Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Chương 17: Chương 17: Tết Nguyên Tiêu.




*tết Nguyên Tiêu vào ngày 15 tháng Giêng [âm]

Từng chiếc hoa đăng tinh xảo được treo lên, chẳng chịt dải dài con phố, trong màn đêm tạo thành một mảng mông lung lấp loáng, hắt lên mặt người một lớp đỏ ngây ngây, chiếu lên con đường thứ ánh sáng chuyển động.

Lạc vào đám đông, Lục Viên phóng tầm mắt, là đèn đuốc rực rỡ rạng đêm đông, bên tai là những tiếng giao hàng thân thiệt cùng với tiếng sáo lâm râm, nơi chóp mũi là hương rượu ngọt say người, là hương hoa ngây ngất. Dẫu sao, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của lễ tết, mọi người dường như đem tất cả tiếc nuối mà mặc sức tiêu dao cho tận hứng, cho nên tết Nguyên Tiêu, so ra còn náo nhiệt hơn cả đêm Trừ Tịch.

So với nơi đô thành ồn ào, cái chất mộc mạc đơn sơ lại càng dễ khiến con người ta cảm động hơn. Không phải Lục Viên vì cái náo nhiệt mà thích, mà y thực sự thích hôm nay lắm.

Trên đường, người qua người lại càng lúc càng đông, chen chúc đến cả đi lại cũng khó khăn. Lục Viên té ngã mấy lần, mỗi lần mém té đều được Tô Hoài kéo lại, sau rồi hai người cũng dắt tay nhau đi. Ban đầu Lục Viên còn thấy không tự nhiên, cũng không thích lắm, nhưng cuối cùng chẳng chịu nổi cứ bị chen lấn xô đẩy, cũng thôi thì chấp nhận theo.

Lục Viên không thích chen chúc, nên chọn con đường ít người qua, trên đường ồn ào, Tô Hoài nói gì đó cũng chẳng nghe rõ, tới khi hai người càng đi càng xa thì Lục Viên mới nhận ra người qua lại đã ít hẳn.

“Tô đại ca, mới nãy còn thấy mấy nhóm túm năm tụm ba đi thành hàng trên đường, sao giờ chỉ còn thấy toàn đôi là đôi thế nhỉ?” – qua một con cầu nhỏ, còn thấp thoáng thấy được từng hàng cây vây quang mặt sông, thấy được tầng băng lấp lóe trên mặt. Dọc theo bờ hồ, là từng đôi từng đôi, tay cầm theo một chiếc đèn hồng nhạt, chầm chậm tản bộ.

Trong tay chẳng có đèn, lại cách xa nơi ồn ào, cảnh sắc cũng có phần trầm xuống. Lục Viên vừa nói xong lại vấp chân một cái.

“Có muốn mua đèn không?” – Tô Hoài đưa tay ôm lấy eo Lục Viên, ghé mắt hỏi.

“Mua á? Ban nãy ta vừa trông thấy bên kia có trò giải đố đèn, đoán trúng thì được đèn ấy! Tô đại ca, huynh chờ nhé, ta đi thắng một cái đèn rồi về ngay! Không phải ta khoe khoang, chứ tỷ lệ giải đố của ta cho tới giờ chưa bao giờ thua đâu.” – vỗ vỗ ngực, Lục Viên cười đến xán lạn, lách khỏi tay Tô Hoài, y chạy một mạch tới sạp hàng ban nãy.

“Từ từ thôi.” – thấy Lục Viên vội vàng lao đi, Tô Hoài cau mày, cũng vội chạy theo sau, nghi hoặc “Tỷ lệ là gì?” cũng theo đó mà áp xuống.

*

“Ta nói vị tiểu huynh đệ này, nếu giải được thì giải, không được thì đưa cho người khác giải đi, ngươi thế này sinh ý của ta phải làm sao a!”

Khi Tô Hoài đuổi kịp, chỉ thấy Lục Viên đang chằm chằm nhìn mảnh giấy lụa, ông chủ thì cầm đầu kia cứ thế kéo, Lục Viên thì có chết cũng không buông tay. Hai người một lôi một kéo, cũng chẳng biết để làm gì.

“Tiểu Viên?” – Tô Hoài nắm lấy tay Lục Viên, mày nhíu lại.

“Tô đại ca” – Lục Viên mếu máo, vẫn không nỡ thả tay, “Ta thật sự thật sự giải được mà.”

“Ừ, ta biết rồi.” – Tô Hoài gật đầu, lấy mấy đồng tiền đưa cho ông chủ sạp, “Câu đố này, cả chiếc đèn nữa, ta mua.”

“Không cần! Không cần! Tô đại ca, ta có thể giải được mà.”

“Hai đồng đây!” – Tô Hoài coi như không nghe, đưa tiền, ông chủ sạp xách một chiếc đèn hoa mẫu đơn đỏ đưa qua, Tô Hoài thấy thì mặt trầm trầm, “Không thể đổi cái khác hả?”

“Đèn này ứng với câu đố tiểu huynh đệ kia đang cầm, không đổi được.”

“Tô đại ca, huynh chọn đèn cho mình đi, còn cái này không cần huynh trả tiền, ta giải được”

“Ừ, vậy lấy cái này.” – không đợi Lục Viên nói xong, Tô Hoài nhận đèn, túm Lục Viên lôi đi.

“Ê ê Tô đại ca, ta giải được thật mà, chẳng qua huynh có thể niệm câu đố này cho ta nghe được không?”

Ta thật sự giải được mà! Nếu không phải nếu không phải chết tiệt! Viết câu đố thôi có cần phải dùng cổ ngữ không! Muốn khi dễ lão tử đây mà!

Tô Hoài khẽ dừng lại, mới nhìn câu đố mặt đã đen xì, giật lấy tờ giấy vo thành một nắm, tùy tiện ném sang một bên, “Quên đi, không giải cũng thế.”

“Tô đại ca?” – Lục Viên ù ù cạc cạc.

Tô Hoài cũng không nói, đẩy hoa đăng sang Lục Viên, “Ngươi tự chọn, tự cầm đi.”

Phóng mắt nhìn, trước mắt trải đầy hoa đăng, cũng không có cái nào tinh xảo hoa lệ như cái trong tay. Lục Viên nhăn nhó, thật sự chả hiểu sao Tô Hoài lại không hài lòng, nói trở mặt cũng trở mặt luôn.

Chẳng lẽ đèn này đắt lắm sao?

Lục Viên trộm liếc tên mặt than đi bên cạnh, lắc lắc đầu, đúng là quái nhân!

Bên bờ sông con đường này, càng đi càng ít người, cây cối lại càng nhiều, còn ẩn ẩn đâu đó hương mai thoang thoảng. Lục Viên giơ đèn lên, quả nhiên thấy một nhánh hồng mai, đóa hoa rơi trên mặt băng, bóng ngược thành một đôi, trông đẹp vô cùng.

Tiếng huyên náo đã bỏ lại sau lưng, bên tai chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây, tiếng đối thoại nhỏ nhẹ nghe cũng rõ ràng.

“Mấy thứ này đừng ăn nhiều, tránh cho đêm bụng dạ lại khó chịu.”

Tay trái một chén chè, tay phải một bát bánh trôi, đèn thì kẹp bên nách, nghe Tô Hoài nói xong thì nhanh chóng nuốt nửa miếng bánh trôi vào bụng.

“Ừ, ta biết rồi. Đêm Nguyên Tiêu mà ăn bánh nhân mè là chuẩn nhất đấy, Tô đại ca cũng ăn một miếng đi.”

Liếc tên đang cợt nhả bên cạnh một cái, Tô Hoài lấy chén chè với bát bánh trôi khỏi tay Lục Viên, “Cẩm đèn cho cẩn thận đi.” – nói xong thì đứng lại giải quyết hết chỗ thức ăn còn lại, sau đó dặn dò: “Còn nữa, đừng để lạnh, đừng quá sức, người ngươi còn chưa hồi phục đâu, ta không muốn lại phải trị bệnh cho ngươi nữa đâu.”

Có chút không nỡ nhìn hai chén đồ ăn bị Tô Hoài chén sạch, Lục Viên rất biết điều gật đầu, cơ thể y thế nào y rất rõ, động một tý sẽ mệt, ăn linh tinh thường nôn, Tô Hoài nói thực ra rất có lý.

“Thuốc ta đưa phải uống đều đặn.”

“Ừ.”

“Đừng quấn lấy tiểu nhị trong hiệu thuốc, học thêm chút gì đó, đừng chạy hết chỗ này đến chỗ khác, thân ngươi không chịu nổi đâu, đừng ăn linh tinh sẽ khó chịu.”

“Ừ.”

“Nếu làm việc mệt rồi thì nghỉ, đừng cố chịu đựng, cậy mạnh, chưởng quầy quen biết với ta, sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

“Ừ.”

“Buối tối ngủ phải khóa kỹ cửa, đừng đạp chăn. Còn nữa, đừng uống rượu.”

“”

Bỗng Lục Viên cúi gằm mặt không nói gì, Tô Hoài cũng dừng lại, nhìn y, “Làm sao vậy?”

“ Tô đại ca” – cúi đầu, Lục Viên nói rất chậm, giọng còn mang theo chút gì đó ngần ngừ, lại chính điều ấy làm Tô Hoài cũng thấy nao nao, có thứ gì đó đang mềm nhũn tan chảy trong lòng.

Giơ tay lên, bỗng nhiên hắn rất muốn sờ lên mái đầu xù xù ấy.

Lục Viên ngẩng bật đầu dậy, tay Tô Hoài cứ thế cứng đờ giữa không trung, trong mắt phản chiếu gương mặt toe toét đắc ý của tên kia, “Hắc hắc, Tô đại ca có phải huynh không nỡ xa ta đúng không! Hôm nay huynh nói nhiều quá nhỉ!”

Nếu sắc trời không mờ tối, nhất định Lục Viên sẽ thấy mặt Tô Hoài đang đen xì, nếu gió đêm không lạnh, nhất định Lục Viên có thể cảm nhận được hàn ý đang phủ toàn thân Tô Hoài, nếu tiếng ồn ã từ khu phố xầm uất vọng đến không thu hút sự chú ý, nhất định Lục Viên có thể nghe thấy tiếng răng nanh Tô Hoài đang ken két gằn vào nhau

Tiếc rằng, nếu ấy không xảy ra.

“Nè? Tô đại ca, huynh có thấy phía trước có gì đó náo nhiệt không? Huynh xem bên kia có phải có mấy ngọn đèn lúc sáng lúc tối không? Đó đó, hình như là đèn Khổng Minh! Chúng ta qua xem đi!”

Chiếc đèn mẫu đơn đỏ trong tay Lục Viên cũng vung vung vẩy vẩy, đi theo chủ nhân chạy đi xem náo nhiệt. Bỗng Tô Hoài cảm thấy, ngay cả chiếc đèn lồng kia sao cũng vô tâm thế không biết?

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng cành cây bẻ gãy cái “tạch”, Tô Hoài hoàn hồn quay lại, tất cả đã trở lại vẻ lặng yên vốn có.

“Tô đại ca?” – Lục Viên lên tiếng thúc dục.

Tô Hoài đáp lời, rảo bước đến, cầm lấy đèn mẫu đơn trong tay Lục Viên rồi vỗ vỗ lên vai y, “Không bằng, chúng ta cũng đi thả một ngọn đèn cầu nguyện.”

Nơi náo nhiệt ra là đầu con sông, đối diện đó là hí lâu, xa xa còn có thể nhìn thấy bóng người yểu điệu diễn trên lầu, âm thanh y y nha nha láng máng. Từ đây qua một miếu thờ nhỏ là đến trung tâm trấn, mà trước miếu thờ, bên cạnh bến đò là nơi tập trung các sạp nhỏ bán đủ thứ. Có các trò chơi nhỏ, nào là xem bói đoán chữ, nào là bán đồ ăn vặt, còn chào hàng cả đèn cầu nguyện.

Lục Viên và Tô Hoài chen qua, sạp hàng rong đang đặt một xấp đèn trời, đủ loại màu sắc, đủ loại hoa văn hình dạng làm y hoa cả mắt, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có đặt bút và mực, mọi người mua đèn thì dùng bút viết lời ước lên đèn. Sau đó đốt lửa vào nhùi giẻ tẩm cồn, mang ra bờ sông thả. Nghe nói đèn bay càng cao, thần tiên trên trời nhìn điều ước càng rõ, càng phù hộ giúp người thả thực hiện điều ước.

Vốn Tô Hoài chỉ mua cho Lục Viên một cái, nhưng lại bị Lục Viên nhét trả lại, nói là: “Ai mà không có nguyện vọng”, rồi bắt hắn mua một cái nữa. Tô Hoài cũng lười tranh cãi với Lục Viên, ra mua thêm một ngọn đèn nữa. Lục Viên còn nói phải nhớ rằng đây là y nợ, sau này sẽ trả, Tô Hoài cũng chẳng để trong lòng.

Cầm bút, Tô Hoài thật cũng chẳng biết nên viết gì, bên kia Lục Viên thì viết ngoay ngoáy. Tuy rằng hắn cũng chưa từng thấy ai dùng trón cái và ngón trỏ nắm khư khư thân bút như vậy, chữ còn viết rất xấu

“Đừng có nhìn mà! Nhìn là mất linh đấy!” – vừa viết Lục Viên còn vừa cảnh cáo Tô Hoài. Cuối cùng cũng thần bí biết điều ước xong, hớn hở cầm ra bờ sông thả, lấy một ngọn nến châm lửa tấm giẻ phía đáy đèn, chiếc đèn dần phồng lên, nâng đèn lên, Lục Viên vừa chuẩn bị thả ra thì đột nhiên có người cố ý chen về phía y.

Người vốn đã đông, chỉ cần một người chen đã dẫn đến rối loạn không nhỏ, Lục Viên đang muốn chòi ra xem thế nào thì thắt lưng bị ai đó giữ lại, tiếp theo là tiếng Tô Hoài bên tai.

“Về sau loại náo động này đừng xem! Cẩn thận lại bị ngã!”

Cho dù cơ thể yếu, chân cũng thường nhuyễn, cũng không đến nỗi quản y chặt chẽ đến thế đâu!

Trong lòng Lục Viên khó chịu, quay ngoắt mặt lại tính phản bác, cũng không nghĩ xem, Tô Hoài đang ôm eo y, người lại đông, không gian ít, hai người vốn đã đứng rất sát nhau, ngay khi Lục Viên quay đầu lại, Tô Hoài cũng không kịp phản ứng, thế là hai người da thịt thân cận ~~~

“Ui”

“A”

Bụp —–

Lục Viên hoảng hốt, đèn rơi khỏi tay, ngọn lửa nghiêng ngả, rơi xuống đất bùng cháy.

“Ui đau quá! Tô đại ca, mũi huynh sao mà cứng thế!” – Lục Viên bụm mũi lên án, vì đau mà mắt cũng ươn ướt.

“Tiểu Viên bỏ tay xuống ta xem nào.” – Tô Hoài cũng nhăn mũi lại, lúc nói cũng có phần ấm ức, nhưng cố nhẫn đau, đưa tay kéo tay Lục Viên đang bưng mũi, nắn nhẹ mũi Lục Viên, Tô Hoài sửng sốt, “Chảy máu mũi rồi.”

“Đừng động vào nữa đau lắm!”

“Yên nào, để ta lau cho!”

“Ui, chờ chút! Đèn của ta cháy rồi huynh huynh làm đèn của ta cháy rồi!”

“Ngẩng đầu lên, đừng ồn ào nữa! Ngươi kích động nên máu không ngừng này, im xem nào!”

“Nhưng mà A, Tô đại ca, ta tự lau được rồi huynh giúp ta vậy ta thấy cứ kì kì Không được! Đừng túm tóc ta đau! Ta nói này, huynh đừng có ôm eo ta mà”

Bên bờ sông vẫn náo nhiệt như cũ, Lục Viên yên lặng ngồi chồm hỗm bên gốc cây, lỗ mũi được rịt bằng hai viên vải nhỏ, là Tô Hoài tiện tay xé áo trên người mình xuống.

“Ta tìm chỗ giặt khăn rồi, cầm lấy lau mặt đi.” – Tô Hoài chen chúc trong đám đông lại, đưa cho Lục Viên một chiếc khăn ẩm, “Đừng ngồi đây, mặt đất lạnh lắm.”

“Ừ.” – ỉu xìu đáp một tiếng, Lục Viên nhận khăn, tùy tiện lau vết máu trên mặt.

“” – thở dài một tiếng, Tô Hoài kéo Lục Viên, lấy khăn trong tay y, nâng mặt y lên tỉ mỉ lau lại lần nữa. Lục Viên vậy mà rất nghe lời, im lặng mặc cho Tô Hoài lau mặt cho y.

Tuy vẫn nói chẳng tin vào ước nguyện gì đó, nhưng mới nãy Lục Viên thật sự bị không khí ngày hội cuốn hút, viết điều ước cũng viết rất chân thành, còn toàn tâm toàn ý mong đợi điều ước có thể thành sự thật ai ngờ đâu, chỉ không cẩn thận một chút đã đem nguyện vọng đốt hết

Cái tên Tô mặt than này, mũi cứng thế làm gì! Thật là vướng víu!

“Đèn của ta còn chưa thả này.” – lau mặt cho Lục Viên, Tô Hoài khẽ nói.

“Đó là đèn của huynh, liên quan gì đến ta! Dù sao nguyện vọng cũng đốt rồi, chẳng lẽ lấy đèn của huynh viết lại lần nữa sao?” – Lục Viên tức giận nói.

“Ngươi muốn cũng không viết được đâu, ta vừa viết xong rồi.”

“Vậy huynh còn nói”

“Được rồi, ta đi thả đây.” – cất khăn tay, Tô Hoài túm Lục Viên đi tìm chỗ thả, chuẩn bị thả đèn.

“Huynh thật là một chút đồng tình cũng không có!” – Lục Viên vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ, cũng ra hỗ trợ. Thấy ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng, giơ tay, đèn từ từ bay lên, càng lên càng cao rồi biến thành một chấm nhỏ trên bầu trời. Trong lòng Lục Viên vẫn buồn rười rượi, thế nào cũng chẳng vui.

Nào có ai thấy nguyện vọng của mình không thành, nhìn nguyện vọng của người khác có thể thành mà cười được đâu!

Hừ một tiếng, Lục Viên uể oải nói: “Được rồi, đèn cũng thả xong rồi, chúng ta có thể về được chưa?”

“Có muốn biết ta ước điều gì không?” – Tô Hoài lại gần, nắm lấy tay Lục Viên, ngữ khí rất nhu hòa. Nhưng mà chính vì nhu hòa mà Lục Viên càng tức.

Tô Hoài ngươi cố tính khích ta chứ gì!

Hung hăng nguýt một cái, Tô Hoài cũng coi như không thấy, “Ban nãy ta đã viết rằng – mong điều ước của Tiểu Viên thành sự thật.”

Vẻ mặt thản nhiên, giọng nói cũng nhẹ nhàng, Lục Viên sửng sốt.

“Rồi, đi thôi.” – lần này đổi lại là Tô Hoài giục y.

Tên Tô mặt than, ai cần ngươi làm chuyện nhàm chán ấy chứ mẹ nó ta cảm động!

Đêm dần dần tối, một đóa mẫu đơn đong đưa, ngọn đèn đỏ ửng chiến lên mặt đường hai bóng hình dài nhỏ. Xuyên qua đám đông chen lấn, qua con phố náo nhiệt, đi vào một con ngõ nhỏ. Cách xa nơi ồn ào náo động, chỉ còn lại tiếng hai bước chân đồng đều, lại chẳng có vẻ gì đó tịch liêu.

Lục Viên thật sự cảm thấy, buổi lễ tối nay chẳng biết y nên khóc hay nên cười nữa, nhưng đâu đó trong y cảm nhận được đêm nay là một đêm rất vui.

“Tô đại ca?”

“Hửm?”

Một câu “Cảm ơn” còn chưa kịp nói, bỗng Lục Viên như nhớ ra điều gì đó, chợt “A” lên một tiếng, làm Tô Hoài giật mình.

“Tô đại ca! Ta vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng! Hình như nguyện vọng mà nói ra là không linh đâu!”

.

¤______________________

Mình cũng thấy đau hết cả ruột với cặp này thôi =)) Lục Viên đáng thương =))

Bí ẩn số 1: Đèn lồng mẫu đơn mang ý nghĩ gì?

Bí ẩn số 2: Câu đố đèn là gì mà Tô Hoài nhìn xong thì mặt đen hết cả lại? =))

Bí ẩn số 3: Ruốt cuộc thì Lục Viên đã viết điều gì? ~~ Cơ mà nó cũng không hiện thực được nhỉ =)) nguyện vọng của Tô Hoài rất đẹp, mỗi tội ảnh nói ra mất rồi =)) mất linh ~~~

Trước khi vào chương 18, mọi người có đoán ra được bí ẩn trên không XD

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.