Xuyên Không AV- Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ

Chương 67: Chương 67: Ngoại truyện 4




Edit: Tịnh Hảo

Beta: Sam Sam

“Ôi, con đáng thương quá, con bị sinh non đều tại cha con.” Thiên Thảo chọc cái miệng của tên nhóc đang nằm trên giường, nó đang phun bong bóng.

Có thể là có người quấy rầy nó đang phun bong bóng, tên nhóc bất mãn khua tay trắng nhỏ nhắn, Thiên Thảo vui vẻ đưa ngón tay vào trong nắm đấm của đứa bé để nó nắm tay mình.

“Thằng bé không phải sinh non.” Không biết Nghiêm Húc đã sửa Thiên Thảo bao nhiêu lần: “Chỉ có đứa nhỏ sinh trước thời hạn mới gọi là sinh non, không phải mẹ tuổi nhỏ sinh đứa bé ra thì gọi là sinh non——— hơn nữa cũng không trách cha của nó được.”

“Sao không trách cha đứa bé, nếu không phải là cha đứa bé, sao em có thể sinh con sớm như vậy?”

Nghiêm Húc bất đắc dĩ thở dài một cái: “Anh không nói gì cả… Đứa bé cũng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của anh.”

“Chất lượng cuộc sống gì hả ~?” Thiên Thảo cười hỏi ôm cổ của Nghiêm Húc rồi thổi khí vào lỗ tai anh, sau khi sinh đứa bé xong, rốt cuộc trọng lượng cơ thể của cô đã giảm xuống, không cần mỗi ngày phải mang theo một cục thịt rồi.

“Chất lượng cuộc sống với em đấy......”

“Có thể rõ ràng một chút hay không?” Thiên Thảo đến gần hôn lên lông mi của Nghiêm Húc, đẩy anh đến bên cạnh nằm song song với đứa nhỏ, ngón tay đưa vào quần áo của anh nhẹ nhàng vuốt, sau khi nhìn thấy trên mặt Nghiêm Húc lộ ra vẻ mặt đỏ hồng và kiềm chế thì cười trộm trong lòng, mặc dù ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng niềm yêu thích ‘trêu chọc Nghiêm Húc’ vẫn không đổi.

Mà mặc dù từ thiếu niên trở nên trưởng thành, nhưng giống như Nghiêm Húc tuổi càng lúc càng lớn thì càng không nhịn được trêu chọc, đùa ghẹo vẫn chơi vui như vậy.

Thật ra nguyên nhân khiến Nghiêm Húc tạo thành phản ứng như hiện tại chính là khi còn bé anh không có trải qua chuyện nam nữ, cho nên Thiên Thảo làm gì đều chỉ chờ đợi và rạo rực, nhưng lớn tuổi thì sao… Dĩ nhiên là chuyện gì cũng đã nếm thử, Thiên Thảo vừa trêu chọc thì anh tự động mơ mộng đến một số chuyện xấu, cảm giác làm chuyện xấu còn có thể được nếm mùi thêm lần nữa, đương nhiên phản ứng lớn rồi.

“Ôm con lên giường trẻ em trước đi, trở về anh lại cùng em nói cụ thể một chút.”

Thiên Thảo làm theo mong muốn kia, ôm đứa bé đến giường trẻ em rồi trở về vòng tay Nghiêm Húc ôm lấy cô, sau đó ngã lên giường lớn của bọn họ.

Xem ra Nghiêm Húc không muốn dùng ngôn ngữ cụ thể nào, mà muốn dùng động tác để xác định rõ ràng.

“Bé cưng vừa mới ngủ, anh liền có quan bệ bất chính ở sau lưng con.” Thiên Thảo thổi một dòng khí vào Nghiêm Húc, lắc lư đung đưa rất vui, Nghiêm Húc ngậm làn môi cong lên thổi hơi của cô, giọng nói khàn khàn không rõ: “Con tỉnh lại thì không thể làm rồi, không tốt đối với giáo dục trẻ nhỏ.”

Trước khi đứa bé sinh ra, cả ngày Nghiêm Húc đều cho cô nghe đĩa nhạc, kéo đàn violin, kể chuyện cổ tích cho cô, nhưng những thứ này không phải để chuẩn bị cho cô nghe, Nghiêm Húc nói: đây là để cho bé cưng nghe, rất tốt đối với việc dưỡng thai.

Hiện tại đứa bé ra đời, anh lại làm người đi giáo dục trẻ sơ sinh = =

Lột áo ngực của Thiên Thảo xuống, lộ ra bờ vai mềm mại, xương quai xanh tinh tế, nhìn xuống chút nữa, ánh mắt Nghiêm Húc dừng lại. Thiên Thảo bắt được tay của Nghiêm Húc đặt lên phía trên: “Anh nói xem, lớn hay là nhỏ?”

“Ừ, lớn.”

“Anh chưa sờ đã nói lớn.”

“......”

Sau khi làm xong, rốt cuộc Nghiêm Húc chắc chắn xác định đồng thời tố cáo với lời phủ nhận của Thiên Thảo: “Đúng là lớn.”

“Ha ha, anh cũng thế.” Thiên Thảo dùng đầu gối ma sát vị trí nhạy cảm phía dưới của Nghiêm Húc, sau đó hỏi anh: “Vậy em có trở nên xinh đẹp không? Đều nói người mẹ sinh con xong là đẹp nhất.”

“Ừ, rất xinh đẹp.” Nghiêm Húc cúi đầu ngậm hai quả nhỏ của Thiên Thảo, từ khẽ liếm láp đến mút sâu vào, Thiên Thảo cụng vào đầu Nghiêm Húc: “Đã lớn rồi mà còn giật đồ ăn với bé cưng!”

Nghiêm Húc rất vô tội ngẩng đầu lên, việc này chỉ là động tác quán tính của anh, nhưng vị ngọt trên đầu lưỡi cùng mùi sữa thơm nhàn nhạt, không khỏi nói với Thiên Thảo: “Bé cưng cũng giành em với anh nữa.”

“Vậy anh đi đánh con đi.”

Nghiêm Húc: “...... Không phải là có em sao.”

Nhìn đi, về vấn đề giáo dục con cái, người nào khởi xướng lên – người nào nổi giận đóng vai phản diện đã sắp xếp xong từ sớm.

Kế tiếp Nghiêm Húc lại tranh giành đồ ăn, sau đó đút chút đồ ăn, phái nữ và phái nam cũng có thể sản xuất sữa tươi, chỉ là vị trí không giống nhau.

Đút được một nửa, Thiên Thảo nói cô no rồi, nhưng mà Nghiêm Húc chưa đã ghiền, cho nên… tiếp tục ————

Giống như mẹ đang đút cơm cho cục cưng vậy, ý mà Nghiêm Húc muốn biểu đạt cũng giống như vậy, hy vọng Thiên Thảo ăn nhiều một chút, ăn nhiều rất tốt đối với cơ thể, có trợ giúp...... Ừ, tiêu hóa.

Sau một cuộc thử nghiệm, cuối cùng Thiên Thảo biết tại sao sau khi mang thai mình gầy nhanh như vậy ———— do vận động đấy!

Quả nhiên có trợ giúp cho tiêu hóa!

Trong thời gian Nghiêm Húc làm việc, làm Thiên Thảo, dạy đứa nhỏ, làm cơm, hai người nghiên cứu tên cho đứa nhỏ là gì, Nghiêm Húc nói tên Nghiêm Kinh đi, một cái tên rất ý nghĩa, đôi mắt của đứa bé rất đẹp, anh hy vọng đứa nhỏ này có đôi mắt làm cho người ta nhìn rõ thế giới này, làm một người quang minh chính đại.

Thiên Thảo nói, lỡ không ai cảm thấy là đôi mắt, mà cảm thấy là mắt kính thì sao?

Nghiêm Húc bị nghẹn, Thiên Thảo lắc đầu: “Anh nói theo họ em rất tốt, vậy em đặt cho đứa nhỏ cái tên là Thiên Kim, nhà giàu thiên kim, dễ nghe biết bao!”

Rốt cuộc Nghiêm Húc bác bỏ mẹ đứa nhỏ một lần: “Đứa bé của anh là con trai, không thể lấy tên là Thiên Kim, hơn nữa con phải theo họ anh.”

Đây chính là giành mẹ với con, giành con với mẹ, đây dấu hiệu hình thành bệnh của phụ nam trong tất cả gia đình.

Bởi vì bị Thiên Thảo bác bỏ cái tên đó nê nên Nghiêm Húc lại suy nghĩ hai ngày, sau đó hỏi Thiên Thảo: “Vậy tên là Nghiêm Miện được không, ý tên của anh là kéo dài, đứa bé sẽ… chạy thật dài?”

Thiên Thảo nhìn Nghiêm Húc trơ mặt dễ thương ra nghiêm túc hỏi cô, bụng cũng sắp cười đến đau: “Em nói này, rốt cuộc anh có thiên phú đặt tên không ~ ha ha, suy nghĩ hai ngày thì nghĩ ra tên này… ha ha ha ha…”

Nghiêm Húc không cam lòng: “Vậy em nói xem, tên gì?”

Em nói thử tên gì? Nghiêm Chỉnh, Nghiêm Túc, Nghiêm Ca, Nghiêm Thạch, Nghiêm Trọng?...

Thiên Thảo nhức đầu phát hiện cô cũng là người không biết đặt tên, hơn nữa còn tệ hơn Nghiêm Húc, phải nói, tên của Nghiêm Húc đặt còn dễ nghe hơn cô đặt… Mặc dù lý do rất đuối lý, nhưng còn cô ngay cả một lý do cũng không có.

Hơn nữa không thể để cho thầy bói đặt tên, nhìn xem tên hồi trước của cô thì biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào rồi, cũng không thể để ông ta nói ngũ hành thiếu cái gì, thì kêu bạn thêm cái đó. Bây giờ bọn bịp bợm giang hồ nhiều như vậy, lần trước cô đi ngang qua chợ lại bị một ông chú ngăn lại, ông chú nói: “Cô gái, 10 đồng tiền! Chỉ 10 đồng tiền! Tôi bảo đảm đoán đúng cho cô!”

Trời ơi......

Hai người hỏi qua ý của Thiên Diệp, Thiên Diệp cũng đồng ý với cái tên Nghiêm Miện, nói tên này khí phách, nhưng Thiên Thảo nghĩ nếu như ông ta biết ý nghĩa đằng sau nó thì sẽ không nói như vậy…

Sau khi Tiểu Nghiêm Miện có được tên của mình thì rất vui vẻ, vui vẻ đến quên mình, ngay cả khi Nghiêm Húc dùng tên mới gọi đứa bé thì nó cũng chẳng thèm đoái hoài tới, khi Thiên Thảo gọi đứa bé là bé cưng thì nó mới đưa một cái tay trắng trẻo ra: “Mẹ!”

Nghiêm Húc cảm thấy rất buồn bực.

Chờ qua một khoảng thời gian thì Nghiêm Miện cũng thích ứng với tên mới của mình, khi Nghiêm Húc gọi đứa bé đúng tên này thì có phản ứng, biết là tên của mình rồi, đây là hậu quả mà Nghiêm Húc phải chịu đựng bị đứa bé đối xử lạnh nhạt mà vẫn kiên trì gọi… Không không, là kết quả, cho nên nói Nghiêm Húc là người cha có công. Anh rất thích nhìn quá trình đứa bé phản ứng với cái tên do anh đặt, đầu tiên là quay đầu phản ứng một lát, sau đó vươn tay ra với anh, đôi mắt như cười lên: “Ba!”

A, gọi mình là ba đấy. Nghiêm Húc ôm đứa bé lên trêu chọc, kết quả là người mình ẩm ướt, từ đó, anh học được cách thay tả.

Thiên Thảo nói: “Đứa nhỏ này giống anh rồi.”

“Nhỏ như vậy đã nhìn ra rồi à? Nhưng mà đôi mắt đứa bé rất giống em, cong cong, thật đáng yêu.”

“Ngốc thế thì giống anh rồi, anh gọi thằng bé một tiếng còn phải phản ứng một lúc, ôi… Con dâu tương lai của em được lợi rồi!”

Nghiêm Húc rối rắm, đây là Thiên Thảo khen anh, hay là mắng anh đây…

Cuộc sống trôi qua bình thản như vậy, giống như mong đợi trước đó của Thiên Thảo, thời gian tĩnh lặng, năm tháng bình an.

Cô nguyện sống như vậy cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.