Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 94: Chương 94: Mahddi March




Dạ Sở Hiên nhìn cô gái ngồi đối diện trước mắt. Một cô gái mắt làm, và có mái tóc đỏ nâu.

-Mahddi March, cô hiểu lời tôi nói chứ?

Cô gái vuốt tóc. Trên môi cô ta là một nụ cười ngạo nghễ và khinh thường.

-Muốn tôi từ bỏ một môi trường làm việc tốt như KM để đi theo một tập đoàn mới như Blue?

Dạ Sở Hiên tựa như không thấy ánh nhìn và nụ cười của cô gái.

-Tôi biết cô đã kết thúc hợp đồng mười năm với KM và đang chuẩn bị ký một cái hợp đồng khác. Việc cô rời bỏ KM hoàn toàn có khả năng vào lúc này.

-Vậy thì sao chứ? Cậu dựa vào cái gì để muốn tôi rời đi?

Dạ Sở Hiên cười một tiếng. Anh ngẩng đầu nhìn lên. Trong đôi mắt anh, một chút cảm giác cũng không có, tựa hồ đang lóe lên một cách đáng sợ.

-Dựa vào cô không dám từ chối.

Một lời nói không mặn không nhạt nhưng khiến cô gái giật mình. Cô nhìn chằm chằm người trước mặt.

Dạ Sở Hiên...

Người khác không biết, nhưng cô biết.

Cô gái này là Mahddi March, con gái lớn của Ahndina March và Radahn March. Cô lập nghiệp từ rất sớm, và nổi danh rất nhanh. Tên tuổi của cô sớm đã sánh ngang với ba mẹ mình trước khi cả hai đều mất đi. Một ngôi sao mới sáng chói trong ngành, cô rất được các công ty và tập đoàn chào đón, đãi ngộ dành cho cô cũng đặc biệt cao.

Dạ Sở Hiên đứng dậy. Anh đi vòng qua Mahddi và nhìn ra đến bên cửa sổ.

-Ba mẹ chúng ta từng hợp tác với nhau, tôi tin tưởng cô biết điều này. Vì thế nên tôi mới tìm đến cô.

Mahddi trấn tĩnh, nhìn qua Dạ Sở Hiên.

-Vậy thì sao? Nó đâu thể biểu thị tôi sẽ đồng ý?

Dạ Sở Hiên cười nhạt một tiếng, đầy khinh thường.

-Tôi không nghĩ là cô dám từ chối. Cô phải biết rõ tính tình của tôi hơn đám người ngoài chứ? Từ chối tôi, là một quyết định không khôn ngoan tí nào.

-Cậu đây là đang đe doạ tôi? -Mahddi nhíu mày.

Dạ Sở Hiên lắc đầu.

-Nào có chứ.

Mahddi nhìn chằm chằm người từ lúc cô mở miệng vẫn duy trì nụ cười. Cô rùng mình.

-Còn không phải?

-Mahddi March, cô phải hiểu rằng lời tôi nói chưa bao giờ đi lệch với ý nghĩa trên mặt chữ cả. Chỉ là cô nghĩ nhiều mà thôi. -Anh quay trở về chỗ ngồi. -Ngoài kia đang mưa đấy. Có khi lại trở trời. Tôi sẽ mua áo bông ấm cho mấy chiến hữu của mình.

Mahddi nhíu mày.

-Nói thẳng ra ý của cậu đi.

Nụ cười trên môi của Dạ Sở Hiên càng đậm hơn. Nó khiến anh trông nguy hiểm hơn là hiền hòa như lúc bình thường.

-Nói thẳng ra à? Vậy thì, nói luôn với tôi rằng cô đồng ý hay không đi.

Mahddi chần chừ.

-Tôi... kh... không đồng ý...

-Tốt!

Bằng một cách dứt khoát, Dạ Sở Hiên đứng dậy.

-Cảm ơn đã tiếp đón, Mad.

Con ngươi của Mahddi co lại, hoảng hốt đứng dậy.

-Khoan đã!

Dạ Sở Hiên dừng bước. Anh biết, là anh thắng.

Mad là cách gọi thân cận của Mahddi. Trước kia cô cùng Dạ Sở Hiên có từng chơi với nhau. Tuổi của cô lớn hơn anh, thường thì ba mẹ cô để cô trông nom anh và cô em gái của anh lúc còn nhỏ. Dạ Sở Hiên, và cả cô em gái của anh, lúc trước vẫn hãy gọi cô là “chị Mad“.

Sau cái chết của ba mẹ, Dạ Sở Hiên trở mặt với toàn bộ những người quen biết. Lúc đó anh vẫn là một đứa trẻ mới lớn, những thứ anh muốn biết về ba mẹ đều bị người lớn từ chối.

Sau tất cả, câu nói lúc tạm biệt của anh luôn là “Cảm ơn đã tiếp đón“. Và từ đó anh không còn tới tìm họ nữa, tới tận khi họ chết. Cái nhìn và câu nói của anh mang một sự ám ảnh sâu sắc đến họ. Sau rất lâu từ lúc đó, sự trở về của Dạ Sở Hiên với địa vị cực cao trong ngành khiến nhiều người bất ngờ. Không ai nghĩ rằng anh tiếp tục theo đuổi con đường nghiên cứu này sau. Nhưng cũng không ai ngờ tới Dạ Sở Hiên không chỉ đi theo con đường này, còn phá hoại nó.

Cách làm của Dạ Sở Hiên và nhóm nghiên cứu của anh khiến cả sáu người đều trở thành những nhân vật nguy hiểm nhất trong ngành. Bất kỳ bộ máy nào tiếp cận họ đều bị hủy diệt, đến mức không thể phục chế hay sử dụng lại. Anh để ngoài tai mọi lời nói, thiết lập ra quy luật riêng. Và việc anh làm khiến rất nhiều người trong ngành phải chết.

Anh không giết họ, nhưng chỉ một ngón tay của anh, để khởi động một công tắc, anh có thể ép họ đến cái chết.

Một tồn tại nghịch thiên trong cái ngành này.

Giống như trong một game, lúc mà người khác đang đánh quái thăng cấp, thì anh lại là một tồn tại có thể so sánh như game master. Mặc dù chẳng là gì, anh lại là phần tử nguy hiểm nhất.

Anh... chẳng làm gì cả.

Nhưng vẫn khiến rất nhiều người “chết“.

-Tôi đồng ý ký hợp đồng với Blue là được chứ gì?

Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn qua.

-Đổi ý nhanh thật.

-Đừng nói với tôi như thế. Nói sao cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi.

Dạ Sở Hiên lắc đầu.

-Thì đã sao? Tuổi tác chỉ là một con số mà thôi. Thứ quan trọng là năng lực.

“Chẳng phải lúc trước các người im lặng là bởi tôi không có năng lực sao?”

Mahddi nuốt nước bọt.

-Thôi được rồi. Tôi không dây dưa với cậu nữa. Hợp đồng ở đâu?

Dạ Sở Hiên lắc đầu.

-Không phải ở đây. Chúng ta sẽ đi một chuyến.

Mahddi nhìn Dạ Sở Hiên. Cuối cùng cô thở dài.

-Tốt thôi. Vậy thì đi.

Dạ Sở Hiên đi trước ra ngoài.

-Tôi đợi phía bên ngoài, nhanh lên một chút.

***

Dạ Sở Kỳ nhìn đồng hồ. Cô muốn nhân lúc này đi ra bên ngoài thử nghiệm một lát. Sau tất cả, không phải cô muốn thì có thể ra ngoài.

-Tôi có một chút việc, ra ngoài một lúc. Lát nữa tôi sẽ ghé qua đón Bạch Ngân.

“Chít!!!”

Thỏ trắng nhỏ nghe nói, liền vứt củ cà rốt đang gặm dở, nhảy về phía Dạ Sở Kỳ mà ôm chân cô. Cô cười, ngồi xuống dỗ dành:

-Bạch Ngân ngoan ngoãn. Chị sẽ tới đón em.

“Chít!”

Con thỏ nhỏ không chịu.

-Thôi được rồi.

Dạ Sở Kỳ gỡ kẹp tóc trên đầu, gắn vào chiếc nơ bên tai thỏ.

-Gửi nó lại chỗ em, chị nhất định sẽ tới, có được không?

Có được đảm bảo, thỏ trắng nhỏ coi như không làm loạn nữa. Nhưng nó cũng rất không cam tâm khi bỏ cô ra.

-Bạch Ngân ngoan ngoãn. Cứ chơi vui vẻ, sẽ không bỏ em lại đâu.

Nói rồi Dạ Sở Kỳ đứng dậy. Cô cầm lấy ván lướt không của mình, đi ra ngoài.

-Cảm phiền anh mở cửa.

Hạ Cảnh Dực nhíu mày.

-Em muốn đi đâu?

-Không dính dáng tới anh.

-Anh sẽ bảo vệ em. Anh có thể mà. Em đang hủy hoại con người của mình...

Mắt bạc lóe lên, Dạ Sở Kỳ cười lạnh. Cô liếc mắt nhìn ra phía hắn. Câu nói của hắn giống như là vừa khởi động giới hạn sự điên cuồng trong cô.

-Không cần. Anh dựa vào cái gì nói ra những lời này? Anh tự tin quá rồi. Không lẽ anh đã quên anh làm những gì với tôi rồi sao? Anh tránh xa tôi ra một chút thì tốt hơn nhiều đấy.

Hạ Cảnh Dực muốn nói, nhưng lời nói lại nghẹn ngang cổ họng. Cũng phải, điều tốt nhất hắn có thể làm cho cô, không phải bảo vệ, mà là không làm phiền cô nữa.

-Hôm nay tôi đến đây chính là sai lầm rồi. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm cho nhau lúc này, chính là không làm phiền nhau nữa.

Nói rồi cô bước lên ván lướt không.

-Cửa mở rồi. -Hạ Cảnh Dực nói, sau đó quay lưng trở về phía Bạch Ngân.

Dạ Sở Kỳ nhìn hắn. Cô cắn môi, sau đó liền bay nhanh đi.

***

*tg: chương của hôm nay. Mọi người tối ấm, mai lại có chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.