết rồi. -Dạ Sở Kỳ đáp vọng lên.

Dạ Sở Hiên đem con thỏ đưa cho NR-001.

-Mang lên phòng đi.

-Vâng thưa chủ nhân.

NR-001 cầm con thỏ đi lên phòng Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Hiên ngồi xuống. Anh nhìn qua Tiêu La Khải.

-Đoán chắc cậu tới đây không phải chỉ để thăm tiểu Kỳ?

Tiêu La Khải gật đầu. Dạ Sở Hiên không nói gì, mắt nhìn chằm chằm bốn người trước mắt. Bốn người nhìn nhau, Vũ Anh Anh cười trừ.

-Em không biết gì hết, xuống bếp tìm Sở Kỳ đây.

Nói rồi rất không có cốt khí chạy mất. Dạ Sở Hiên nhìn theo Vũ Anh Anh đến khi cô nàng khuất phía sau nhà bếp. Anh đạm bạc nhìn qua.

-Việc tôi nhờ cậu điều tra thế nào?

Tiêu La Khải lấy ra một bộ hồ sơ điện tử, đưa cho Dạ Sở Hiên.

-Toàn bộ đều ở đây, đã là những thông tin chi tiết nhất rồi.

Dạ Sở Hiên nhận cây tài liệu điện tử kia, gật đầu.

-Phần mềm của cậu cũng đã làm xong, tôi sẽ gửi qua sau.

-Cảm ơn anh.

***

Hạ Cảnh Dực ngồi trong xe, nhìn tới cánh cửa. Hắn đợi đã một đêm rồi, ở cái khu vực vắng người này. Dù biết không thể nào gặp được cô, hắn vẫn hy vọng có thể nhìn thấy cô.

Ngôi nhà kia tựa như một bức tường thành mà cô là một nàng công chúa mãi ở bên trong nhìn ra. Mà hắn, thì không thể là người tới đón cô...

Từ trên cao có hai bóng người đáp xuống. Đó là Vũ Anh Anh và Sử Ngao Kim. Vũ Anh Anh bấm chuông cửa. Một lát sau cánh cửa mở ra.

-Các cậu lại tới rồi!

Nghe giọng nói vui vẻ này, cả người Hạ Cảnh Dực cứng ngắc. Là cô ra mở cửa...

-Sở Kỳ? -Vũ Anh Anh hoảng hốt -Sao cậu lại ra đây? NR-001 và DP-002 đâu rồi?

-Ở trong nhà. Sao thế?

-Lỡ cậu ngã thì sao?

Dạ Sở Kỳ phì cười.

-Cậu không cần hoảng hốt thế. Hệ thống có thể dựa vào camera mô phỏng xung quanh trong diện tích căn nhà này, mình có thể đi lại ở đây được mà. Với lại mình cũng quen rồi.

-Ừm, mình quên mất cái này. -Vũ Anh Anh thở phào.

-Mắt của cậu sao rồi? -Sử Ngao Kim hỏi.

-Không sao, vài hôm nữa là có thể nhìn lại bình thường.

Mặc dù không còn đôi mắt linh động, nhìn qua khuôn mặt và giọng nói vẫn có thể biết được Dạ Sở Kỳ đang buồn. Vũ Anh Anh thấy vậy bất bình.

-Tên Hạ Cảnh Dực đó, lúc trước tận lực theo đuổi cậu, nói cái gì mà mãi mãi đều sẽ thích cậu. Bây giờ tốt rồi, liền đem cậu hành hạ thành như vậy. Hừ, còn khá hắn đã bị trừng phạt, nếu không... Hừ!

-Không cần phải so đo với anh ta đâu. Mình cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan hệ gì nữa. Nếu kết thúc rồi thì cứ để nó kết thúc, mắt của mình cũng sắp khỏi rồi. -Dạ Sở Kỳ cười nhẹ bâng.

-Sở Kỳ à, không lẽ cậu cứ cho qua như vậy. Lúc trước cậu... -Vũ Anh Anh ái ngại.

-Mình vào nhà đi, đứng ở đây nắng lắm. -Dạ Sở Kỳ ngắt lời Vũ Anh Anh, quay lưng đi vào trong.

Vũ Anh Anh nhìn Sử Ngao Kim, lắc đầu. Cô đi theo Dạ Sở Kỳ vào trong. Dạ Sở Kỳ vừa bước mấy bước đã vấp ngã, Vũ Anh Anh vội đỡ cô.

-Đã nói là không được rồi mà! Đừng có đi lung tung nữa!

-Không sao đâu mà...

Theo tiếng cười của Dạ Sở Kỳ, cánh cổng lớn nặng nề đóng lại.

Hạ Cảnh Dực ngồi trong xe, trong lòng một mảnh hỗn loạn. Hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.