Editor: Cửu Vỹ Hồ
Từ trường học đi một mạch trở về nhà, Ngàn Thảo trong đầu luôn luôn suy nghĩ , cho dù nàng không còn dạy học ở trường nữa, cũng không thể để lời đồn kia truyền bá bừa bãi ra ngoài được, dù sao chuyện này còn liên quan đến tương lai, danh dự của bản thân. Hừ, nếu để nàng bắt được nhược điểm của mấy tên biến thái kia, nhất định sẽ cho bọn hắn đẹp mặt! Ta đây cũng không phải là cái bánh bao mềm tùy ý ai thích nhào thích nắn!
Chỉ là có điều nàng vẫn luôn nghi hoặc, tại sao Tiểu Vân lão sư kia gây ra bao nhiêu chuyện như vậy nhưng lại che giấu cực kỳ tốt. Trong bộ AV có nhắc đến nàng ta thường xuyên đem học sinh của mình về nhà làm loạn, thậm chí cũng có quan hệ mờ ám với các đồng sự. Tại sao thời gian dài như vậy lại không có người nào phát hiện ra đâu?
Thêm vào nữa, Cao Đồ sở dĩ nghe lời Tiểu Vân dàn xếp như vậy là bởi vì hắn cùng Tiểu Vân cũng có chút mờ ám . Chẳng qua lâu dần hắn đối với nàng ta dần mất đi hứng thú, đem tâm tư toàn bộ chuyển dời lên người nàng mà thôi. Nghĩ đến cái tên Cao Đồ này, Ngàn Thảo liền cảm thấy đau đầu, trước mắt, hắn là người duy nhất có thể đứng ra làm sáng tỏ sự kiện kia, bởi vì lúc đó trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ… Đợt chút! Nghĩ đến đây Ngàn Thảo đột nhiên nhớ ra, lúc đó trong văn phòng chẳng phải còn có Lí Vũ hay sao?
Cẩn thận suy nghĩ lại một lần, Ngàn Thảo phát hiện hôm nay ở văn phòng nàng cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Lí Vũ, phải nói ngày hôm nay toàn bộ quá trình xảy ra sự việc hắn đều không có xuất hiện qua, hắn hẳn là không đi làm đi.
Lập tức cầm lấy điện thoại, Ngàn Thảo gọi vào số điện thoại của Lí Vũ, nhưng đối phương luôn luôn ở trạng thái bận, không ai nghe máy. Ngàn Thảo ném mạnh điện thoại xuống bàn, lần đầu nàng giở trò trêu chọc biến thái một chút mà thôi, vì sao ông trời lúc này một hy vọng cũng không cho nàng a…
Lại nhặt lên di động, Ngàn Thảo cuối cùng quyết định gọi cho vị lão sư duy nhất hôm nay tiếp lời nàng, chính là lão sư lịch sử bề ngoài lạnh nhạt kia, quả nhiên đối phương không có từ chối tiếp điện thoại, một tiếng ‘Uy’ lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Lưu lão sư sao? Thật có lỗi lại quấy rầy ngươi, xin hỏi ngươi có biết tại sao Lí Vũ lão sư hôm nay không có đi làm không?"
"Lí Vũ? Sắp tới là thi các môn văn hóa cuối kì vậy nên các lão sư mỹ thuật và lão sư âm nhạc đều tạm thời nghỉ ngơi”.Đối phương vẫn là giọng điệu không mặn không nhạt
"Ta đã biết, cám ơn ngươi Lưu lão sư..." Ngàn Thảo vừa muốn nói tiếng cảm ơn thì điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút… ách… điện thoại bị cúp.
Ngàn Thảo hiện tại là cái người rảnh rỗi không việc làm, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân chính là một thanh niên đầy hứa hẹn chỉ là đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm thôi nha. Bất quá nếu đã lựa chọn né tránh phiêu lưu, nàng cũng nên thay đổi trạng thái sinh hoạt của bản thân một chút. Ngàn Thảo đột nhiên từ sofa bật dậy, thừa dịp Tân Xuyên chưa trở về nàng có thể đi mua chút đồ ăn về luyện tập , dù sao thì muốn làm một phu nhân tốt không thể không có trù nghệ được.
Nhưng là sự thật đã chứng minh, muốn làm tốt chức phu nhân cũng là cả một nghệ thuật a.
Sau khi nấu xong canh, Ngàn Thảo còn rất đắc ý cầm muôi cười to ba tiếng, nhưng là khi nàng đem cà chua xào trứng làm xong đổ ra đĩa, lại phát hiện hình như… hơi cay. Không quan hệ, đây chính là chuyện nhỏ mà thôi, Tân Xuyên sẽ không quá để ý nó đi! Làm Ngàn Thảo cực kỳ vừa lòng là, nàng cư nhiên làm được món thịt gà nha. Đem cánh gà cùng chân gà xào cùng với tương, thêm chút tiêu cay, lại rắc gia vị và tỏi cũng dậy lên hương thơm, thoạt nhìn món ăn đầy đủ sắc vị
Tuy rằng toàn bộ quá trình có chút gian nan, nhưng nấu cơm cũng không phải là quá khó nha~
Buổi chiều khi Tân Xuyên đi làm trở về, ngoài ý muốn phát hiện trên bàn đã bày sẵn cơm canh, Ngàn Thảo không có phát hiện ra, vẫn đang thập phần chăm chú cắt tỉa cái nấm thành hình khuôn mặt cười để trang trí lên đồ ăn, trên những món khác còn có hình trái tim làm bằng đậu phụ…
Tân Xuyên: "..."
May mắn Tân Xuyên không hề khó tính hay soi mói, bằng không tâm huyết nghệ thuật đang dâng trào của Ngàn Thảo hẳn sẽ bị phê bình đến nỗi thương tích đầy mình không dậy nổi =.= Đặt tập tài liệu xuống, Tân Xuyên đi đến phía sau Ngàn Thảo ôm chặt lấy nàng, cằm ôn nhu đặt trên mái tóc nàng cọ cọ, đã lâu rồi hắn không còn thấy được hình ảnh này.
Đối với hắn mà nói, Ngàn Thảo từ chức ở nhà vô cùng tốt, hắn thích cảm giác nuôi dưỡng nàng, trong thế giới của nàng chỉ còn một mình hắn.
Ý thức được người phía sau ôm mình là Tân Xuyên, Ngàn Thảo trong lòng ngọt ngào. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, cũng không nghĩ hai cánh hoa mềm mại đột nhiên áp lên môi nàng, tinh tế hôn sâu, một lát sau Tân Xuyên mới đem đầu lưỡi rút ra, từ hôn biến thành gặm cắn. Hắn thì thào thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Ngàn Thảo “Ngàn Thảo, về sau liền ở bên cạnh ta đi, chỗ nào cũng không cần đi. Sau khi kết hôn xong trở về sống ở nhà ta, nếu ngươi đã đồng ý gả cho ta thì cũng không cần tiếp tục ở chỗ này”
"A? Vì sao?"
"Ngu ngốc, nhà này là lúc trước ta thuê vì ngươi. Khi đó ngươi còn chưa đáp ứng gả cho ta, ta thế nào có thể mang ngươi về nhà sống cùng ba mẹ. Hiện tại chúng ta quyết định kết hôn thì dù có ở một chỗ ba mẹ ta cũng sẽ không thể phản đối đi” Tân Xuyên dừng một chút rồi lại nhẹ nhàng hỏi “Ngàn Thảo, lúc trước vì sao ngươi lại đưa ra đề nghị muốn sống chung cùng với ta?”
Di? Cái gì? Nàng đề xuất? Ngàn Thảo chớp chớp mắt: "A, đương nhiên bởi vì ta thích ngươi nha."
"Vậy tại sao lúc đó ngươi lại không đáp ứng cùng ta kết hôn?"
"Thì… ta cần thời gian khảo nghiệm a ~ ta sợ ngươi không thích ta ~" Trong đầu Ngàn Thảo phản ứng cực nhanh đáp trả
"Vậy cuối tuần cùng ta về nhà thăm ba mẹ đi, chúng ta báo cho bọn họ một tiếng về chuyện kết hôn." Tân Xuyên cằm như trước vẫn dựa trên cổ Ngàn Thảo : "Khi nào thì ngươi dẫn ta đến gặp ba mẹ, ta vẫn còn chưa gặp qua bọn họ đâu."
"A, hảo... Để khi nào có thời gian..." Nhắc tới cha mẹ Cửu Ngàn Thảo nàng cũng không hề có chút ấn tượng, nếu không phải là Tân Xuyên nhắc nhở, nàng có lẽ đều nhanh đem bản thân trở thành cô nhi…
Một lát sau, Tân Xuyên cầm lấy bát đũa nhìn chăm chú vào đầy bàn đồ ăn, sau đó nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng nhai nuốt hai cái mày đột nhiên nhíu chặt
Hương vị cùng lúc trước tuyệt không giống nhau..
Ngàn Thảo vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác tự hào vì bản thân có thể làm ra đống đồ ăn này, nàng ân cần gắp cho Tân Xuyên một cái cánh gà “Ngươi nếm thử đi”
Đây là món ăn nàng tự tin nhất a! Còn cố ý trang trí bên cạnh đĩa một lát chanh mỏng để trông đẹp mắt hơn, tuy rằng có thể vị của nó chưa được ngon lắm nhưng có thể bù vào bằng thị giác, trông ngon mắt hơn đó….
Cắn một ngụm cánh gà rang tỏi, thế nhưng cắn một phát mà gặm được đến tận phần xương, Tân Xuyên đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo.
Lập tức đem cánh gà buông xuống, hắn vội cầm lấy cốc nước bên cạnh súc miệng: "Bên trong còn chưa có chín..."
Ngàn Thảo: "..." Được rồi, nàng thu hồi câu nói 'Nấu cơm rất đơn giản' vừa rồi được chưa..
"Thực xin lỗi, có lẽ là ta xào cánh gà quá nhanh..."
"Xào tốt lắm, hẳn là thời gian luộc cánh gà trước khi xào quá ngắn đi "
Ngàn Thảo: "... A, ta chính là ý tứ này, trên thực tế là vì hôm nay từ chức tâm tình không tốt, cho nên mới tính sai!" Xin thứ lỗi cho nàng muốn vãn hồi chút tự tôn của bản thân đi!
"Ta biết, trước kia đồ ăn ngươi làm đều rất ngon."
Ngàn Thảo đương nhiên hiểu rõ, Ngàn Thảo trong miệng Tân Xuyên kia không chỉ nàng hiện tại, trong lòng đột nhiên có chút ghen tị, bĩu môi hỏi “ Vậy những món khác thì sao? Vị như thế nào?”
"Cũng được, chính là không giống với hương vị lúc trước mà thôi." Trong mắt Tân Xuyên lúc này, Ngàn Thảo là đang bị đả kích nặng nề bởi chuyện từ chức..
"Vậy ngươi thích hương vị lúc trước hay hương vị bây giờ?" Ngàn Thảo không ngừng truy vấn.
Nhìn Ngản Thảo bộ dáng bướng bỉnh Tân Xuyên cười cười “Nào có ai phân chia như vậy, ta lại không ghét bỏ ngươi hôm nay làm khó ăn, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại chẳng phải đều là ngươi làm hay sao."
'Ta lại không ghét bỏ ngươi hôm nay làm khó ăn’... Ngàn Thảo trong đầu không ngừng vang lên những lời này, nàng triệt để thạch hóa...
Bất quá, sau này nàng còn cùng hắn ở chung lâu, nàng sẽ khiến cho sự tồn tại của mình trong lòng hắn dần dần nhiều lên, còn hình tượng Cửu Ngàn Thảo trước kia sẽ dần dần phat nhạt đi thôi. Rồi hắn sẽ chỉ nhớ kĩ hương vị đồ ăn nàng làm, nhớ kĩ thói quen sinh hoạt, yêu thích cùng sở ghét của nàng ... Nghĩ đến đây Ngàn Thảo lại chậm rãi phấn chất
Editor: Cửu Vỹ Hồ
"Tân Xuyên, kiêm chức phu nhân thì cần phải làm những gì nha?"
"Phu nhân a... Phải làm rất nhiều rất nhiều việc."
"Liền tính rất nhiều cũng không quan hệ, dù cho hiện tại ta không cách nào làm tròn được toàn bộ, nhưng là sau này ta sẽ cố gắng học." Ngàn Thảo thập phần khí thế nói
"Không cần, mọi chuyện cứ để ta là được rồi."
"Như vậy sao được? !"
"Không quan hệ. Ngươi chỉ cần hưởng thụ là được rồi." Tân Xuyên cong môi cười gian.
Ngàn Thảo vẫn ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại: "Ân? Hưởng thụ?" Lời nói vừa đến miệng lại đột nhiên ngừng lại, linh quang chợt lóe ,rốt cục suy nghĩ cẩn thận: "A... ? !"
Ngàn Thảo bị đùa giỡn có chút cáu giận, nàng vươn ma chưởng đến trước mặt Tân Xuyên: "Lão công, trong ti vi đều nói phu nhân là người nắm giữ quyền kinh tế gia đình nha"
Tân Xuyên lưu loát móc bóp tiền, rút ra cả tập đặt vào lòng bàn tay Ngàn Thảo
"Toàn bộ đây sao?"
"Toàn bộ."
"Làm một cái phu nhân hiền lương thục đức, ta đây nhân từ lưu một cái tiểu kim khố cho ngươi” Ngàn Thảo vẻ mặt giương giương tự đắc rút một tờ tiền đem vứt lại ví cho Tân Xuyên: "Cầm đi a~."
Tân Xuyên bật cười: "Trông như là ngươi bao dưỡng ta vậy, rõ ràng là ta nuôi ngươi mà. Haiz vậy nên ngươi nhất định phải đối xử tốt với ta đó." Dừng một chút, Tân Xuyên cười lại cường điệu nhắc lại: "Phải thật tốt thật tốt ..."
"Vậy ngươi cũng phải đối ta thật tốt thật tốt thật tốt mới được." Ngàn Thảo mở miệng trêu đùa
Bởi vì không cần đi làm, không cần soạn giáo án, không cần phê bài tập, Ngàn Thảo hôm nay ngủ thật sự sớm, trái lại là Tân Xuyên, đêm khuya hắn vẫn còn cầm một bản vẽ nghiêm túc xem xét, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn chiếu vào sườn mặt của hắn, soi rõ hàng mi dài đang rũ xuống
Rốt cục làm xong việc ,Tân Xuyên nhìn về phía Ngàn Thảo, nàng đã ngủ, trời mùa hè nóng bức nên trên người nàng chỉ mặc duy nhất chiếc váy mỏng, váy ngủ bởi vì tư thế nằm không mấy tao nhã mà kéo đến tận lưng, lộ ra hai chân dài trắng nõn. Đứng dậy đi đến bên cạnh Ngàn Thảo, Tân Xuyên kéo mở áo ngủ trước ngực, hiện ra hai khỏa trắng non mềm gợi cảm. Mâu quang không tự giác có chút sâu thẳm, Tân Xuyên đem váy ngủ của nàng toàn bộ cởi ra, ngón tay di động từ cổ đưa xuống. Đến khi hắn quan sát đến vị trí bị người làm bị thương, bầm tím hai ngày trước, lộ ra vẻ mặt hài lòng, tốt lắm, cũng đã tiêu đi không ít.
Tân Xuyên đem váy ngủ của Ngàn Thảo vắt bên cạnh giường, ánh mắt không tự chủ đảo qua nơi trước ngực, hai khỏa tròn đầy theo hô hấp của nàng nhấp nhô lên xuống, thoạt nhìn thập phần mê người…
Nhưng là nàng đã ngủ a.. Tân Xuyên với tay tắt đèn bàn, từ phía sau ôm lấy nàng, tính toán cứ như vậy ngủ chờ ngày mai đền bù. Không ngờ bàn tay vô tình chạm vào một mảnh mềm mại. Ngàn Thảo không thoải mái xê dịch thân thể, cái mông nhỏ nhúc nhích vừa vặn chạm vào bộ vị kia của hắn. Hô hấp Tân Xuyên nhất thời trở nên hỗn loạn.
Tay hắn đè lên ngực nàng dùng sức xoa nhẹ, lại đem chóp mũi dựa vào tấm lưng trần của nàng hít hà, ý đồ xoa dịu lửa nóng trong người. Chưa bao giờ hắn chờ mong ngay mai mau đến như bây giờ…
Ngày mai là cuối tuần, hắn có nhiều thời gian rảnh a.
Sáng sớm tỉnh lại, Ngàn Thảo giật mình phát hiện bản thân không mặc gì, nàng mơ mơ màng màng lần tìm váy ngủ. Lúc này Tân Xuyên cũng vừa tỉnh, đầu tóc hắn có chút hỗn độn, nhìn ra được là tối qua trằn trọc không yên… Nhìn thấy Ngàn Thảo tay cầm váy ngủ, hắn trực tiếp vung bàn tay to kéo lại, sau đó lật người đè nàng dưới thân. Hắn cúi đầu dùng lưỡi mút vào khỏa hồng anh trước ngực Ngàn Thảo, đầu lưỡi xoay tròn liếm láp.
Ngàn Thảo gõ lưng Tân Xuyên: "Tránh ra! Nóng chết đi được!" Sáng sớm người dính đầy mồ hôi nhớp nháp, cho dù thân mật thế nào nàng cũng vô phúc tiêu thụ a!
"Vậy chúng ta cùng đi tắm rửa." Không đợi Ngàn Thảo đồng ý, nàng liền bị Tân Xuyên bế dậy thẳng hướng phòng tắm mà đi, thôi vậy, nàng nhưng là cái phu nhân vĩ đại độ lượng nha, không nên cùng hắn chấp nhất làm gì...
Đến phòng tắm Tân Xuyên đem Ngàn Thảo thả xuống, sau đó mở vòi hoa sen, chậm rãi đem quần lót của mình cởi ra, Ngàn Thảo trong lúc vô ý nhìn lướt qua, nội tâm liền phát hoảng, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết thần …côn? (Sặc =.= )
Tân Xuyên ôm lấy thắt lưng Ngàn Thảo, hôn vai nàng. Một tay lại bắt lấy tay nhỏ bé của nàng dẫn dắt xoa lên thân thể chính mình “Ngươi là phu nhân của ta, vậy nên giúp ta tắm rửa”
Làm phu nhân đúng là không dễ! Bất quá tắm rửa- nhiệm vụ này cũng thật **!
Tay nhỏ bé của nàng ở trên ngực Tân Xuyên di động đi tới đi lui, hắn không vừa ý nhăn mày “Làm sao lại luôn chỉ dừng lại chỗ này?”
Ngàn Thảo muốn nói lão nương chính là có niềm đam mê sâu sắc với cơ ngực đàn ông đó thì sao, bất quá giờ phút này gương mặt vẫn giả vờ thuần khiết: "Vậy lão công muốn ta sờ nơi nào ? ~"
Tân Xuyên dùng ánh mắt so với Ngàn Thảo càng thuần khiết nhìn nàng nói: "Phía dưới."
Ngàn Thảo: "..."
Hảo hảo, ta sờ phía dưới, ngươi cũng đừng hối hận!
Tay mềm mại trực tiếp đi xuống nắm giữ bộ vị quan trọng của Tân Xuyên, nàng nghe thấy rõ được hắn hít vào một hơi , năm ngón tay bèn không kiêng nể qua lại vuốt ve, sau đó ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi hắn: "Là nơi này sao?"
Tân Xuyên ánh mắt lúc này chỉ còn một mảnh đục ngầu, hắn “Ngô” một tiếng, cúi đầu ngậm lấy vành tai Ngàn Thảo, bàn tay to từ trên mông nàng đi dần xuống, trực tiếp dừng tại bộ vị trọng điểm , ngón tay cũng từ từ tiến vào. Tay Ngàn Thảo bỗng nhiên run lên, không tự giác thả lỏng, Tân Xuyên bắt được tay của nàng kéo lại tiếp tục vuốt ve, thanh âm trầm khàn ở bên tai nàng nỉ non “Tư thế như này không đúng, ngón cái ngươi phải đặt lên trên đỉnh của nó”
"Ta làm sao mà biết được a!"
"Hôm qua ngươi có nói với ta, tuy rằng ngươi không biết được nhiều, nhưng có thể hảo hảo học nha."
Ngàn Thảo: "..."
Giờ phút này nàng hoàn toàn minh bạch , kiêm chức phu nhân thật là cái chức nghiệp yêu cầu ‘kỹ thuật’ cực cao !
... ... ...
Ngây người làm sâu gạo ở nhà vài ngày, Ngàn Thảo sắp thành ngốc đến nơi. Rốt cục, nàng đợi được đến ngày ước hẹn qua chỗ Nguyễn Tây luyện tập, rốt cục ra ngoài giải tỏa một phen.
Ra ngoài cảm giác thật nhẹ nhàng khoan khoái, cái loại ý niệm này xuất hiện là cực kỳ chân thật đó nha, bởi vì mấy ngày nay ở nhà nàng bị Tân Xuyên không có việc gì cũng lôi ra tập luyện cái kĩ thuật thối nát kia một phen. =.=
Đi đến sảnh âm nhạc Robert cùng dàn nhạc tập luyện vài điệu, xem như ôn luyện lại kĩ năng sở học một phen. Nguyễn Tây lại phát cho mọi người một bản nhạc phổ mới, nói là sắp tới có tổ chức một cuộc thi âm nhạc ở Robert, hắn dự định dùng chính bản nhạc này để diễn tấu
Ngàn Thảo vừa tiếp nhận nhạc phổ, Nguyễn Tây liền hỏi: "Nghe nói ngươi từ chức?"
Di? Chẳng lẽ chuyện này lại lan đến phạm vi rộng như vậy sao? Ngàn Thảo gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi nếu như lại không trả tiền lương cho ta, ta đều nhanh không có cả tiền ăn cơm a "
"Cuộc thi âm nhạc lần này đội diễn tấu liền để ngươi tới chỉ huy đi. Nếu như ngươi làm tốt chúng ta liền chính thức kí hợp đồng” Nguyễn Tây dừng một chút lại nói “Đương nhiên đến lúc ấy ngươi sẽ có tiền lương”
"Lão bản ngươi thật sự là rất biết quan tâm người khác!" Cái tật thích kêu Nguyễn Tây là lão bản này của Ngàn Thảo nói sao vẫn không thể sửa đổi được, Nguyễn Tây chậm rãi nhìn Ngàn Thảo liếc mắt một cái, Ngàn Thảo nhất thời ý thức được bản thân lại phạm sai lầm, vội vội vàng vàng thành khẩn sửa lại “Là lão sư rất biết quan tâm người a!”
Mở ra môi mỏng, Nguyễn Tây nhàn nhạt hỏi: "Cái sự kiện kia là thật sao."
Ngàn Thảo giật mình, đột nhiên ý thức được Nguyễn Tây là đang hỏi chuyện gì, biểu cảm gương mặt lập tức chuyển hóa thành trạng thái như Đậu Nga bị hàm oan “Lão sư ta là bị oan uổng a! Ngươi phải tin tưởng ta. Ta có thể thề với trời bức ảnh đó không phải là thật!..”
Ngàn Thảo nói xong một hơi, chỉ thấy Nguyễn Tây chính là 'Ân' một tiếng sau đó hướng tới đám nhạc sư giảng giảng nhạc phổ, Ngàn Thảo gấp gáp hô “Lão sư! Ngươi đến cùng là tin tưởng hay không tin tưởng !”
Nguyễn Tây hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng: "Nếu chuyện kia là thật ngươi ở lại sẽ ảnh hưởng đến dàn nhạc, ta chính là xuất phát từ chức trách hỏi một chút mà thôi, nhưng là, ta đương nhiên tín nhiệm ngươi."
Nghe Nguyễn Tây bỗng chốc nói nhiều như vậy Ngàn Thảo sợ đến ngây người, nếu là như lúc trước Nguyễn Tây nhất định chỉ biết nói với nàng ngắn gọn một câu ‘Tin tưởng’ sau đó coi thời gian giống như là sinh mạng để mà tranh thủ làm chuyện của mình. Âm thầm gật gật đầu, Ngàn Thảo nghĩ rằng Nguyễn Tây rốt cục đỡ biến thái hơn một chút rồi,
Đúng lúc này, một cái thanh âm quen thuộc truyền vào tai Ngàn Thảo, nàng ngẩng đầu hướng phía nơi phát ra âm thanh, ngoài ý muốn thấy được Thâm Tuyết lão sư đã lâu không gặp đang đi tới hướng các nhạc công chào hỏi.
Nàng tới làm gì? Ngàn Thảo đột nhiên có cái suy nghĩ bát quái ———— chẳng lẽ Nguyễn Tây thay đổi đều là vì sức mạnh của tình yêu ~ ~ ಠ_ರೃ
_________________