Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Chương 11: Chương 11: Sinh non.




Hơi nước mập mờ bốc lên trong bếp, chiếu lên bóng lưng Tô Hoài mang một vẻ gì đó là lạ. Lục Viên ngây người nhìn, bỗng thấy một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng len lỏi toàn thân. Tiếng bếp củi vang lên xèo xèo, bỗng dưng Lục Viên muốn há mồm nói, lại nhận ra tiếng y đã hoàn toàn bị chìm nghỉm.

Vẫn cứ như thế, mọi việc y chẳng giúp được gì, y như một phế vật theo đuôi Tô Hoài chính y chẳng phải đã là “Đại phiền toái” rồi đấy sao? Hơn nữa, quan binh đang gắt gao truy nã y, cũng chẳng thể gây phiền hà cho người ta được nữa, thôi thì chờ mấy vết sẹo tiêu đi, rồi bước đi thôi!

Vén tay áo, vuốt vuốt cánh tay, chẳng hiểu sao Lục Viên lại thấy buồn.

Cạch —–

Một bát mì nóng hổi đặt trước mặt làm Lục Viên giật mình, ngẩng đầu lên thì nghe thấy Tô Hoài trầm giọng nói: “Ăn ngay lúc nóng đi!”

Chỉ là một bát mì bình thường, thả ít gia vị, thêm tý hành hoa nổi lên trên, đừng nói là trứng gà, ngay cả một tý ty dầu mỡ cũng không có.

Lục Viên mếu máo: “Ta nhớ rõ ta nói muốn ăn cá viên cơ mà”

“Ngươi không ăn ta ăn.”

Thấy Tô Hoài sắp thu bát lại, Lục Viên vội vàng ôm khư khư bát mì vào ngực, khịt khịt lầm bầm: “Dù sao cũng không cho người ta chọn, vậy còn hỏi làm quái gì” – thấy sắc mặt Tô Hoài đen lại, Lục Viên vội nói thêm: “Ta đã liếm qua hết rồi, huynh không chê bẩn thì đi mà lấy lại.”

Nước mì nóng hổi chảy xuống cổ họng, dạ dày cũng thoải mái hắn lên, hơi nước hun sóng mắt Lục Viên nóng nóng, cứ thế cười vô lại với Tô Hoài.

Tô Hoài “hừ” một tiếng, lại múc một tô lớn, “Ta mang cho Vương A sao một chén.”

“Tô đại ca!” – Lục Viên đứng dậy gọi với theo Tô Hoài, “Ta nghĩ rồi, ta vẫn thấy ta” – như đã hạ quyết tâm, Lục Viên nắm chặt tay lại, lớn tiếng nói: “Ta sẽ ở lại chăm sóc Vương A sao! Ta muốn thử!”

Cho ta một cơ hội nữa, để ta chứng minh ta là một người hữu dụng!

Cước bộ bị hãm lại, Tô Hoài quay đầu nhìn, ánh mắt thâm trầm lướt qua Lục Viên: “Mạng người quan trọng, ta không cho ngươi thử!”

Lục Viên sửng sốt, bỗng như hiểu ra, vội la lớn: “Ta thật sự muốn ở lại! Ta —- ta sẽ dốc toàn lực!”

Nghe tiếng gọi với lại từ trong bếp vọng ra, Tô Hoài đã đi vào sân vẫn chẳng dừng lại, chỉ có điều khóe miệng kia như có hơi một chút nhếch lên, một chút thôi.

***

Từ sau khi động thai, tình hình của Vương A sao vẫn bất ổn. Lễ mừng năm mới chỉ còn mấy ngày nữa, nhà ai công chuyện cũng nhiều, sản sao sao phần lớn đều về nhà ăn Tết, mà sản sao sao có kinh nghiệm lại càng ít, Vương đại ca vì tìm người mà phải sang cả thôn bên cạnh. Sáng sớm ngày hôm ấy đang chuẩn bị chạy sang thôn trên tìm, Lục Viên nghe thấy thì quấn quít lấy Vương đại ca, ì èo hắn mang y theo, Vương đại ca không lay chuyển được y, đành phải mang theo. Tờ mờ sáng hai người đã đi, mãi tới khi thái dương ngả về Tây mới quay về.

“Thế nào rồi? Cha? Có tìm thấy không?” – lão Nhất thấy người đã về thì vội vàng ra đón, chỉ thấy vẻ mặt sầu khổ của Vương đại ca, phía sau lưng còn có một tiểu ca nhi ngây ngô mới chừng mười mấy tuổi.

“Cha, này là”

“Ai!” Vương đại ca lắc đầu, “Trấn trên chỉ còn mỗi một sản sao sao, ai ngờ lúc tới thì trong trấn cũng có một đứa bé nhà giàu mới sinh, ngay từ sáng đã sang đó không về, ta đợi cả ngày, chẳng yên tâm nổi, nên dẫn hài tử này về. Thế nào cũng là đệ tử của sản sao sao, ít nhiều còn dùng được A sao thế nào rồi?”

“Tô đại phu nói, sáng nay A sao đã phát hồng rồi, bụng cũng đau từng hồi, sợ là đêm nay sinh rồi! Tô đại phu đang ở trong phòng xem chừng! Nếu người đã đến thì nhanh vào với huynh ấy đi.”

Vương đại ca ừ một tiếng, dẫn tiểu ca nhi kia vào phòng. Nông thôn vốn mê tín, nói phòng sinh xui xẻo nên gã cũng không bước vào. Chẳng qua lúc mở cửa, Lục Viên đã nhanh thoăn thoắt chui vào, Vương đại ca muốn gọi lại mà không được, còn thấy trong ngực y đang ôm một cái gì đó phồng phồng. Lúc ấy đang giờ khắc quan trọng cũng chẳng nghĩ nhiều, đứng ngoài cửa, cả Vương đại ca lẫn lão Nhất đều nôn nóng đi đi lại lại dồn dập.

Lục Viên cùng tiểu ca nhi kia vừa bước vào phòng thì bị một luồng nhiệt đập vào mặt. Trên giường lò nóng hầm hập, Vương A sao đang nằm gào thét, ra mòi đau lắm, Tô Hoài với Nhị ca nhi đang giữ chặt hai bên trái phải, không cho Vương A sao đả thương chính mình.

Một người đàn ông với cái bụng to đau đớn la hét trên giường, quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn, ánh mắt rời rạc. Lục Viên mới vào đã bị dọa tới đờ ra, sau đó nghe thấy Tô Hoài hỏi vị tiểu ca nhi bên cạnh: “Ngươi có đỡ đẻ được không?”

“Được được một chút.” – tiểu ca nhi kia ấp úng trả lời, giọng lí nhí thế cũng biết là bị dọa không ít, hơn nữa so ra còn nghiêm trọng hơn cả y nữa.

Tô Hoài vừa thấy, cũng hiểu chẳng trông cậy được gì nhiều, nhìn Vương A sao vẫn vùng vẫy không ngừng, nhanh chóng phân phó cho tiểu ca nhi kia, “Đem bánh đường trên bàn mang ra đây, nhân lúc này cho A sao ăn nhiều một chút!”

Đối với việc đỡ đẻ, Tô Hoài cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Lần trước đỡ đẻ cho A sao nhà họ Lý, lúc chạy đến thì nước ối đã vỡ, hơn nữa Lý A sao sinh nở dễ dàng, hắn cũng chẳng làm gì nhiều người ta đã sinh xong. Lần này thì khác, Vương A sao đã như thế hai ngày mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Tô Hoài ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thực ra tâm đã rối lắm.

“Sản đạo mở bao nhiêu rồi?” – Lục Viên đi qua tiểu ca nhi, bất chấp vén chăn lên, liếc qua hai đùi Vương A sao hỏi.

Tô Hoài không nói gì, Lục Viên ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cũng phát lạnh. Xem ra Tô Hoài không có kinh nghiệm với việc sinh đẻ, tâm đắn đo đành phải tự tay đi sờ sản đạo.

“Mới mở một ngón tay, cho hắn uống thêm thuốc trợ sản đi.” – giọng Lục Viên có hơi run, tay cũng run. Cấu tạo nơi sinh của đàn ông thật kì quái, vẫn mang đặc thù của đàn ông, vậy mà có sản đạo y bỗng dưng có ảo giác đang giúp một người kì dị đỡ đẻ.

“Ừ, ta đi sắc thuốc.” – Tô Hoài lên tiếng, chẳng biết từ khi nao đã hoàn toàn tín nhiệm Lục Viên. Chẳng qua hắn mới đứng lên, Lục Viên vội níu tay áo hắn, hướng mặt về phía vị ca nhi kia, “ để nó đi đi.”

Thấy sắc mặt Lục Viên nhợt nhạt, Tô Hoài nhăn nhíu mặt lại, biết y đang rất căng thắng, gật đầu phân phó ca nhi kia đi sắc thuốc, quay lại hỏi Lục Viên: “Tiếp theo làm thế nào?”

“Tới khi uống hết thuốc trợ sản, sản đạo sẽ mở nhanh, nước ối cũng vỡ, đứa bé sẽ ra dễ hơn.” – Lục Viên nhìn áo Tô Hoài, ngượng ngùng thả tay áo người ta ra.

“Ừ!” – gật đầu, trên mặt Tô Hoài cũng hiện ra chút thảng thốt.

Hắn thấy Lục Viên đối với việc sinh sản đích thực là hiểu biết, khi quyết định cũng rất bình tĩnh, không giống như lần đầu tiên đỡ đẻ cho người khác, nhưng đối với việc sinh của A sao lại như có mâu thuẫn, thế nào cũng không dám tiến lên, thật là kỳ quái

Quả đúng như lời Lục Viên nói, uống thuốc trợ sản một lúc thì sản đạo mở ra hai ngón tay, Vương A sao cũng giẫy mạnh hơn, vật lộn trên giường, làm Tô Hoài với hai ca nhi phải mạnh mẽ đè xuống, để Lục Viên thuận tiện xem sản đạo.

Một lúc sau bỗng nghe A sao “Aaaa” một tiếng, tiếng la như báo hiệu thời khắc sắp sinh, Lục Viên cũng hô lên: “Nước ối vỡ rồi!” – y bắt đầu lau máu chảy hai bên chân Vương A sao, màu máu đỏ tươi khiến tay Lục Viên trông càng bệch.

“Sản đạo đã mở ra bốn ngón rồi, A sao, nghe ta này, ta đếm đến ba thì dùng lực! Một, hai, ba Dùng sức!” – giọng Lục Viên mang theo cơn run rẩy, có trời biết tâm lý y lúc này thế nào, vừa nhìn thấy sản đạo của một nam nhân mở ra thì y cũng hỏng bét theo rồi.

Vương A sao vì đau mà không ngừng vặn vẹo, xen giữa giọng nam trầm là chất giọng nữ sắc nhọn gào thét làm sống lưng Lục Viên lạnh lẽo cả người. Hiện tại y chỉ chăm chăm đem toàn lực chú ý vào đầu đứa bé dần lộ ra, không ngừng ám chỉ mình, mẹ nó ta coi như đang nhìn phụ nữ sinh, phụ nữ, phụ nữ

“Tiểu Viên!”

Thẳng tới khi bả vai được ai đó nắm lấy, nghe thấy giọng Tô Hoài gọi tên mình, Lục Viên mới phát hiện nãy giờ y run tới bần bật. Ngẩng đầu, Tô Hoài vừa giúp A sao, vừa lo lắng nhìn y. Nhất thời y thấy có hơi xấu hổ, hiện đang là thời điểm Vương A sao sinh em bé, đang bị vây trong lúc nguy hiểm, vậy mà một bác sỹ như y lại vì bản thân mà phân tâm.

Gật gật đầu, Lục Viên gượng gạo nở một nụ cười, “Không sao.”

Lại hướng về phía Vương A sao tiếp tục khích lệ: “A sao! Cố lên nào! Dùng sức!”

Vương A sao đã chẳng còn khí lực, nghe Lục Viên xong thì lầm bầm mấy tiếng, Tô Hoài giúp xoa bóp hai chân Vương A sao, cũng không ngừng khích lệ.

Không biết đã giằng co bao lâu, Lục Viên chỉ thấy lỗ tai y đã bị tiếng la hét của Vương A sao làm điếc đặc rồi, quần áo trên thân ướt đầm, không riêng gì A sao, chính y cũng đang cạn kiệt sức lực dần. Rốt cuộc cũng thấy được tóc của thai nhi, vội rửa tay bằng nước nóng, Lục Viên đã sớm quên y đang đối mặt với một nam nhân, miệng không ngừng khích lệ, tay cũng khuếch trương sản đạo.

Đầu thai nhi đã lộ ra, tâm Lục Viên vẫn chưa buông xuống. Bỗng nhiên, âm thanh của Vương A sao ngày càng mỏng manh, khí lực cũng càng yếu, nghe thấy Tô Hoài buồn bực nói: “Sắp ra chưa? Mạch A sao đang rất yếu, sợ không chống đỡ được.”

Lòng bỗng căng ra, chuyện y lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.

“Tô đại ca, huynh trông A sao, ta đi lấy đồ này quay lại ngay!” – dặn dò xong, Lục Viên bật dậy chạy đi, khi trở về còn mang theo một thứ gì đó như một chiếc kìm trên tay, đặt vào chậu nước nóng ngâm.

“Tiểu Viên, ngươi muốn làm gì vậy!” – Tô Hoài sửng sốt, xác thực là bị Lục Viên dọa sợ.

Chiếc kìm đặt trong chậu nước phát ra thứ ánh sáng loang loáng cùng với tiếng kêu leng keng. Lục Viên ngẩng đầu, từ tốn nói: “Đây gọi là Forceps* đỡ đẻ, ta dùng nó để kẹp đầu đứa bé, giúp kéo thai nhi ra.” – nói xong cũng không để tâm Tô Hoài phản ứng thế nào, nhấc chiếc Forceps lên, hướng tới đầu thai nhi mới lộ một nửa.

“Tiểu Viên!” – cổ tay bỗng bị bắt chặt lấy, Lục Viên quay lại nhìn đôi mắt đầy giận dữ của Tô Hoài, “Ngươi điên rồi hả?”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.