Lục Viên tỉnh tỉnh mê mê bị hôn đến váng vất, ngây ngốc nhìn Tô Hoài nghênh ngang ra ngoài, sau đó đột nhiên ý thức được Tên vô lại ấy khơi lửa của y rồi bỏ chạy lấy người!
Tô Hoài, mẹ nó, tuyệt đối là ngươi cố ý!
*
Lục Viên động thai phải nằm trên giường mấy hôm liền, những ngày ấy Tô Hoài không ra tiệm thuốc khám bệnh nữa mà ở nhà chiếu cố Lục Viên. Hoa Tử oán giận Tô Hoài cướp mất công việc của nó, làm nó vô công rồi nghề đành phải ngồi đần ra trông cái gã Nhan thất.
Phải nói vị Nhan thất công tử này cũng là một nhân vật gây phiền toái, tuy Tô Hoài đã tìm người đến hốt đi, nhưng cũng phải chờ non nửa tháng người ta mới đến, cho dù thương thế của Nhan thất được tận lực trì hoãn thì cũng chậm chậm mà chuyển biến tốt hơn, giờ đã có thể chống nạng đi đi lại lại chướng mắt mọi người. Nhưng đại thể là do sự xem thường của Tô Hoài cùng sự áp bách của Hoa Tử chèn ép từ hai phía, mà Nhan thất muốn ngó Lục Viên một chút cũng vô cùng khó khăn.
“Thật là ‘Hổ lạc bình dương bị khuyển khi’, chờ khi thương thế của ta khá hẳn rồi, nhất định ta sẽ mang Lạp Mễ Nhĩ với cốt nhục Nhan gia về!” – những lúc Nhan thất hùng hổ phát biểu câu tuyên ngôn này, thường không phải là bị bắt lột cây đậu thì cũng là đang nhặt quả đậu, hoặc là đang rửa máng lợn, cơ bản thì cứ nói xong sẽ bị Hoa Tử tiện tay đang cầm thứ gì đó đập cho phát, sau đó nhắc: “Làm việc của người đi!”
Ngày hôm đó, Lục Viên cũng tương đối ổn, nằm mãi không chịu được nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút. Vừa qua một trận mưa to, trời vẫn âm u, có chút gì đó làm người ta thấy lạnh lẽo, Tô Hoài đang cùng Hoa Tử nấu bữa tối trong bếp, Lục Viên liếc mắt một cái, có vẻ như chuẩn bị ăn lẩu.
Lục Viên rất thích ăn lẩu, tới nơi đây rồi mới ngạc nhiên phát hiện ra, cổ nhân cũng sành ăn ra phết, chẳng qua không gọi là ăn lẩu mà kêu là ăn lò. Cơ mà cũng là một mối cả, tên là gì mà chả như nhau, Lục Viên đã được nếm qua món lẩu một lần tại Tô gia, lần đó ăn đến mức chực nứt bụng rồi mà vẫn không buông đũa ra được, đến tận khi Tô Hoài mắng cho y mới bỏ đũa xuống. Hôm nay lại có lẩu ăn, tâm tình Lục Viên cũng tốt ngay theo, lại tự nhủ – lần này phải ăn cho đã mới được
Tâm trạng tốt làm Lục Viên nhớ đến mấy con dê, hai con lần trước chạy đã được Hoa Tử tìm về, chuồng dê lại hoàn năm con. Hướng phía chuồng dê mà đi, nghe tiếng “Bee~~Bee~~” mà Lục Viên khoái cả lòng, trước mắt như bày ra viễn cảnh y đang đứng bán sữa làm giàu.
“Chúng mày làm gì vậy? Có ăn không thì bảo?” – mới đến trước chuồng, Lục Viên đã bị đánh bật về hiện tại, chỉ thấy gã Nhan thất đang dùng chân đẩy đẩy cỏ vào máng, kết quả là dê ngửi thấy mùi lạ không chịu ăn, Nhan thất nôn nóng, dúi đầu dê vào máng bắt nó ăn.
“Nhan thiếu gia, ngươi đừng bắt nạt dê nhà ta có được không!” – Lục Viên ngây ra một lúc rồi giận dữ quát.
Nhan thất thấy Lục Viên thì hai mắt sáng lên, bỏ công việc với lũ dê lại, nhìn Lục Viên cười cười: “Ngươi đã đỡ rồi chứ?” – gã tỏ vẻ như câu hỏi thăm ân cần của gã đã ban ơn cho nhiều người lắm.
Lục Viên khinh thường nhìn, không thèm để ý, chỉ nhìn sang lũ dê của mình, cả đàn dê quý báu ngoan ngoan lại chẳng ăn lấy một cọng cỏ Lục Viên nhíu mày, đây là sao?
“Người ta gặp ngươi cũng lánh xa, giờ ngay cả dê cũng ghét ngươi, cỏ ngươi nó ăn, nó cũng không ăn” – Lục Viên bế tắc, chỉ đành ca thán.
“Đừng động vào mấy con dê này, ngươi về nghỉ ngơi đi, chăm sóc cho tốt cốt nhục của chúng ta đấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ tốt với các ngươi, chờ khi ta khỏi hẳn rồi sẽ dẫn các ngươi về Nhan gia”
“Ai bảo đây là con của ngươi? Ngươi cũng dát vàng lên mặt mình rồi đấy!” – Lục Viên hung hăng trừng mắt với Nhan thất, – “Đừng lẩm tưởng, oa nhi là — họ Tô!”
“Thôi đi, Lạp Mễ Nhĩ, ngươi có oán giận ta cũng không được lấy oa nhi này ra hy sinh chứ! Ngươi tưởng ta không nhìn ra sao, ngươi với cái gã nhà quê kia bằng mặt mà không bằng lòng, ngay cả phòng các ngươi cũng chưa viên!” – Nhan thất vui vẻ, mang vẻ tự tin đầy mình: “Đừng giả vờ nữa, mấy tháng không gặp, ngươi cũng chưa đến mức đổi “khẩu vị” đâu. Trước kia rõ ràng ngươi chỉ thích những công tử phong độ, nói năng tao nhã, ngươi đã bao giờ để mắt đến mấy tên nông dân quê mùa ngay cả nói cũng không xong đâu? Trước kia là ta không đúng, ngươi không cần phải cậy manh ở lại đây chịu khổ làm gì? Theo ta trở về, ta sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt!”
“Bồi thường cái đầu ngươi! Nhan gia của ngươi đã sớm sụp đổ rồi, còn đâu mà về! Ngươi về cái nhà đổ ấy mà ăn cám hả!” – bên này Nhan thất còn chưa nói hết, Hoa Tử đã từ đâu nhảy ra, tay cầm cái gáo cốc vào đầu Nhan thất một cái.
Nhan thất ôm đầu ai oán, Tô Hoài cũng tới sau lưng Lục Viên, tay giữ vai y, “Tiểu Viên không đi đâu cả!”
“Tuy trước kia Lạp Mễ Nhĩ có phần ngốc ngốc, nhưng tâm cao ngất, ngươi cho là Lạp Mễ Nhĩ thích ở cái nơi chỉ bằng cái làng này thôi hả?” – Nhan thất ôm đầu cười khẩy, thấy Tô Hoài ôm vai Lục Viên càng chặt hơn thì cười phá lên, “Ta nói, hai người các ngươi muốn lừa ai hả?”
“Ngại quá, ngươi đoán trật lất rồi.” – Lục Viên ngắt lời Nhan thất, cười lạnh.
“Hả đoán sai ư?” – Nhan thất hừ một tiếng, cười, “Vậy hắn có biết trên mông ngươi có một vết bớt không? Hắn có biết chỗ mẫn cảm nhất trên người ngươi là lỗ tai không? Hắn có biết, ngươi rất bám người, ngủ cũng phải ôm một người mới ngủ được”
Nhan thất còn chưa nói xong, mặt Tô Hoài đã đen ngắt, tay đặt trên vai Lục Viên bóp lại càng chặt, làm Lục Viên đau tới mức mím môi. Đúng lúc ấy, Hoa Tử cầm gáo đập cái “Bang” phát nữa vào gáy Nhan thất, chỉ thấy gã “Á” lên một tiếng rồi bất tỉnh.
Tô Hoài lạnh lùng nhìn Nhan thất nằm bẹp trên mặt đất, sau đó Hoa Tử “nha” một tiếng, cười: “Hơi quá tay, xuất huyết rồi.”
“Làm tốt lắm.” – hiếm khi thấy được Tô Hoài khen người.
*
Quả nhiên tối hôm đó ăn lẩu, Tô Hoài nói – mấy hôm nay Lục Viên hư khí, ăn lò tẩm bổ thân. Trong nồi đang nấu chính là canh gà trắng, thả cẩu kỷ, trên bàn bày đĩa chứa từng mảng thịt dê, thịt thỏ thái lát, thịt cá và thịt tôm băm nhỏ, còn có một chiếc bát bự đựng các loại rau, rau xanh, giá đỗ, đậu phụ, đậu chiên giòn, váng đậu, đầy ụ một mâm, còn có một rổ nhỏ bánh nướng, một đĩa đậu phộng rang, một đĩa tỏi ngọt.
Lấy tỏi, dầu vừng, tương vừng, dấm chua, tương đậu, rồi rau thơm pha vào một bát con đặt trước mặt mọi người. Trong nhà ít người nên Hoa Tử cũng ngồi bàn cùng ăn. Mở vung, nước lèo đã sủi tăm, Tô Hoài gắp mấy thứ cho vào nồi đảo, chín thì gắp vào bát Lục Viên, tuy Lục Viên dám hôm nay Tô Hoài giận chắc rồi, nhưng nhìn thấy nồi lẩu rồi cũng chẳng còn lòng đâu đi đoán xem dạ Tô Hoài đang chứa thứ gì nữa, tận lực úp mặt vào bát ăn.
Nồi lẩu sôi ùng ục bốc lên làn khói trắng nhờ làm căn phòng ấm ngay, Lục Viên ăn đến là thoải mái. Duy chỉ có một khiếm khuyết là người hơi ít, làm bàn ăn có vẻ quạnh hiu. Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, Hoa Tử nhanh nhẹn buông bát đũa ra mở cửa, kết quả là khi nhìn, người tới rõ ràng là Tán Bố cùng với Trương ca ca.
“Cô gia với đại ca thương đội đến thật đúng lúc nha, trong nhà đang ăn lò, mau mau vào ăn cho nóng!” – Hoa Tử sửng sốt, rồi nhanh lẹ kéo người vào trong phòng, hai người vào trong chào hỏi một lượt, Tán Bố đến trước mặt Lục Viên, vỗ vỗ lên quả đầu bông xù của Lục Viên, cười ha hả.
“Sao lại ăn như chết đói vậy hả!”
“Tán Bố đại ca? Huynh sao lại” – Lục Viên có chút ngẩn ra, Tán Bố tiện tay lau vết tương vừng trên mặt y.
“Ừ, ta đến Trung Nguyên bàn chuyện làm ăn, xong đang chuẩn bị về thảo nguyên, đi qua đây thì vào thăm ngươi một chút.” – nói đoạn, liếc sang Tô Hoài, – “Vào xem hắn có bắt nạt ngươi không, xem Lạp Mễ Nhĩ nhà ta có gầy đi hay không!” – Tán Bố cười sủng nịnh, Lục Viên thấy mà lòng cũng ầm hẳn.
“Tán Bố đại ca, ca nhi nhà huynh đỡ nhiều rồi chứ? Thuốc lần trước chắc uống hết rồi, lần này để Hoài Chi kê thuốc tiếp tục điều trị cho, hiện tại cơ thể ca nhi rất yếu, muốn hoài thai e phải đợi một năm nữa.” – Lục Viên cũng cười, lại nhớ tới ca nhi sẩy thai tại dịch trạm lần trước.
“Ngươi hỏi đúng chỗ rồi đó, lần này đại ca ngươi đến đây, phân nửa là vì ca nhi của hắn đấy! Lần trước sảy, cũng từ đó mà điều trị mãi vẫn không khá lên được, thương đội lại suốt ngày rong ruổi, phỏng chừng cũng làm bị thương, vẫn hư nhược. Lần này muốn để ngươi đến nhìn xem sao, phải điều dưỡng thế nào mới được!” – lúc này mọi người đều ngồi quây quần bên bàn, Trương ca ca vừa ăn thịt dê vừa thay Tán Bố nói.
Bên này, Tô Hoài ngồi bóc vỏ một miếng tỏi ngọt nhét vào bát Lục Viên, nghe xong Trương đại ca nói, Lục Viên nhăn mặt nhíu mày – “Có lẽ là sảy xong thì bị bệnh, còn trong dịch trạm chứ? Để mai ta qua xem. Tán Bố đại ca đừng về vội, để ca nhi điều dưỡng tốt hơn đã rồi tính sau!”
“Tiểu Viên, người ngươi bất tiện, đừng ra ngoài.” – bỗng Tô Hoài mở miệng, gắp một đũa thịt thỏ cho Lục Viên, – “Ta thấy, ngày mai đưa người vào luôn trong đây đi, muốn chữa trị thì chữa luôn tại đây, Tiểu Viên cứ chạy đi chạy lại tới dịch trạm không tốt.”
“Cũng được, nhà cửa Tô gia lớn, không thiếu chỗ!” – Trương ca ca vừa nghe cũng thấy đây là ý hay: “Tán Bố, không phải ngươi nhớ đệ đệ của mình sao, cứ thế đi, ngươi với ca nhi nhà ngươi đến đây ở, vừa tiện trông đệ đệ vừa chờ tới khi chữa trị xong, lúc ấy hãng đi!”
“Hay thì hay, nhưng nếu Tô đại phu không chê ta phiền thì” – Tán Bố cũng thấy việc này là nhất cử lưỡng tiện, đảo mắt trưng cầu Tô Hoài. Tô Hoài không ngẩng đầu, chuyên tâm gắp đồ ăn cho Lục Viên, chỉ nói một câu: “Chỉ cần thuận tiện cho Lục Viên, ta không có ý kiến.”
Cắn bánh nướng, Lục Viên tròn mắt nhìn Tô Hoài, người sợ nhất là phiền phức, thích nhất thanh tịnh đó ư, hết gã Nhan thất, giờ lại đến “chị dâu” của ca ca y Lục Viên bỗng rất muốn xin lỗi Tô Hoài.
Muốn nói câu cảm ơn, nhưng lại ngượng mồm, cúi đầu thì thấy bát y đã đầy thức ăn, Lục Viên nuốt nước miếng cái ực, im ỉm ngồi ăn.
Lòng y lại nghĩ – đợi khi Tô lão gia trở về, nhất đinh phải thu xếp một nồi lầu cả nhà cùng ăn, nhiều người ăn lẩu mới có không khí, không chừng đông vui náo nhiệt vậy lại tháo được gút mắc giữa hai cha con Tô Hoài, cũng coi như y có thể giúp Tô Hoài một chuyện.
Bàn cơm có Hoa Tử vào cũng náo nhiệt không ít, cười vui không ngừng. Một nồi lẩu nhỏ, Hoa Tử khơi mào, ăn uống càng thêm phần sôi nổi, đến khi ăn xong thì trời cũng không còn sớm sủa nữa. Trương ca ca nói phải về sớm, đại ca nhi đang chờ gã. Tán Bố ở lại ôn chuyện với Lục Viên, đến tận khi Lục Viên nghe mà cứ như đang nghe truyện ngàn lẻ một đêm, mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, Tô Hoài mới nói: “Tiểu Viên nên nghỉ ngơi.” – rồi ôm Lục Viên về buồng. Tán Bố thấy mà nhíu mày, muốn lôi Lục Viên lại nói chuyện tiếp, Hoa Tử đã nhận được ánh mắt của thiếu gia bắn sang, nó vội vàng chạy ra lôi kéo Tán Bố.
“Ta nói đại ca thương đội này, đi ra đây nói chuyện một chút!” – kéo Tán Bố sang một bên, thấy hắn không yên lòng nhìn chằm chặp phía phòng của thiếu gia, Hoa Tử đề cao giọng nói: “Đại ca, sau này còn nhiều cơ hội ôn chuyện với thiếu sao sao, hôm nay ta mang huynh đi gặp một người, được không?”
“Ai?” – bấy giờ Tán Bố mới hoàn hồn.
Hoa Tử chỉ chỉ về phía hầm rượu, cười cười: “Một người mà huynh thấy hắn trăm lần là muốn đánh cả trăm lần!”
***
Trở về phòng, Tô Hoài không nói nhiều, chỉ lấy nước cho Lục Viên lau mặt rửa chân, sau đó mát xa thắt lưng, bóp chân, cũng không rõ là do Tô Hoài là đại phu hay bởi động tác hắn rất thuần thục mà Lục Viên được hầu hạ đến khoan khoái, vốn muốn nói câu cám ơn cũng đâm ra lười mở mồm, nói lảm nhảm mấy tiếng rồi bắt đầu muốn ngủ.
Mơ mơ màng màng, hình như Tô Hoài lên giường, nới y phục cho y, đỡ y nằm xuống, rồi cũng nằm bên cạnh, dang tay ôm eo y, nhẹ nhàng xoa nắn như có như không.
Lục Viên muốn mở mắt nói với hắn đôi câu, nhưng sao mắt chẳng mở được, ý thức càng lúc càng mờ nhạt, sau đó bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, y lại về thế giới hiện đại, đang ngồi cùng người thân và đám bạn bè quây quần bên nồi lẩu, tất cả đều là những món ăn y yêu thích, mẹ y đưa cho y đĩa rau rồi hỏi – ‘bao giờ mới dẫn bạn gái về’, kết quả là cậu em y chõ mồm vào nói – ‘ông anh này của cậu đầu óc chậm chạp, ngoại trừ công việc với bệnh viện có để ý đến gì khác nữa đâu, không lừa được người ta về làm vợ, cẩn thận không khéo còn bị người ta lừa cho’. Ông anh y cũng nhảy vào hùa theo, nói – con gái bây giờ đều được nuông chiều, chiều tới mức chẳng biết làm gì! Mà y thì, trừ việc xem phụ nữ có thai hay không, những cái khác mù tịt, sao mà biết cách dỗ dành người ta thành vợ được! Sau đó rồi chẳng biết thế nào, Lục Viên lại nhìn thấy Tô Hoài, hắn vận âu phục giày tây bước vào, tay ôm y rồi nói với mẹ y: “Mẹ, con là bạn trai của con trai mẹ!”. Lục Viên giật nẩy cả mình, vội vàng muốn giải thích, thì mẹ y lại vui vẻ vô cùng, cầm tay Tô Hoài rồi gọi một tiếng “Con dâu”, sau đó Lục Viên lại phát hiện bụng mình béo bự lên, mẹ y nói: “Thai này là bé trai nha!” – tiếp theo là một đống trẻ con cả trai cả gái không biết từ đâu chạy ra, ôm đùi y rồi gọi papa, bám Tô Hoài rồi gọi mama
Lục Viên cả kinh choàng tỉnh, sau đó y thấy khuôn mặt Tô Hoài đang phóng thiệt bự, miệng thì đang bị hắn gặm nhấm không được dịu dàng cho lắm.
“Ư” – mắt trợn thiệt tròn, hít một hơi, Tô Hoài thoáng rời ra để y thở, rồi lại hôn tiếp.
Đầu óc Lục Viên rối như tơ vò, giấc mơ kia lại hiện lại trước mắt, mẹ y gọi Tô Hoài là “con dâu”, rồi thì con cháu đầy đàn, Tô Hoài ôm y cười rồi sau đó sau đó là cảm giác được môi Tô Hoài thật mềm, mang theo cả vị rượu, có chút lạnh nhưng tinh tế, rất dễ chịu đầu lưỡi kia đảo trong miệng y làm y ngây ngây như say xe
Không biết từ khi nào tay y đã quấn trên người Tô Hoài, Tô Hoài luồn tay vào quần áo y, lạnh, Lục Viên giật mình một cái, tỉnh hẳn.
“Huynh ngươi làm gì đấy!” – lúc này Lục Viên mới nhận ra là phải kháng cự, y đẩy một cái, quát.
“Hôn ngươi.” – Tô Hoài cười nhẹ, tay lại không thành thật sờ lên ngực y.
“Lạnh bỏ ra đi!”
“Là do ngươi quá nóng đấy” – Tô Hoài không để ý, cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai y – “Nghe nói đây là chỗ mẫn cảm của ngươi nhỉ?”
“Tô Hoài! Ngươi động kinh hả!” – Lục Viên né sang một bên, chợt nhớ ra thời điểm chiều này, khi Nhan thất khiêu khích thì Tô Hoài tỏ vẻ như muốn giết người, bất giác y hơi sợ hãi: “Ta bị ngươi hôn là cực hạn rồi, đừng ghi hận với ta”
Động tác của Tô Hoài hơi khựng lại, thở dài nhẹ một hơi: “Tiểu Viên, ta thích ngươi.” – lại một cái hôn bên cổ, tiếp theo là hàng loạt những cái hôn nhẹ. Lục Viên run lên, biết Tô Hoài hôn lên những dấu hôn ngày đó lưu lại.
“Hôm nay, khi nghe hắn khiêu khích ta, ta đã hận không thể xé toạch quần áo ngươi ra, để cho hắn thấy những dấu vết này, rồi nói cho hắn biết – ngươi là của ta!”
“Tô Hoài, đều là đàn ông, ngươi có thể đừng nói mấy cái buồn nôn đó được không?” – Lục Viên nghe mà đầu căng lên, lập tức đẩy Tô Hoài ra, nhưng không sao đẩy được.
“Tiểu Viên, ta biết, ngươi không muốn ở đây. Khi cùng sống tại Thạch Hà thôn, ta đã biết. ngươi không thích những người nơi đây.” – Tô Hoài ngừng hôn, mà ôm lấy Lục Viên, tránh bụng y ra, tà tà nằm nghiêng lên người ta.
“ rõ như vậy sao?” – Lục Viên sửng sốt, rồi nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi nghĩ gì đều hiện lên trong mắt, ngươi nói xem?”
“Ha ha trước kia, ta rất ghét nơi đâu. Thạch Hà thôn cũng được, thôn trấn cũng được, ta đều không” – Lục Viên cười cười, Tô Hoài im lặng, cơ thể hắn có chút cứng ngắc, ý cười trên môi Lục Viên càng đậm, – “Ngươi sao thế, chính ngươi khăng khăng muốn hỏi, ta chỉ nói thật, ngươi lại không vui sao?”
“Nhìn ngươi tế da nộn thịt, tay chân vụng về, cũng biết là người được sống an nhàn sung sướng. Nói ngươi không thích nơi đây, ta tin, nói tâm ngươi cao ngất, ta tin, nói ngươi không thích cuộc sống thế này, ta cũng tin.”
“Có ý gì hả? Ngươi khuyên ta đi đấy à?” – Lục Viên tủm tỉm cười nhìn Tô Hoài, lòng đã chắc mẩm một cái toan tính nhỏ nhỏ rồi.
Vẫn là lần đầu tiên thấy được tâm trạng ngổn ngang thế này của Tô Hoài, Lục Viên đã cân nhắc, phỏng chừng là do hôm nay bị thằng ranh Nhan thất kia kích thích, xét lại thì cũng nên xin lỗi hắn.
Lục Viên ảo tưởng, nhất định tiếp theo, Tô Hoài sẽ tỏ vẻ thành thật, muốn nói lại thôi, rối rắm một lúc, rồi rốt cuộc sẽ quyết tâm nói với y: “Tiểu Viên, nếu ngươi không thích cũng không cần cưỡng cầu, ta tôn trọng quyết định của ngươi” – ngữ khí à, tất nhiên là mất mát rồi. Sau đó, y sẽ cười một cái rồi nói: “Nhưng hiện tại ta cũng quen rồi, thấy sống như vầy cũng không tệ.” – sau đó chờ Tô Hoài hết kinh ngạc rồi kinh hỉ Ha ha, cuối cùng y cũng có cơ hội chỉnh sửa cái mặt bị liệt của hắn
Nghĩ vậy, Lục Viên lại hý hửng cười thành tiếng.
“Không phải!” – mộng tưởng đang đẹp, đột nhiên Tô Hoài trở mình đối diện với Lục Viên, rống to một tiếng, sự toan tính của Lục Viên lập tức bị đập bể làm y có chút giật minh, rồi phát hiện ra mặt Tô Hoài rất đen, ánh mắt quá mức sắc bén.
“Tiểu Viên! Ý ta là muốn nói cho ngươi biết, cho dù như vậy ta cũng không cho ngươi đi! Ngươi không thích cũng dần mà quen đi, ngươi không muốn nhìn cũng chậm mà nhìn đi, ngươi đã bước qua cửa thì ngươi là người Tô gia, nếu ngươi dám đi, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
“Ngươi” – Lục Viên cứng họng, mắt cũng không chớp, vì sao mọi chuyện lại chuyển theo hướng này.
Tình huống này, bình thường lời thoại đáng ra phải là Lục Viên thất bại.
“Thích một người vì sao phải buông tay? Giờ cả ngày ngươi ở bên ta, ta tuyệt không cho ngươi bỏ đi nửa bước. Cho dù có một ngày ngươi chạy, ta cũng sẽ cướp ngươi trở về”
“” – đầu Lục Viên hắc tuyến, thấy sự tình phát triển hoàn toàn vượt qua logic của y, rõ ràng y nhớ hình tượng Tô Hoài như một cái hũ nút, không tính là trung thực lắm nhưng rất ôn lương phúc hậu Nhưng đột nhiên sao lại bá đạo thế, còn vẻ mặt nộ khí sao mà dọa người quá.
Hắn nói thích y chẳng lẽ sự khác thường đó đều là vì y? Một gã đàn ông như y thì có gì mà tốt, vẫn nên đừng thích y thì hơn chứ
Lục Viên nghĩ cũng không biết sao mà nói ra được. Sau đó sự đè nén trong phòng giảm rõ rệt, , Lục Viên mới chậm rãi ngẩng lên nhìn khuôn mặt có chút vặn vẹo của Tô Hoài, chột dạ.
“Tiểu Viên, tâm ý của ta vậy, ngươi còn chưa trả lời.” – Tô Hoài thấy đối mặt với người “phiền toái” này, dường như hắn có tiến tới thế nào cũng sai hết cả, hắn bức từng bước, còn người kia lại thụt lùi từng bước.
“Ưm kia ta đã sớm trả lời rồi mà! Đối với ngươi, ta không có ham muốn không an phận nào hết!” – Lục Viên xua tay, ý đồ dãn cách khoảng cách giữa hai người ra.
“Thật không? Vậy ngươi thấy, ngươi an tâm khi ta ôm ngươi là bình thường sao? Ngươi luôn né tránh ánh mắt ta là bình thường ư? Ngươi thấy dấu hôn thì ghen thành như vậy là bình thường ư? Tiểu Viên, ngươi thích ta chưa?” – Tô Hoài tới gần, túm bả vai Lục Viên chất vấn.
“Nói nói linh tinh gì vậy hả ta đã nói, đều là đàn ông, chủ đề tán gẫu có thể bình thường hơn được không thích gì chứ, ta cũng không phải ca nhi” – Lục Viên lắp bắp, nghiêng mặt sang bên không dám nhìn Tô Hoài, lòng thì đập “Bang bang”, có cảm giác bản thân như một quả bom đã lên mồi lửa, toàn thân nóng ran, tưởng chừng như sắp nổ banh rồi.
Lòng y đem Tô Hoài ra mà chửi rủa những một ngàn lẻ một lần, Lục Viên thật sự không rõ – y thì có gì mà tốt mà hắn lại coi trọng như vậy Thật là bó tay, y còn chưa kịp sửa cứ suốt ngày bị bức bách thế này, chính y cũng sắp biến thái cho xem
“Khi nói thì nhìn ta!”
Tô Hoài lên tiếng, Lục Viên cứng ngắc, sau rồi từ từ ngẩng đầu, khẩn trương đến mức thở cũng không đều, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cả người khó chịu, tay cũng không biết phải đặt vào đâu, bắt ép bản thân phải nhìn đôi mắt nóng rực của Tô Hoài, Lục Viên há mồm, nhưng dường như chỉ phát ra thứ âm thanh không thuộc về mình: “Ta ta ta căn bản chưa nghĩ tới việc thích ngươi”
Rõ ràng là một lời cự tuyệt vậy mà Lục Viên cảm tưởng nó hệt như thổ lộ, tưởng như mình là một cô gái bị Tô Hoài uy hiếp mà khóc, mẹ nó chứ, cái tên này thiệt đáng ghét! Chết tiệt, sao còn chưa buông tay ra hả!
“Không thích? Mà lại cùng người mình không thích làm loại chuyện này ư?” – Tô Hoài nhìn gương mặt hồng rực của Lục Viên, liền lại gần hôn lên cánh môi y.
Lục Viên kinh ngạc, lúc ấy mới hiểu được, việc đáng hận còn ở phía sau kia