Edit: Hoalala
Beta: Thu Lệ
“Tiểu Thủy, tới đây, đàn lại bản【Chu Nho Luân Vũ】(Người lùn nhảy múa) mà hôm qua chú đã dạy cháu xem.” Nguyễn Tây nói với Thiên Thảo.
Mặc dù thay đổi tên bất thình lình, nhưng dù sao cái tên mình thích cũng được kêu trong một thời gian rất dài, vì vậy, cái tên Tiểu Thủy này Nguyễn Tây chỉ kêu hai lần là cô phản ứng kịp.
Từ từ di chuyển đến bên cạnh Nguyễn Tây, ánh mắt vẫn nhịn không được mà nhìn ông mấy lần, bởi vì ông thay đổi rất lớn, ngày trước, ông thích mặc bộ Tây trang chỉnh tề hoặc là Tuxedo (vest đuôi én), nhưng bây giờ lại mặc một bộ trang phục thoải mái, chất liệu cotton, thoạt nhìn rất thư thái.
“Nhìn cái gì hả?” Nguyễn Tây hỏi cô.
“A, thất thần.” Thiên Thảo le lưỡi một cái, cùng Nguyễn Tây ngồi song song trước dương cầm, thầm nghĩ bây giờ Nguyễn Tây đã kết hôn hay chưa, những người sống thế nào, hiện giờ đã là năm nào rồi?......
Khoảng trống khiếm thiếu trong lòng vẫn không thấy được điểm cuối, đó là nơi chứa Nghiêm Húc ngày trước, không thể tưởng tượng nổi là cô lại trở về, nhưng anh cũng không ở đây đã nhiều năm......
Đầu ngón tay đặt trên phím Piano, ngón tay của Tiểu Thủy và cô rất giống nhau, rất đẹp, rất thích hợp với đàn dương cầm hay chơi các loại nhạc cụ.
【Chu Nho Luân Vũ】sao? Thiên Thảo từ từ đàn lên những giai điệu trong trí nhớ, ‘dù hèn mọn đi nữa thì người đó cũng có niềm vui của anh ta, Chu Nho cũng có thể vui vẻ luân vũ’, ngón tay của Thiên Thảo linh hoạt trên phím đàn, tiếng nhạc du dương từ những ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng vang lên, bài hát này gợi lên không ít hồi ức trong cô.
Đã từng là Cửu Thiên Thảo, dù cho nhỏ bé, không có nghị lực chống trả như người lùn, nhưng cô vẫn ở nơi đó tận tình nhảy múa, chẳng qua, vũ khúc réo rắc này lại đột nhiên bị gián đoạn, vốn là hoa hoa lệ lệ khiến người ta phải vỗ tay cổ vũ, thế nhưng lại trở thành một trò cười.
Nhưng cô đã sống lại, tuy rằng vui mừng, nhưng không biết có dụng ý gì trong sự thần bí đó, chẳng lẽ muốn cho cô nhận thức nhân sinh trăm cay nghìn đắng của đời người hay sao?
Nghe Thiên Thảo diễn tấu, ánh mắt của Thiên Diệp sáng rực lên, ông là cha của Tiểu Thủy, đồng thời ông cũng là một nhạc sĩ, nhưng Tiểu Thủy lại không có thiên phú âm nhạc, ngay cả nốt nhạc Piano cơ bản nhất cũng đàn không khớp, đáng tiếc cho những ngón tay thon dài của cô ấy.
Nhưng mời Nguyễn Tây dạy Tiểu Thủy không có mấy ngày, thế nhưng Tiểu Thủy lại tiến bộ nhanh như vậy!
“Nguyễn Tây, cậu thật lợi hại, tôi dạy Tiểu Thủy thời gian dài như vậy mà nó cũng không tiến bộ, cậu mới dạy con bé có mấy ngày, với trình độ hiện tại, nó cũng có thể đi tham gia cuộc tranh tài dương cầm thanh niên rồi!” Thiên Diệp vỗ vai Nguyễn Tây, nói.
Thật ra thì Nguyễn Tây cũng rất kinh ngạc, ngày hôm qua, Tiểu Thủy đàn đến ngay cả ông cũng mất đi sự kiên nhẫn, ông bỏ đi, để cho cô tự mình suy nghĩ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là tự học?
Nếu quả thật đúng là như vậy, đứa bé này không phải không có thiên phú, mà chính là có tư chất xuất sắc.
Khúc nhạc kết thúc, ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Diệp trở nên nhu hòa, ông sờ sờ đầu Thiên Thảo: “Tiểu Thủy, về sau vẫn phải cố gắng như thế này mới được, mấy ngày nữa ba dẫn con đến gặp chú Phòng Thư, xem chú ấy có chịu dạy dương cầm cho con hay không.”
Phòng Thư là nghệ sĩ Piano số một số hai trong nước, bởi vì tất cả mọi người đều quen biết nhau, vì vậy ‘bái sư’ cũng tương đối dễ dàng.
Thiên Thảo lắc đầu: “Con không muốn học Piano.”
“Vậy con muốn học cái gì? Violin? Hay giống như lúc trước, cùng với mấy đứa trẻ ở trường học thành lập ban nhạc chơi Rock and Roll? Ba của con là học nhạc cổ điển, con lại ở trên đường cái đàn guitar sẽ làm cho mấy bác cười rớt răng hàm.”
Thiên Thảo kéo tay áo Nguyễn Tây, sau đó nhìn Nguyễn Tây, nói: “Cháu muốn học làm nhạc trưởng.” (chỉ huy dàn nhạc)
Nếu không, sao lại nói hữu duyên, kiếp trước, cô chính là cô giáo, cả đời này vẫn sẽ như vậy, vẫn có cơ hội làm cô giáo của cô.
Nguyễn Tây nhìn ánh mắt to tròn sáng như sao của Thiên Thảo một lát, sau đó nói: “Trước kia cháu chưa từng nói muốn học nhạc trưởng.”
Thật ra thì ông rất nghi ngờ Thiên Thảo, trẻ con làm việc luôn không chăm chỉ nghiêm túc, hôm nay muốn học nhạc trưởng, ngày mai lại muốn học cái khác, đặc biệt là ông không phát hiện ra bất kỳ tư chất nhạc trưởng gì ở trên người cô.
Chớp chớp mắt! Vừa xấu hổ ra vẻ đáng yêu, vừa tính toán! Thiên Thảo ra sức chớp chớp mắt: “Chú Nguyễn......” Nói xong câu này, cô nén cười đến sắp ‘nội thương’: “Chú, cháu muốn đi theo chú học, nhất định cháu sẽ học hành nghiêm túc.”
Nguyễn Tây nhìn Thiên Thảo không ngừng chớp chớp đôi mắt to tròn sáng như ánh sao, khóe miệng không khỏi run run: “Vậy, trước tiên học mấy ngày thử......”
Đây là cảm giác quen thuộc chết tiệt gì thế...... Nguyễn Tây lại nhìn khóe miệng mang theo nụ cười không rõ của ‘Thiên Thủy’, đây lại là cái cảm giác xa lạ chết tiệt gì nữa đây......
..............................
‘Bái sư’ thành công, buổi tối Thiên Thảo lên mạng để làm quen với thế giới hiện tại này, thì ra, cách thời gian cô tử vong đã qua mười năm, mười năm, có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô tra được, ban nhạc Già Lam đã lớn mạnh đến mức có sức ảnh hưởng rất lớn trên quốc tế, Nguyễn Tây cũng đã là nhân vật truyền kỳ trong giới nhạc trưởng trong nước, hơn nữa đã đính hôn, đối phương là một phụ nữ ‘xứng vai xứng vế’ – nhà soạn nhạc, mà nhà soạn nhạc kia lại là em gái của người cha ở đời này của mình...... Cũng chính là...... Cô của cô?
Mẹ kiếp...... Thiên Thảo giơ tay che trán, biến hóa này cũng quá lớn, cô sắp trở thành thân thích với Nguyễn Tây.
Tiếp tục tìm cái tên ‘Cửu Thiên Thảo’, Thiên Thảo phát hiện không ít nội dung, trên web hình dung cô là một ngôi sao sáng chói, chỉ đáng tiếc ngôi sao kia lại là sao chổi...... Ở trên trời mỹ diệu quẹt qua một cái lập tức bỏ mình, ngay cả chết mà cũng sáng lạn như vậy.
‘Truyền kỳ Cửu Thiên Thảo’ còn bị mọi người nói đến trong khoảng thời gian rất lâu, nghị luận về gia đình của cô, bát quái về chuyện tình cảm của cô, cho nên, danh nhân chính là đến chết cũng không được yên thân, nhưng bản【 Satan tử vong 】 cô sáng tác trước kia lại lưu truyền rất rộng rãi, chỉ có điều bản nhạc chưa được viết xong, là một ‘tàn chương’, sau đó có rất nhiều người thử viết tiếp cho xong, nhưng khi phổ nhạc lại có cảm giác hoàn toàn không tương xứng với đoạn cũ.
Thật ra thì cô đã viết xong, chẳng qua chưa công bố mà thôi, nhớ lúc ấy, cô bị ba của Cửu Thiên Thảo nhốt, người đàn ông kia thuận tay cầm năm tờ giấy để chia ma túy cho cô, đó chính là chương nhạc cuối cùng của bản【 Satan tử vong 】.
Bởi vì bên dưới có đường link, Thiên Thảo thuận tay mở tin tức về Tân Xuyên, phát hiện người vợ hiện nay của anh ta tên là Trần Mộ Nhan, cái tên quen thuộc này khiến Thiên Thảo ngẩn người.
Đột nhiên nhớ lại chuyện Tân Xuyên cưỡng ép mình đi đăng ký kết hôn, khóe miệng Thiên Thảo nhếch lên một nụ cười giễu cợt, cho anh bắt tôi đi đăng ký, cho anh giam cầm tôi, cưới một ‘thi thể’ về nhà, bà đây trù cho anh tức chết.
Ngay sau đó, cô trở lại trang trang đầu tiên, Thiên Thảo nhìn màn hình ngây ngẩn một hồi, ngón tay đặt trên bàn phím từ từ gõ hai chữ, ghép vần vô cùng đơn giản, nhưng trong quá trình gõ lại khiến cô đánh nhầm liên tục mấy lần.
Ngón trỏ đặt trên phím enter, hít sâu một hơi, cuối cùng ấn xuống.
Mặc dù anh đã chết, nhưng không nhịn được muốn xem tin tức về anh, muốn trong rất nhiều người trùng tên tìm kiếm chút tin tức ít ỏi của anh, cô tưởng tượng, khi nhìn thấy tin tức tử vong, trái tim cô sẽ run lên mãnh liệt, hình ảnh Nghiêm Húc nằm trong vũng máu khẽ nâng khóe môi lên, còn cố nén cơn đau đớn trên thân thể khổ sở dỗ dành an ủi cô....., đó chính là, cho dù trải qua bao nhiêu lâu cũng khó có thể xóa nhòa trong trí nhớ.
Rất nhanh, kết quả tìm kiếm đã hiện lên, làm cho Thiên Thảo vô cùng kinh ngạc, trên trang đầu tiên chính là viết về Nghiêm Húc, hơn nữa còn kèm theo ảnh, trên hình, anh mặc tây trang thắt cà vạt, gương mặt của anh vẫn quen thuộc như vậy, chẳng qua đã thành thục hơn rất nhiều, trên mặt thấp thoáng nụ cười thản nhiên như có như không, thoạt nhìn giống như không phải cười, ánh mắt tùy tiện nhìn ống kính.
Tay run rẩy click vào, trong đó giới thiệu cặn kẽ về Nghiêm Húc, ví dụ như mấy năm nay nhận được giải thưởng quan trọng nhất trong nước, sau năm xảy ra tai nạn đã bặt vô âm tín hai năm, năm nào tham gia tranh tài trên đài quốc tế, sau đó nhận ai làm thầy...... Hiện giờ, Nghiêm Húc đã là nghệ sĩ Violin danh tiếng, mặc dù vẫn còn phải phấn đấu trên quốc tế, nhưng ở trong nước đã là một thanh niên tuấn kiệt chạm tay có thể bỏng, thông thường, những nhà âm nhạc hàng đầu đều nổi danh khi đã có tuổi, mà Nghiêm Húc thì chỉ mới có 28 tuổi mà thôi, con đường của anh còn rất dài.
Ngồi trước máy vi tính, Thiên Thảo ngây ngẩn cả người, trong lòng mờ mịt, hai mươi tám tuổi, anh ấy không chết, hơn nữa, hiện tại còn sống trên cùng một mảnh đất với cô, cùng hô hấp dưới một bầu trời xanh, bọn họ còn có thể cùng nhau......
Hai mươi tám tuổi, thời gian đúng mười năm, đột nhiên Thiên Thảo nghĩ tới những lời Nghiêm Húc đã nói với cô: ‘Tôi biết tôi nhỏ tuổi, cũng biết cô cảm thấy tình cảm của tôi đối với cô không chân thật, nhưng nếu tôi chờ cô mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn thì sao?...... Khi đó tôi đã trở thành một ông lão, trở thành người có số tuổi mà cô cần, nếu như tôi làm được, cô nhất định phải đón nhận tôi’.
Mũi Thiên Thảo bỗng nhiên hơi chua xót, nếu như anh còn nhớ em, xin anh cũng đừng e ngại tuổi tác của em......
Bởi vì vui sướng, trái tim của cô đập kịch liệt, Thiên Thảo vừa run rẩy mở xem các video nói về anh, vừa có chút lo lắng băn khoăn, hiện tại dáng vẻ của cô đã thay đổi, Nghiêm Húc có nhận ra cô không, có thể tiếp nhận cô hay không, quan trọng nhất, hiện giờ trong lòng anh đã có đối tượng chưa......
Không sao, chỉ cần nhìn anh còn sống khỏe mạnh là được rồi...... Cho dù không ở chung một chỗ với cô cũng không sao cả...... Nhưng, mặc dù nghĩ như vậy, cô vẫn muốn xuất hiện ở trong tầm mắt anh lần nữa, muốn có quyền theo đuổi anh.
Nghiêm Húc, lần này, đổi lại là em đuổi theo anh, em sẽ nghiêm túc đi trên con đường phía trước, sau đó, toàn tâm toàn ý theo đuổi anh.
Cũng giống như anh đã từng nói, cô cũng sẽ như thế, nếu như có kiếp sau, nhất định cô sẽ lựa chọn anh trước, sau đó chỉ yêu một mình anh.
..............................
Buổi diễn tấu vẫn chưa bắt đầu, lần này Nghiêm Húc được mời tới tham gia hội âm nhạc với tư cách là khách quý, bởi vì không muốn lãng phí thời gian, anh ngồi tại phòng nghỉ viết một bản nhạc mới, nguyên nhân thành công lớn nhất của anh không phải chỉ có cảm tình với âm nhạc, mà anh còn có thể sáng tác ra những ca khúc về tình yêu, mặc dù đa số đều có giai điệu thiên về sự đau buồn bi thương.
Thời điểm đang viết nhạc, cánh tay đụng phải cây thước trên bàn làm nó rớt xuống, vừa định khom người lượm lên, một bàn tay trắng mịn đã giành nhặt cây thước trước, cầm lên đưa cho anh.
Theo bàn tay nhìn lên, người giúp anh nhặt cây thước là một cô gái nhỏ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mắt cong thành vầng trăng nhìn anh, khóe môi dùng sức nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, nhưng không biết tại sao, trong ánh mắt trong suốt khép hờ kia, dường như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Nhìn nụ cười này, không hiểu sao Nghiêm Húc có loại ý nghĩ kích động muốn sáng tác lại từ đầu, muốn sửa đổi tất cả quan điểm chủ yếu trong ca khúc đang viết kia.
“Cám ơn.” Nghiêm Húc cầm cây thước, có kéo thế nào cũng kéo không nhúc nhích, một đầu khác của cây thước đang bị cô gái nhỏ nắm thật chặt, Nghiêm Húc kinh ngạc nhìn về phía cô, phát hiện cô cũng nhìn chằm chằm thẳng vào anh.
“Có chuyện gì không?” Nghiêm Húc hỏi.
“Có.” Cô gái nhỏ bước đến gần một chút, cho đến khi cô chỉ cách anh có vài cm thì dừng lại, vạt áo hai người dán sát nhau, Nghiêm Húc mất tự nhiên lui về phía sau một chút: “Chuyện gì?”
Có thể đi vào hậu trường, chắc hẳn là thân thích của “tiền bối” nào đó, có lẽ cô bé này thay mặt người nào đó đến truyền lời?
Thiên Thảo dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả gương mặt của Nghiêm Húc, Nghiêm Húc bị nhìn chằm chằm lại càng không được tự nhiên: “Nếu như không có chuyện gì thì......”
Còn chưa nói hết câu, cô gái nhỏ đã nhào tới ôm lấy anh, chôn cái đầu nhỏ vào trong ngực của anh, thân thể cô có chút run rẩy, Nghiêm Húc sững người, vừa định đẩy cô ra, không ngờ đối phương ôm quá chặt, ngay khi anh muốn chất vấn thì cô đã hôn lên môi anh, đầu lưỡi mềm mại trượt vào, bởi vì kinh ngạc mà miệng của anh khẽ mở.
“Ưmh......” Đại não của Nghiêm Húc bỗng chốc trống không, đây là bị cô gái nhỏ cường hôn?...... Dùng sức mạnh mẽ đẩy cô gái nhỏ ra, cánh môi bị thiếu nữ này mút có chút tê dại, còn có nước miếng dính ở trên môi, Nghiêm Húc đỏ mặt dùng mu bàn tay che môi, gương mặt vốn trầm ổn có khuynh hướng sụp đổ...... Nhưng không biết tại sao, kỹ thuật hôn của cô gái nhỏ có phần khiến anh mất hồn, cảm thấy rất quen thuộc.
Thiên Thảo liếm liếm bờ môi mềm mại của mình, nhìn về phía anh, nói: “Cái quái gì thế này, lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, kỹ thuật hôn vẫn bết bát như thế.”
Nghiêm Húc đứng cách Thiên Thảo rất xa, khẽ nhíu mày nhìn cô: “Là cô tự đi ra ngoài, hay là tôi kêu an ninh.” Đột nhiên trong lòng hoảng hốt nhớ đến Thiên Thảo, khi đó cô hôn mê vừa mới tỉnh lại, vừa cười vừa hôn anh, hơn nữa còn nói với anh: “Hôn cái quái gì thế hả...... Tôi dạy cậu.”
Chuyện cũ làm cho trái tim anh nhất thời run lên, đau đớn quét tới, trong đầu hiện ra cảnh tượng anh lê thân thể gãy xương quấn đầy băng gạt chạy đi nhìn di thể Thiên Thảo, gương mặt cô tái nhợt nằm giữa tấm vải trắng, đôi môi còn chưa đáp ứng sẽ sống thật tốt đã đóng chặt.
Cô cũng đã không thể mở miệng thực hiện hứa của mình...... Không phải đã nói rồi sao...... Chỉ cần anh có thể đứng lên, vậy thì cô sẽ đồng ý nói yêu cầu của cô cho anh nghe...... Còn phải khỏe mạnh sống sót nữa......
Lồng ngực phập phồng, hồi ức khiến đầu óc Nghiêm Húc chợt thanh tỉnh, anh hít sâu một hơi, giơ tay chỉ ngoài cửa, lạnh lùng nói với Thiên Thảo: “Đi ra ngoài.”
Thiên Thảo vẫn tươi cười: “Em tên là Thiên Thủy, Thiên trong chữ ngàn, Thủy trong chữ nước.”
Nghiêm Húc: “......”
Không để ý đến Nghiêm Húc, Thiên Thảo nói tiếp: “Em cảm thấy nước tốt hơn cỏ nhiều, cỏ tuy kiên cường, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, nhưng nước, dù có cắt thế nào cũng cắt không đứt......”
Nghiêm Húc mở cửa kêu: “Bảo vệ, bảo vệ......”
Thiên Thảo bước tới ôm lấy thắt lưng của Nghiêm Húc, thật sự có chút không thích ứng, bây giờ Nghiêm Húc cao hơn cô rất nhiều, đã có phần ôm không hết, cô dùng gương mặt ma sát lồng ngực của anh: “Em thích anh, nếu như anh không để ý đến tuổi tác của em thì cũng yêu thích em đi, em sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, từ nay về sau em chỉ yêu một mình anh, em sẽ không cảm thấy anh già, cho dù anh già năm sáu chục tuổi, không thể cùng em sinh con đẻ cái, em cũng sẽ không để ý đến tuổi tác của anh......”
Mặt của Nghiêm Húc thoáng chốc đỏ ửng, anh hơi bối rối tách mở tay Thiên Thảo ra, ra vẻ người lớn dạy dỗ đứa bé không hiểu chuyện: “Cô nói cái gì vậy...... Rốt cuộc cô tới nơi này làm cái gì?”
“Tới thích anh.” Thiên Thảo nhất định không buông tay, nhón chân hôn cằm Nghiêm Húc: “Ah, râu anh dài.”
Người thiếu nữ này khiến cho Nghiêm Húc có một loại cảm giác quái dị, bởi vì cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khuôn mặt cùng nụ cười tươi tắn này rất giống với khuôn mặt không thể xóa nhòa trong ký ức của anh, bao gồm cả phương thức nói chuyện cùng với đôi câu vài lời cô tình cờ nói ra, cũng rất giống người trong trí nhớ của anh.
Nhưng đây là hai người khác nhau, một người đã hóa thành tro bụi nhưng hương thơm vẫn như hoa hồng khi xưa, một người xuân xanh như mầm non dồi dào sức sống đâm chồi trong xuân mới.
Nghiêm Húc nghiêm mặt: “Buông tay.”
Thiên Thảo phì cười: “Anh đang hù dọa trẻ ba tuổi sao?” Mấy ngón tay của cô chậm rãi sờ lên mặt Nghiêm Húc, mặc dù vẫn cười, nhưng trong cổ họng đã nghẹn ngào, khi nỉ non ra tên anh thì có phần giống như khóc: “Nghiêm Húc...... Mười năm nay anh sống tốt không?”
Nghiêm Húc ngơ ngẩn, mặc dù có chút quái dị khi bị hỏi bất thình lình như thế, nhưng nhìn ánh mắt của thiếu nữ này, nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, bỗng nhiên anh rất muốn trả lời ‘không tốt một chút nào, rất khổ sở.’
Nhưng cuối cùng, anh vẫn kềm chế loại tình cảm không thể giải thích này, anh đẩy Thiên Thảo ra: “Đi tìm ba cô đi.”
Thiên Thảo chống nạnh: “Em chính là đã tìm được ba của đứa con tương lai! Nếu còn không kết hôn, anh sẽ vượt qua độ tuổi tốt nhất để sinh con!”
Đáng chết...... Nghiêm Húc lấy mu bàn tay che chóp mũi, cô gái này, chuyện gì đang xảy ra......
Nhìn động tác quen thuộc này của Nghiêm Húc, Thiên Thảo nhớ lại, gương mặt sau mu bàn tay nhất định là ửng đỏ.