Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngàn Thảo yên lặng ở dưới bàn nắm chặt lấy tay Nghiêm Húc, cái tay kia bị nàng nắm giữ nháy mắt có chút run run, Ngàn Thảo đau lòng càng siết chặt hơn, phát hiện tay hắn thật lạnh. Mấy năm nay hắn rốt cục đã làm thế nào để vượt qua? Nàng chưa từng trải qua cuộc sống đại phú đại quý, nhưng thời điểm bằng tuổi Nghiêm Húc, gia đình nàng vẫn là rất hòa hợp, cơm áo không lo.
Rốt cục phải trải qua chuyện như thế nào mới có thể làm cho người ta trong một thời gian ngắn cấp tốc trưởng thành lên như vậy?
"Tiên Thảo lão sư, ngươi mau giúp ta khuyên nhủ Nghiêm Húc, mẹ hắn cũng sắp chết rồi, cố chấp giữ căn nhà này còn có ích lợi gì ! ... Ta là nói điều mà mẹ hắn muốn nhìn thấy nhất định là Nghiêm Húc có một cuộc sống tốt nhất, căn nhà to như này, Nghiêm Húc một mình hắn ở có tác dụng gì?" Nghiêm Húc cô cô giống như có chút đói bụng, lại gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén, sau đó liền chau chau mày, lấy ra miếng thịt nướng dính ít mỡ ném lên trên bàn, miệng nhai cơm tiếp tục nói: "Nghiêm Húc, ngươi cũng đừng trách cô cô nói thẳng, ta biết ngươi từ nhỏ đã muốn ra nước ngoài học âm nhạc, nhưng là hoàn cảnh hiện nay của gia đình ngươi... cũng nên tự mình hiểu lấy, không bán nhà đi thì ngươi chuyện gì cũng làm không được. Tiên Thảo lão sư, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Nhìn trên bàn miếng thịt mà cô cô Nghiêm Húc ném xuống, Ngàn Thảo nổi giận, cái bà già này liền tính không biết Nghiêm Húc mỗi ngày liểu mạng đi làm thêm, dù thân thể bị thương cũng liều mạng đi kiếm tiền thì thôi, chẳng lẽ bà ta còn không biết Nghiêm Húc hiện tại hoàn cảnh thật khó khăn, còn tùy tiện lãng phí đồ ăn như vậy? Những đồ ăn này đều là tâm ý của Nghiêm Húc, là mồ hôi và công sức thậm chí là máu của hắn. Ngàn Thảo đem thịt nướng lần lượt gắp hết vào bát cho Nghiêm Húc, sau đó nhẹ nhàng nói : "Ngươi mỗi ngày còn phải làm việc, cần bồi bổ thân thể nhiều vào."
Nghiêm Húc cô cô ngồi bên cạnh nhíu mày: "Tiên Thảo lão sư..."
"Ta gọi là Ngàn Thảo." Ngàn Thảo mặt không biểu cảm quăng cho bà ta cái liếc mắt: "Hơn nữa ta cảm thấy, Nghiêm Húc hắn là có năng lực kiếm tiền, không cần phải bán nhà. Còn về phần xuất ngoại? Lấy tư chất của hắn không cần phải đi nương nhờ ai, hàng năm đều có rất nhiều cuộc thi quốc tế, nhất định sẽ có người trở thành Bá Nhạc của hắn."
'Phách' một tiếng, chiếc đũa bị Nghiêm Húc cô cô ném tới trên bàn, thoạt nhìn tức giận đến xanh cả mặt: "Ngươi người ngoài cái gì cũng không hiểu, còn ở đây nói nhăng cuội cái gì! Huống hồ đây là chuyện nhà của ta, chỉ là cái lão sư mà thôi, quyết định của Nghiêm Húc đến phiên ngươi quản chắc!"
"Vị đại thẩm này, là ngươi hỏi ta ta mới phát biểu ý kiến đi? Chuyện nhà ngươi?" Ngàn Thảo đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Ngươi xem hắn như người nhà sao?"
"Ngươi! ..." Bà ta tức giận thở hồng hộc, hô to với Nghiêm Húc: "Mau mời cái cô gái này đi đi, ta không muốn nhìn thấy nàng! Đây là lão sư kiểu gì! Trách không được đem ngươi dạy thành như vậy, lời nói của trưởng bối cũng không thèm đếm xỉa!"
Ngàn Thảo đứng lên: "Hảo, ta đi, nhìn thấy vị ‘trưởng bối’ như ngươi ta ở lại đây cũng thấy ghê tởm rồi."
Ngàn Thảo định buông Nghiêm Húc ra, tay lại đột nhiên bị nắm chặt, gỡ thế nào cũng không được. Nghiêm Húc nhếch môi: "Cô cô, ngươi đi đi."
"Cái gì?" Nghiêm Húc cô cô đứng phắt dậy, mang theo biểu cảm không thể tin
"Lần sau không cần tiếp tục nhắc lại chuyện này với ta, ta sẽ không bán nhà. Nếu ngươi không muốn quản mẫu thân ta, cũng không cần cố kị người ngoài mà tùy tiện quẳng cho chút ít tiền, chỉ như muối bỏ biển, ta không nghĩ vì điểm này mà thiếu nợ ngươi, ta về sau sẽ tự lo liệu được."
Nghiêm Húc cô cô biểu cảm càng thêm kinh ngạc, lồng ngực bắt đầu phập phồng, thở hổn hển. Bà ta hất bàn ăn, cầm túi xách trên sofa tông cửa đi ra, vừa đi còn cố ý rống lại một câu: "Nghiêm Húc! Sau này có gặp chuyện gì thì cũng đừng có đến tìm ta!"
Ngàn Thảo kinh ngạc quay sang Nghiêm Húc: "Ngươi vì sao lại chọc giận nàng."
"Nếu đã không có cảm tình thì cũng không cần miễn cưỡng đi duy trì." Nghiêm Húc ngồi xuống dọn dẹp mâm cơm bị hất đổ, đám thức ăn này vừa rồi còn trông thật hoạt sắc sinh hương, vừa nhìn đã biết là do Nghiêm Húc bỏ tâm tư đi làm vậy mà giờ lại bị hất thành một đám hỗn độn, hắn vừa thu thập vừa thở dài: "Thật xin lỗi lão sư, ngươi cũng chưa ăn được mấy."
"Đồ ăn rất ngon. Ta thực thích." Ngàn Thảo ngồi xổm xuống cùng thu dọn, trong lòng tiếc hận muốn chết, nếu hôm nay không có cái loại không khí mất hứng này, nàng nhất định sẽ ăn hẳn ba bát cơm to.
"Lão sư, ngươi không cần nhặt." Nghiêm Húc giữ lấy cổ tay Ngàn Thảo "Ta tự mình làm, sẽ nhanh thôi."
Lúc này Ngàn Thảo lại đối diện với ánh mắt Nghiêm Húc, lại là ánh mắt như vậy, giống như ánh mắt lúc hắn nhìn nàng ở phòng đàn, ánh mắt như phủ sương, thật mờ mịt
Vì sao lại mờ mịt như vậy? Vì sao hắn lại khiến nàng có cảm giác hắn đang sợ cái gì? Ngàn Thảo đem mảnh vụn trên tay buông xuống, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Nghiêm Húc, vuốt vuốt tóc của hắn: "Ta là nữ nhân a, có ta ở đây, công việc như vậy sao lại để ngươi một người làm?"
Nghiêm Húc cúi đầu, Ngàn Thảo lại vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: "Như thế nào?"
"Lão sư..." Âm thanh hắn run run, thân thể Ngàn Thảo nghiêng đi một cái, bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn. Tuy rằng cứng rắn, nhưng nàng lại cảm thấy giờ đây nó thật sự rất yếu ớt.
Tay Ngàn Thảo vỗ nhẹ lên lưng hắn. Mặt Nghiêm Húc chôn ở cổ của nàng, phát ra giọng mũi khàn khàn, run run "Lão sư, ta có phải đã làm ngươi chê cười hay không? "
"Không có, đối với ta ngươi vẫn là ngươi, chưa từng có chút gì thay đổi cả."
"Thực xin lỗi, để ngươi nhìn đến mấy chuyện không hay ho này." Để ngươi nhìn thấy ta bất lực không cách nào phản kháng lại được định mệnh an bài
"..." Ngàn Thảo vừa vỗ lưng Nghiêm Húc vừa nghĩ : tại sao lại xin lỗi ta?
"Cám ơn ngươi, Ngàn Thảo... Lão sư."
Ai? Hắn cảm ơn? Cảm giác này thật..kì lạ! Nàng còn chưa đưa đàn violon cho hắn đâu.
Nga, đúng rồi, đàn violon! Ngàn Thảo đi đến trên sofa mở cái túi du lịch mình vừa đem theo đưa cho Nghiêm Húc: "Tặng ngươi."
Nghiêm Húc đón lấy, vừa đem cái túi to mở ra liền ngây ngẩn cả người
"Thế nào? Ta đã mất rất nhiều thời gian để chọn đấy ~ "
Đem khóa túi kéo lại, Nghiêm Húc đưa túi đàn lại cho Ngàn Thảo: "Ta không cần."
"Cái gì a, hai ngày nữa ngươi có trận đấu rồi, cái đàn này cũng không phải quá đắt, ta là mua ở chỗ người quen."
Dù nói như thế nào, cánh tay Nghiêm Húc vẫn cố chấp không chịu thu hồi. Hắn làm sao có thể để cho nữ nhân bỏ tiền mua đồ cho bản thân, cô gái trước mắt này, lại càng không được.
Mặc dù vậy, trong lòng hắn lúc này lại dâng lên một cỗ ấm áp, so với việc mỗi ngày ghé bên giường bệnh của mẹ kể những chuyện lặt vặt về cuộc sống hàng ngày, thấy điện tâm đồ của mẹ bỗng tăng cao thậm chí còn có chút ấm áp hơn, nàng cư nhiên biết hắn sắp có trận đấu, nàng có chú ý đến hắn, có quan tâm hắn. Tuy rằng hắn biết chuyện này chẳng nói lên được điều gì, thậm chí chỉ khiến bản thân ngày càng trầm luân…
"Vậy coi như ta cho ngươi mượn đi, nghe nói cuộc thi lần này tiền thưởng rất cao, nếu như ngươi có thể giành được giải nhất, lấy được tiền thưởng thì coi như lấy chỗ tiền đó để mua cây đàn này đi." Ngàn Thảo cầm lấy tay Nghiêm Húc, đem nó đặt trên đàn violon : "Đây coi như là... mệnh lệnh của lão sư ta."
Nếu như nàng nói là quan tâm thì khẳng định có chút kì quái đi, đứa nhỏ này, nàng hiện tại có chút hiểu được tính cách của hắn.
Cầm trong tay đàn violon nửa ngày, Nghiêm Húc rốt cục nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng. Nhưng lời nói rất nhẹ, lại giống như đang chịu thật nhiều sức nặng
Đã nói... ngươi đừng quan tâm ta, vậy mà hiện tại, rõ ràng…làm cho bản thân ta khống chế không được...
Ngàn Thảo đang định cùng Nghiêm Húc tạm biệt, một đôi tay từ phía sau đột nhiên ôm lấy bên hông nàng, làm nàng có chút trở tay không kịp. Nghiêm Húc cúi đầu đặt bên hõm vai, hơi thở phả ra có cảm giác ngưa ngứa, mà thanh âm của hắn từ bên tai truyền đến: "Lão sư, lần sau ngươi đến thăm nhà sẽ khác, ta nhất định sẽ nấu cho lão sư ăn một bữa thật ngon."
Không biết vì sao thân thể có chút phát run, Ngàn Thảo chà xát cánh tay, thực chưa thấy đứa nhỏ nào như vậy, gấp gáp, hào hứng muốn lão sư đến thăm nhà nha…
Từ hôm đó trở đi mỗi lần Ngàn Thảo có việc đi qua cầm phòng thì tiếng đàn phát ra từ bên trong cũng không còn khó nghe như trước nữa, bởi vì cuộc thi âm nhạc lần này là tổ chức tại sảnh âm nhạc Robert, cho nên Ngàn Thảo ý định muốn tìm Nguyễn Tây nói chuyện một chút, xem có thể mượn sân khấu để cho Nghiêm Húc thử tập duyệt vài lần hay không.
Thi đấu vòng loại là chủ đề tự do, thí sinh có thể tùy ý chọn diễn tấu bản nhạc mình yêu thích, nhưng tự do cũng có cái khó của tự do, nếu như chọn bản nhạc mà kĩ xảo khó kéo không được sẽ bị trừ điểm, còn nếu như chọn bài quá đơn giản thì điểm chấm lại không cao, Ngàn Thảo không biết Nghiêm Húc chọn ca khúc nào liền đến hỏi. Ai biết cái tên kia lại nói bản thân muốn kéo ‘Danh sách Schindler’
Tuy rằng đây không phải là ca khúc khó kéo nhất, nhưng là nếu muốn kéo khúc này hoàn mỹ thì phải là cao thủ trong cao thủ, không riêng gì kĩ thuật phải thật điêu luyện mà xúc cảm cũng phải đạt đến một cảnh giới nhất định
Đây là một ca khúc bi thương, không có hy vọng, một ca khúc đau thương tột độ không chỉ là bi ai, buồn khổ, đau xót, đè nén mà thậm chí là cảm giác cho người nghe như đang đứng bên bờ vực tử vong.
Đứng trên vũ đài người thi đấu tất sẽ có tâm lí khẩn trương, rất ít người có thể giữ vững tinh thần mà tập trung truyền cảm xúc vào bản nhạc, hơn nữa đây lại là cảm giác tử vong, cảm giác đứng bên bờ cái chết.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, Ngàn Thảo đã nhìn thấy xe của Nguyễn Tây đậu ở phía xa, cửa kính xe được kéo xuống còn bản thân hắn đang dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc
Gọi một tiếng từ xa, Ngàn Thảo đi đến trước mặt hắn: "Di, lão bản, ta còn chưa có tìm ngươi ngươi thế nào đã tới rồi, chẳng lẽ đây chính là tâm ý tương thông trong truyền thuyết?"
Tuy rằng đây chỉ là lời nói đùa, nhưng Ngàn Thảo cũng không đoán ra được Nguyễn Tây rốt cục đi đến trường học của mình có việc gì?
"Ngươi tìm ta có việc?" Nguyễn Tây hỏi.
"Uh, ta muốn thương lượng với ngươi một việc... Chuyện này đối với ngươi không quan trọng mà chính là quan trọng với ta thôi"
"Ân."
Ngàn Thảo biết Nguyễn Tây ý là muốn nàng tiếp tục nói, vừa muốn mở miệng,lại bị thanh âm của một nữ sinh đánh gãy: "Nguyễn lão sư, thật ngại quá, ta đã tới chậm ~ "
Ngàn Thảo ngẩng đầu liền thấy —————— lão sư khoa âm nhạc Thâm Tuyết?
Thâm Tuyết không thể nghi ngờ cũng nhìn thấy được Ngàn Thảo, nàng ta ánh mắt có chút lạnh lẽo, liền sau đó đi lướt qua người Ngàn Thảo, kéo cửa xe của Nguyễn Tây ngồi xuống: "Nguyễn lão sư, chúng ta đi nơi nào ăn cơm?"
Ăn cơm? Chẳng lẽ lão bản của nàng là đang cấp cho nàng tìm một lão bản nương? Ngàn Thảo tưởng tượng một chút bộ dáng Nguyễn Tây cùng Thâm Tuyết ăn cơm cùng nhau tình nồng ý mật, có chút thạch hóa. = =
"Đi thôi ~ ta bụng hảo đói ~" Thâm Tuyết thấy Nguyễn Tây còn chưa lái xe, liền nũng nịu nỉ non
Nguyễn Tây cuối cùng đem khói thuốc nhả ra sau đó dúi tàn thuốc vào cái gạt tàn trong xe, nhìn về phía Ngàn Thảo: "Nói chuyện của ngươi đi."
"Ta..." Ngàn Thảo nhìn nhìn Thâm Tuyết lão sư, cảm thấy ở trước mặt nàng ta mà hỏi mượn sảnh âm nhạc cho học sinh của nàng ta thì không được tốt cho lắm, liền vẫy vẫy tay nói với Nguyễn Tây: "Thôi để lần sau đi, các ngươi trước đi ăn cơm quan trọng hơn ~ "
Nguyễn Tây 'Nga' một tiếng, liền lái xe đi, Thâm Tuyết nhíu nhíu mày, bộ dáng đối với Nguyễn Tây muốn nói lại thôi nhưng thật hiển nhiên, Nguyễn Tây không có phát hiện ra, nhưng là Ngàn Thảo lại thấy, nhưng giống như đố kị Ngàn Thảo có mặt nên nàng ta còn không có nói