Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Chương 24: Chương 24: “Vợ!”.




Mùi rượu nồng nặc trong phòng làm Lục Viên có hơi ngây ngẩn, cảm giác ngọn nến đỏ trước mắt cũng như đang xoay tròn, nháy mắt mấy cái, lắc lắc đầu mấy cái, bấy giờ Lục Viên mới nhớ ra mình vừa mới uống rượu giao bôi.

“Tô đại ca, hôn thiệt hả?” – lầm rầm một câu, trong tầm mắt Lục Viên mặt Tô Hoài đang dần mờ nhạt, nhưng có vẻ rất nhu hòa, sắc hỉ phục đỏ tươi càng tôn thêm vẻ đẹp khuôn mặt hắn, Lục Viên không khỏi cười hì hì, “Xem huynh kìa, mặt đỏ bừng đẹp trai lắm! Cần gì cứ phải giả bộ mặt than làm chi hả!”

Lục Viên say rồi là bắt đầu nói nhăng nói cuội, nhưng những lời ấy bay vào tai đám người nháo động phòng lại thành lời tán tỉnh ve vãn. Mọi người thấy tiểu ca nhi rất phóng thoáng thì lại bắt đầu hô hào không ngừng: “Hôn đi, hôn đi!!!”

“Ồn chết đi được! Không phải chỉ cần hôn một cái thôi sao! Hôn thì hôn, nam nhi đại trượng phu sợ quái gì” – Lục Viên bực mình phất tay, rồi lại cười hì hì với Tô Hoài, vươn tai túm cổ Tô Hoài kéo mạnh xuống.

Bẹp ——

Hung hăng thơm một cái lên mặt Tô Hoài.

“Ha ha ha” – đầu tiên là sửng sốt, rồi thì ai nấy đều cười phá lên, “Sao có thể như thế được!!! Phải hôn môi chứ!!!”

“Hôn môi á?” – Lục Viên cau mày suy nghĩ, rồi chu môi

Ô —–

Ngay lúc ấy Tô Hoài che kín miệng Lục Viên lại, lạnh lùng nhìn sang đám người đang trợn tròn mắt, thấp giọng nói: “Dừng lại ở đây! Ta phải động phòng!”

“Được rồi được rồi! Nháo xong rồi, mọi người tản nào nào! Nhưng tiệc rượu bên ngoài thì vẫn còn, chúng ta ra uống tiếp thôi!” – lão Hoa đầu cùng Hoa Tử nhảy ra tiếp đón, sau lưng mồ hôi lạnh đang không ngừng chảy ròng ròng.

Vừa rồi vẻ mặt của thiếu gia thật là kinh hãi quá đi~~~

“Tô huynh đệ, tha cho ngươi một lần đấy rồi đi thôi nào!” – ai nấy lần lượt rút khỏi phòng, miệng thì nhao nhao mà lòng vẫn còn buồn bực.

Sao vừa rồi đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí rồi ai cũng đều muốn ra ngoài vậy nhỉ?

Nhìn đám người đã đi hết, Tô Hoài mới quay lại nhìn Lục Viên, chỉ thấy tên tiểu tử ấy đã ngà say mơ mơ màng màng rồi, đang cố gắng gỡ tay hắn ra, miệng thở hổn hển thổi vào bàn tay hắn hơi thở nóng ẩm. Bất giác cổ họng Tô Hoài thắt lại, vội vàng buông tay ra.

Vốn đang có người đỡ đột nhiên buông lỏng làm Lục Viên mất đi chỗ dựa, ngã nhào vào lòng Tô Hoài, còn chưa hết, hương rượu từ miệng y còn phả thẳng vào cổ Tô Hoài, mơ màng lảm nhảm: “Không hôn à?”

Dáng Lục Viên cao, nửa dựa nửa ỷ vào lòng Tô Hoài, vừa ngẩng đầu chóp mũi vừa vặn đụng vào cằm Tô Hoài. Lúc này, Tô Hoài mới rũ mắt nhìn từng đường nét trên khuôn mặt tô son trát phấn cộng với men rượu của Lục Viên, gương mặt đỏ lựng, da thịt nhẵn mịn, đôi mắt chớp chớp mơ màng, như đang cố gắng tìm tiêu cự, đôi nhãn hổ phách không giống người bình thường, mâu quang lưu chuyển, sắc nâu huyền bí như hãm sâu những người nhìn vào nó.

Lông mi tiểu tử này dài quá – Tô Hoài nghĩ vậy.

Giơ tay xoa hai má Lục Viên, mới ban nãy Tô Hoài còn muốn đẩy y ra, nhưng hiện tại trong đầu chỉ còn cảm xúc này cũng không tệ nhỉ.

“Tiểu Viên, ngươi say rồi?”

“Ư”

Chậm rãi ngả đầu xuống, trên đệm giường chiếu lên hình ảnh hai bóng hình đè lên nhau

“Oa —–”

Mũi chạm mũi, rồi đến môi và răng nhưng cũng ngay vào thời điểm ấy, người vốn chủ động dâng lên nụ hôn kia bỗng dưng đẩy mạnh một cái, che miệng ngả vào một bên giường, nôn khan hai tiếng.

“Ui kỳ quái quá tự nhiên lại tởm chết được!”

Mặt Tô Hoài đen hoàn toàn ~~~

***

.

Vào cửa, gọi cha, kính trà, tất cả những thủ tục nhỏ nhặt đều làm gọn ghẽ, cuối cùng cuộc hôn nhân cũng lưu loát hoàn thành.

Tô Hoài dọn sạch nhà trong Thạch Hà thôn, chính thức trở về nhà chính, bởi thế nên cũng không làm đại phu được nữa. Ý muốn của Tô lão gia là, Tô Hoài đã ở vào tuổi này rồi, khoa cử chỉ còn là vọng ước thôi, vậy thì kế thừa gia nghiệp quản lý hầm rượu đi. Nhưng mà Tô Hoài không chịu, làm Tô lão gia bực bội không thôi, cuối cùng Tô Hoài vẫn tự tiện lên hiệu thuốc bắc trấn trên làm tiên sinh ngồi chẩn bệnh.

Tô Hoài với Tô lão gia không hợp nhau, không thích ở nhà, Lục Viên cũng hiểu, hắn vì bao che cho y mà phải về nhà, Lục Viên càng rõ. Tô Hoài trọng nghĩa với y, hiện tại y không có năng lực báo đáp, ít ra cũng cố gắng không gây thêm phiền phức cho hắn.

Vì thế, Lục Viên kiên cường nhịn mười ngày, cuối cùng đến sáng hôm nay, thời gian đại ca nhi trong nhà mấy ngày nay đến tìm y thêu hoa khâu giày cũng đã đến, y không chịu nổi nữa rồi.

“Đại ca nhi à, ta thật sự không làm được đâu, ngươi tha cho ta đi!”

Buông công việc trong tay xuống, Tô đại ca nhi nhìn Lục Viên, cũng không biết phải làm sao.

Chồng hắn mấy ngày nay đi làm buôn bán xa, mấy hôm trước thương đội từ Nam Cương tới Tây Vực, hắn ở nhà một mình cũng chán nên mới về nhà sao sao ở. Mới ở được mấy ngày thì đệ đệ bỏ nhà mười năm cưới tiểu ca nhi trở về. Vốn muốn nói chuyện với tân ca nhi cho đỡ buồn, ai ngờ đâu tân ca nhi này thật là dốt đến hãi người.

Dẫn đi rửa bát thì đập bát bể đĩa, bảo đi cho heo ăn thì làm heo chạy tán loạn, nhờ đi múc nước dưới giếng thì mém nữa ngã lộn xuống giếng, đại ca nhi cũng chẳng còn cách nào khác, vất vả lắm mới nghĩ ra biện pháp tương đối an toàn là hai người ngồi trong phòng thêu thùa may vá, kết quả là tân ca nhi không chịu nổi!

“Đại ca nhi, ta cảm thấy ta ra ngoài tìm việc thì thích hợp hơn ấy, ở nhà chỉ tổ phiền thêm thôi.” – Lục Viên trưng ra bộ dạng tội nghiệp, ỏn ẻn rưng rưng nhìn đại ca nhi. Nghĩ thầm rằng – nếu đại ca nhi mà biết y làm hỏng nhiều thứ vậy không phải vì ngu dốt, mà là cố giả vờ ngu, liệu có ngẩt xỉu không nữa.

“Ra ngoài? Ta không dám mang ngươi ra ngoài đâu!” – Đại ca nhi hơi sửng sốt, rồi lập tức lắc đầu. Lần trước dẫn tân ca nhi ra ngoài, y chạy ra ngoài mua một thang thuốc phá thai về, nếu không phải Hoa Tử phát hiện kịp thời chẳng phải y sẽ đoạn tuyệt hậu thế của Tô gia sao!

Từ đó về sau, cha không cho tân ca nhi xuất môn nữa, hơn thế còn dặn Hoa Tử phải trông không cho y làm xằng làm bậy, ngay cả hắn mang thứ gì đó về cũng phải giao cho Hoa Tử kiểm tra rồi mới được mang vào.

Lục Viên hiểu ngay đại ca nhi đang nhớ tới điều gì, y cũng ngậm mồm lại không nói tiếp nữa.

Nhưng quả thật Tô lão gia quản chặt quá, từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều ngầm trông chằm chặp y, muốn phá đứa bé cũng rất khó khăn! Nếu không nhân lúc đang 3 tháng phá cho xong, đợi tới khi thai nhi hình thành hình dáng, lúc ấy vừa khó phá mà ngay bản thân y cũng cảm thấy có tội Lục Viên nghĩ ngợi, nếu thật sự không còn cách nào khác, vậy chỉ còn mạo hiểm làm tổn thương chính mình, chỉ cần ngã một cái là có thể làm đứa bé trong bụng mất đi

Hai người đang mang hai tâm sự khác nhau, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người chạy đến, là Hoa Tử.

“Đại ca nhi! Tiểu thiếu gia nhà người không quen cháo trong nhà, đang vừa nôn vừa khóc kìa, người mau mau ra xem thế nào đi!”

Tiểu hài tử này là đại ca nhi mới sinh, mới được có 3 tháng, trong nhà còn có hai đứa khác nữa đang được ông nội với sao sao trông, còn tiểu hài tử này nhỏ quá không thể xa A sao nên đại ca nhi mang cả theo về.

Đại ca nhi vừa nghe thấy thì cuống cuồng bật dậy chạy ra.

Lục Viên rất thích trẻ con, nhất là trẻ con mới sinh. Trông coi chăm sóc em bé tuy là công việc của y tá, nhưng nhìn nhiều năm cũng thành quen. Giờ không được thấy phụ nữ mang thai nữa, cả một bụng tri thức phụ sản không có chỗ phát huy, chỉ còn nhìn trẻ em mới nguôi đi phần nào.

Thế nên nghe xong, Lục Viên cũng bật dậy theo, nghĩ oa nhi có bệnh, y cũng có thể giúp đỡ nhé! Nhất thời hưng phấn hẳn lên, vừa đi theo vừa hỏi: “Đại ca nhi, tiểu thiếu gia là ai thế? Sao ta chưa nghe Tô đại ca có đệ đệ nhỉ?”

“Ừm kia” – Tô đại ca nhi có hơi xấu hổ một lúc, lâu sau mới nói: “Đó là con ta”

“Sao ta chưa từng nghe đại ca nhi đề cập qua nhỉ”

Bỗng Lục Viên dừng lại, cuối cùng cũng hiểu. Nói đại ca nhi không đề cập, chẳng bằng nói là cố ý giấu diếm! Thì ra là cảm thấy y có thể gây phiền phức, sợ y sơ sẩy làm hại con hắn đây mà!

Mặt Lục Viên khẽ nhăn lại, giờ mới phát hiện ra y lại mua dây buộc mình rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.