“Tô đại phu! Tô đại phu! Không hay rồi! Mau mở cửa! Mau mở cửa!” Tiếng đập cửa dồn dập làm Lục Viên bừng tỉnh khỏi cơn gà gật, Tô Hoài lên tiếng đáp lại, nhanh chóng xốc Lục Viên lên, lau lau người cho y rồi bế lên giường, “Mặc quần áo, đừng lên tiếng”, rồi vội vã mặc quần áo ra mở cửa, lấy thân che chắn ở ngoài.
“Thằng bé nhà ta cứ nóng mãi không thôi, làm ta với A sao nó lo muốn chết, Tô đại phu, ngươi chạy nhanh sang xem xem”
“Được, ta mặc thêm áo rồi tới ngay.” Tô Hoài gật đầu, thuận tay đóng cửa đem hán tử nhốt ở bên ngoài, “Lý đại ca cứ về trước đợi ta.”
Đứa bé sốt!
Những lời ấy rớt vào tai Lục Viên, thân là bác sỹ phụ sản, lòng y cũng vội vàng theo. Chỉ trách mấy ngày nay y nhàn rỗi muốn điên rồi, anh hùng không có đất dụng võ, giờ phút này hận không thể xông ngay lên được, chộp lấy tay Tô Hoài, khẩn khoản: “Mang tôi theo với!”
Cả người Lục Viên toát ra mùi chờ đợi mãnh liệt. Tô Hoài mặc áo bông cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ai kia đang tuần tra trên người, ánh mắt nóng rực như muốn đốt thủng quần áo của hắn.
Tô Hoài từ từ quay đầu, đăm chiêu nhìn Lục Viên, gần như muốn nhìn thứ gì đó trong đôi mắt chớp động kia.
“ Tô đại ca” Lục Viên xao động, trông như một con cún nhỏ muốn được chủ nhân dắt ra ngoài tản bộ.
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn y một lúc, đặt thùng thuốc lên lưng, như đã suy nghĩ kĩ càng lắm.
“Ừ đừng có nhìn ta như vậy! Ta sẽ mau chóng trở về nấu cơm cho ngươi!”
Thương chưa thương chưa! Ngươi lại là đồ xấu xa rồi, Lục Viên ta bị tên khốn nạn ngươi bức điên mất thôi!
***
.
Lúc Tô Hoài rời khỏi nhà họ Lý, trời vẫn còn sớm. Tiện đường ghé vào chợ dạo một vòng, mua mấy đồ Tết, tiện giúp mua dược điều trị cho A sao nhà họ Lý. Đang chuẩn bị về nhà thì gặp quan binh đang tuần hành trên đường, tay cầm một tấm ảnh, như muốn tìm người nào đó.
“Này —- đã gặp qua người này chưa?”
“Chưa!”
Chưa?
Chưa mới lạ ấy!
Tô Hoài quay lại chợ, lập tức vào phường bán vải.
“Vị đại ca, muốn mua vải hả? Vừa đúng nay có hàng mới, tơ lụa Giang Nam thượng hạng đấy, ngươi xem xem”
“Có thuốc nhuộm không? Màu đen ấy.”
***
.
Khi Tô Hoài trở về cũng đã là buổi trưa. Lục Viên đang thẫn thờ ngồi trên giường, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức tỉnh lại, chân không nhuyễn, đứng dậy chạy về phía Tô Hoài. Mới vừa cất bước đã không cẩn thận đá vào dục dũng, khà khiễng chạy ra.
“Đứa bé thế nào rồi? Mình huynh có được không đó?”
“Hài tử nhà họ đã sinh non, cơ thể yếu đuối, không tránh được sốt một chút, lấy khăn ướt lau người tản nhiệt là được. Không có gì phải kinh ngạc hết.” Tô Hoài vừa nói, vừa giơ tay xua xua con ruồi Lục Viên đang vo ve bay quanh. Phủi bụi trên người, cởi áo khoác, bắt đầu sắp xếp mấy thứ mới mua về.
“Tôi đâu có kinh ngạc, tôi chỉ muốn nói tôi cũng có y thuật, huynh đã có lòng tốt thu nhận, tôi cũng phải đáp trả chứ! Hiện giờ đang là thời điểm cuối năm, rất bận rộn, nên nếu huynh có bệnh nhân mà không thể đi khám, thì tôi có thể đi thay cho!” Lục Viên như một miếng cao dính chó*, kệ Tô Hoài xua đuổi thế nào cũng nhằng nhẵng bám dính chặt lấy.
“” Tô Hoài bắt đầu xắn tay áo, liếc Lục Viên đang cười hi ha, “Ta không nhớ đã có hảo tâm thu nhận ngươi lúc nào, chờ khi vết thương lành hết thì lập tức rời khỏi đây cho ta.”
“Rồi rồi rồi” Lục Viên lẩm bẩm trong lòng, ta không chấp với ngươi, rồi lại cười làm lành giúp Tô Hoài cầm dây pháo đặt lên bàn, lăng xăng ra sắp xếp đồ đạc linh tinh, “Nhưng giờ tôi cũng chưa rời đi được! Nếu huynh không cho tôi ra khỏi cửa, vậy có thể nói cho tôi tình trạng bệnh được không, tôi có thể tham mưu góp ý Lấy luôn em bé bị sốt này đi, sinh non vốn thể chất đã yếu, vậy thì sau khi sinh nhất định phải tẩm bổ. Mẫu thân không đủ sữa hả? Nếu không đủ thì có thể dùng thêm sữa dê, sữa bò vân vân, tránh cho ảnh hưởng xấu tới quá trình phát trưởng”
“Mẫu thân?” Tô Hoài ngừng lại, cau mày nhìn Lục Viên.
Lẽ nào ở đây không gọi là mẫu thân? Hay kêu là nương?
Lục Viên suy xét một lúc, gật đầu: “A, là nữ nhân sinh em bé ấy”
“Nữ nhân?”
“”
Nhức đầu quá, Lục Viên nhất thời thấy ngôn ngữ nơi đây cách văn minh xa quá. Bình thường khẩu âm còn chưa tính, ngay từ “nữ nhân” cũng không hiểu thì
“Ngươi nói A sao sinh em bé!” Tô Hoài bỗng phản ứng lại, vẻ mặt vẫn kì quái như trước, “Đâu phải như bò dê, sao mà có sữa! Trẻ em đều húp cháo lỏng lớn lên thôi, ai lại cho uống sữa!”
“Hả?” Giờ tới lượt Lục Viên choáng váng.
Gì mà gọi là không có sữa? Phụ nữ ở đây đều không có sữa hở? Chẳng lẽ hai cái cục to bự trước ngực >> sữa >> con ấy toàn để trang trí à?
Khẳng định là nếu không phải đang có bệnh trong người, y nhất định sẽ chạy ra ngoài giáo huấn cho cả cái thôn này biết, bằng không đám trẻ con không được bú sữa mẹ, không đề cập đến chuyện dễ bị chết non, sống được thì lớn lên cơ thể cũng rất không tốt.
Nghĩ vậy, Lục Viên lại giương mắt thương hại nhìn Tô Hoài.
Ai Thằng bé này thật đáng thương, hẳn chưa từng uống sữa mẹ!
“Tô đại ca, bé con với nghé con hay dê con cũng giống nhau, phải bú sữa mẹ mới khỏe mạnh được! Nếu A sao trong thôn không có sữa, vậy chi bằng chúng ta dưỡng bò dê hay gì gì đi?” Mắt Lục Viên lấp lánh, như trông thấy con đường làm giàu tươi sáng đang rộng mở trước mắt.
Tô Hoài nom Lục Viên một lúc lâu, bỗng “Xuy” một tiếng, làm một bộ “Thật là trẻ khó dạy” nhìn y, lại cúi đầu mân mê túi đồ Tết.
“Này Tô đại ca, huynh nghe tôi nói huynh phải tin tưởng tôi Ây? Huynh làm gì đấy? Cái gì thế?” – Đang nỗ lực thuyết phục Tô Hoài, Lục Viên thấy Tô Hoài lấy một túi giấy trong bao ra, sau đó đăm chiêu chằm chằm nhìn đỉnh đầu y.
Ánh mắt kia, gọi thế nào nhỉ lạnh sởn cả gáy
“Tô đại ca? Đừng có túm tôi! Làm gì ai ai đi đâu đấy!”
Tô Hoài cũng không nói, ấn Lục Viên ngồi lên giường, rồi ra ngoài bê một chậu nước ấm, mở túi giấy, một bọc bột phấn ào ào xổ vào, nước trong chậu lập tức chuyển thành màu đen tuyền.
“Tô đại ca?”
“Lại đây!”
Lục Viên vẫn đang do dự, Tô Hoài đã dứt thoát túm y tới, giơ tay giữ cái đầu nhỏ lùm xùm tóc ấy dúi vào chậu nước.
“Aaa Tô đại ca! Nước này hôi quá!”
“Thật là phiền phức! Ùm —–“ Tô Hoài kéo đầu Lục Viên khỏi nước, tay xao loạn trên tóc y, tiện tay vói chiếc khăn mặt vắt trên vai nhét vào lòng Lục Viên, “Che mặt lại.”
“Nhưng mà” ngươi làm thế làm chi!
“Ngươi ồn quá!”
“Ô” Tóc bị kéo mạnh một cái, rốt cục Lục Viên cũng ngoan.
Tính tình Tô Hoài tuy không thể nói là tốt, nhưng tay chân rất nhanh nhẹn. Tay hắn rất lớn, lại có lực, mười đầu ngón tay dày dặn, săn chắc mát xa rất thoải mái. Lục Viên nhận ra nếu mình không động đậy thì thế này đúng là hưởng thụ quá hà.
Mà mấu chốt là, y cũng chẳng thể lộn xộn được —– đầu đang ở trong tay Tô Hoài rồi lại ngo ngoe trước mặt hắn, kiểu gì cũng bị thiệt.
Cuối cùng khi thấy đã nhuộm ổn ổn rồi, Tô Hoài lau khô cho y, cầm chiếc lược chải đều từng sợi tóc, rồi còn giữ đầu y rẽ từng dúm từng dúm tóc ra kiểm tra.
“Tự lau đi.”
Vèo —–
Úp khăn mặt lên đầu Lục Viên, Tô Hoài bưng chậu nước bẩn ra ngoài.
Y không nhìn lầm mà, cái tên Tô Hoài này, tinh thần hắn tuyệt đối không bình thường, tuyệt đối luôn đấy!
Vẻ mặt Lục Viên đau khổ cầm khăn lau lau đầu, mấy sợi tóc đen nhánh trông thật mềm mượt.
Ể? Tóc đen?
Sau khi Lục Viên ý thức được chính y đã xuyên không, thì việc đầu tiên là đi soi dung mạo của mình. Bỏ qua làn da trắng ngần, hai gò má gầy gò, đôi mắt có vẻ hơi trũng, tròn và sáng. Chẳng qua là màu đồng tử không phải đen, mà y chang tóc, cả hai đều màu hổ phách, trông lại càng tôn lên nước da trắng bóc.
Lấy tiêu chuẩn của Lục Viên thì khuôn mặt này trừ hơi gầy thì coi như đẹp, nhưng trong mắt Tô Hoài, khẳng định là màu tóc kỳ lạ ấy rất quái đản, vì không quen nhìn nên mới bắt y nhuộm đen?
Kết luận ấy làm trong lòng Lục Viên bỗng thấy rối rắm, rất không thoải mái.
Cái tên Tô Hoài này cũng có hơi lấy bản thân làm trung tâm quá đi!
Tô Hoài lại quay vào trên tay còn có một cục bùn!
Mấy câu chất vấn còn chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt lại, Lục Viên cảm thấy tình thế không ổn, lùi người về sau hai bước, “Cái kia Tô đại ca? Huynh không phải là”
“Lại đây!”
Hứ! Tô Hoài – cái thằng điên này, còn có thể làm khác được không chứ?
Tay không đọ được với chân*, trứng không chọi lại được đá. Cho dù Lục Viên cố sống cố chết giãy dụa, cuối cùng vẫn bị Tô Hoài trét một lớp bùn lên làn da trắng trỏe.
“Ngươi tên là gì?” – đè xuống người Lục Viên đang không an phận, Tô Hoài mặt nhăn mày nhíu -cái tên này mấy ngày nay, hôm nào hắn cũng gọi y, cho y ăn, vậy mà chính hắn đúng là quên xừ tên y mất rồi.
“Lục Viên.” bất giác Lục Viên cảm thấy một cảm giác mãnh liệt của câu ‘kẻ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’.
“Lục Viên?” Tô Hoài như ghét nhìn bộ dạng buồn thiu của tên trước mặt, cười nhạo một tiếng, “Tên này không cần dùng nữa, từ nay về sau ta gọi ngươi là Tiểu Viên, nếu bị hàng xóm trông thấy thì bảo là em họ xa của ta, rõ chưa?”
“ rồi.” Lục Viên trì độn đáp, mãi sau mới để tâm tới ý sâu xa của câu ấy, vội ngẩng đầu lên, Tô Hoài đã ra đến cửa. Lục Viên vội chạy ra, víu vào khung cửa ngóc vào bếp hô lên: “Tô đại ca! Ý huynh là tôi có thể ra ngoài?”
“Thương thế của ngươi cũng đã tốt lên khá nhiều, phơi nắng có thể trợ giúp việc phục hồi.” Tô Hoài quay đầu lại: “Nhưng, chỉ giới hạn trong con ngõ nhỏ này thôi.”
Nếu quan binh thật sự chộp tới, phát hiện hắn ẩn giấu ngoại nhân chắc chắn sẽ nghi ngờ. Chi bằng cho người trong thôn biết y, đến lúc đó cũng tự nhiên xúm lại nói là người nhà của hắn, nói không chừng còn có thể tiếp tục bưng bít được. Mà phơi nắng cũng làm cho da y đen đi một chút, không cần dùng bùn chi cho phiền nữa.”
Tô Hoài nghĩ, động tác tay cũng nhanh hơn, một nhát dao đã tước một lớp vẩy sáng bóng trên mình cá xuống.
Tóc đen, da đen, rồi đem dưỡng béo thêm một chút, này quan binh có thấy y cũng khó nhận ra.
“Tô đại ca, cám ơn huynh.” giọng Lục Viên rất là háo hứng nhí lắc, Tô Hoài vừa ngẩng đầu lên đã thấy y nhón vào khung cửa sổ, cười hì hì nhìn hắn.
Lục Viên ấy, cảm xúc tới cũng thật nhanh, mới rồi còn oán giận Tô Hoài gây sức ép, giờ mở rộng phạm vi hoạt động cho y, cơn tức ấy đã nhanh chóng chui khỏi đầu. Tầm mắt quét một vòng trong bếp, rồi dừng lại trên thớt. Tô Hoài đang chọc một đầu của chiếc dao nhỏ vào miệng cá, xoay dao một vòng rồi rút ra, thò tay vào sờ nắn, rồi cả đoạn xương cá đều bị hắn rút ra toàn bộ.
“Đừng có ở đây vướng víu, chín ngay bây giờ, ngươi ra ngoài chờ!”
Nhất thời Lục Viên ngây ngơ. Không phải vì thấy tay nghề cơm nước của Tô Hoài có bao nhiêu điêu luyện, mà y đột nhiên ý thức được, rốt cuộc y cũng không cần húp cháo nữa rồi!
.