(có tư bản = có vốn )
Editor: Cửu Vỹ Hồ
“Ngàn Thảo lão sư, chuyện hôm qua… ta về nhà đã tự mình suy nghĩ lại. Lão sư có thể cho ta cơ hội nói lời xin lỗi không?” Ngàn Thảo vốn đang muốn lên giảng đường, cánh tay đột nhiên bị giữ lại, đập vào mắt là nam sinh tóc ngắn nhuộm vàng, đúng là Cao Đồ ngày hôm qua quấy rối nàng, bất quá hôm nay ánh mắt hắn trông thật chân thành tha thiết, giống như chuyện ngày hôm qua phát sinh chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ không đáng nhắc tới.
“Hiện tại là giờ lên lớp, vấn đề cá nhân để tan học chúng ta lại nói sau.” Ngàn Thảo gạt tay Cao Đồ ra, nàng biết hắn hẳn là lại có mưu mô khác, một người làm sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy thay đổi tính nết, trở nên ngoan ngoãn đâu?
Phân nửa tiết học trôi qua, Ngàn Thảo rốt cục lên tiếng : “Được rồi, bây giờ ai có thể lên bảng giải cho ta bài thứ 3?”
Cả lớp học yên lặng. Bỗng có một cánh tay nam sinh chậm rãi giơ lên. Ngàn Thảo kinh ngạc không thôi bởi vì nam sinh duy nhất giơ tay kia chính là Nghiêm Húc.
“Nghiêm Húc…” Ngàn Thảo kinh ngạc vô ý kêu tên hắn. Nghiêm Húc lại tưởng rằng Ngàn Thảo là gọi mình, thật tự giác đi lên bảng giảng giải bài toán này cho cả lớp. Bởi vì bục giảng tương đối hẹp nên khi đi ngang qua Ngàn Thảo cánh tay Nghiêm Húc không biết vô tình hay cố ý ma sát qua bộ ngực của nàng, ánh mắt lại một dạng say mê. Ngàn Thảo chợt rùng mình, không sai! Chính là hắn! Dù hắn có giả trang bề ngoài tiểu bạch thỏ cũng không thể che giấu nổi bản tính lang sói a!
Chờ Nghiêm Húc giải đề xong Ngàn Thảo nghiêm túc hỏi cả lớp: “Đã hiểu chưa?” Nếu còn ai chưa hiểu nàng sẽ giảng lại một lần, dù sao Nghiêm Húc cũng đã giảng giải rất rõ ràng, chính nàng cũng đã nắm chắc.
Dưới lớp tất cả học sinh đều gật đầu: “Đã hiểu” . Ngàn Thảo buồn bực, nàng không nên hi vọng chỉ số thông minh của mình về mặt toán học cao hơn một chút so với người khác nha.
Ngày hôm nay hiệu trưởng thông báo về việc tổ chức buổi giao lưu âm nhạc, chính là một vài trường cao đẳng top đầu cùng tham gia thi tài hợp tấu. Tất nhiên kết quả này cũng sẽ quyết định vị trí xếp hạng tương ứng của nhà trường. Làm Ngàn Thảo đau đầu là chuyện này cư nhiên lại giao cho chủ nhiệm sắc ma toàn quyền phụ trách.
Nàng nhớ được nội dung bộ AV có đoạn: lần đầu tiên chủ nhiệm sắc ma uy hiếp nữ nhân vật chính là khi bắt gặp một màn nàng bị học sinh của mình chà đạp. Tuy nhiên hắn lại không có nói ra mà lợi dụng việc này bắt buộc nữ chính trên đàn dương cầm cùng mình XXOO, sau đó lại nhận được ảnh chụp từ Tiểu Vân lão sư, dùng ảnh này uy hiếp nàng làm quy tắc ngầm với ban giám khảo cuộc thi âm nhạc, kết quả đem giải nhất về cho nhà trường….
Ngàn Thảo lòng ngầm quyết định về sau nhìn thấy hắn liền đi đường vòng, hơn nữa sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hiệu trưởng,liệu có thể giúp nàng chuyển bộ phận công tác, chẳng hạn như từ toán học lão sư chuyển sang dạy âm nhạc?
Ngàn Thảo trước kia vốn là một sinh viên khoa nghệ thuật, nàng tuy rằng có rất nhiều khuyết điểm nhưng là đứng trên sân khấu luôn giống như trở thành một người khác, tự tin, tỏa sáng, đủ để che lấp đi toàn bộ khuyết điểm, nàng luôn rất tự tin về tài năng âm nhạc của mình!
Ngàn Thảo từng đạt giải ở một số cuộc thi quốc gia về độc tấu đàn dương cầm và đàn violon. Bất quá đây cũng không phải lĩnh vực sở trường của nàng, lĩnh vực Ngàn Thảo am hiểu nhất chính là chỉ huy, nhưng thật ra nàng còn chưa bao giờ có cơ hội cầm gậy chỉ huy đâu, bởi vì đa số mọi người đều cho rằng nàng theo học đàn dương cầm vốn là có triển vọng lớn, dù sao trong lĩnh vực này nàng cũng đã từng dành được nhiều giải thưởng, nhiều lời khen của các tiền bối trong giới. Có thể nói chỉ vì một cái giải thưởng này mà tài năng chỉ huy của nàng hoàn toàn bị phủ nhận.
Nhớ lại chuyện cũ làm Ngàn Thảo lại có xúc động muốn ném đồ, tất nhiên, nàng cho đến bây giờ vẫn không có cái khả năng tự kiềm chế bản thân, vừa vặn lúc này trong tay đang cầm lon đồ uống dở, bèn không chút nghĩ ngợi quăng nó ra ngoài.
Sự thật chứng minh hành động không nghĩ ngợi luôn đem lại tai hại a =.= , bởi vì kẻ xấu số bị nàng ném trúng lại chính là lão chủ nhiệm sắc ma mà nàng căm ghét. Ngàn Thảo có chút sợ run, liền giả bộ không nhìn thấy chạy về chỗ đám nữ sinh đằng trước : “A, Hữu Lệ! Ngươi làm rơi đồ rồi!” Lòng thầm nghĩ đến bộ dạng ướt đẫm của lão chủ nhiệm sắc ma, tâm tình Ngàn Thảo lập tức có chút thoải mái, hả hê.
Đám nữ sinh trước mắt này đều là học sinh khối âm nhạc, chỉ bằng điều này đủ khiến Ngàn Thảo cảm giác có chút thân thiết, nói chuyện nhiệt tình đến mức quên cả thân phận của mình là lão sư, rất nhanh cùng đám nữ sinh ‘xưng huynh gọi đệ’ . Đến lúc chia tay về nhà mấy người bọn họ vẫn còn có chút lưu luyến, Ngàn Thảo còn cố ý hẹn nếu có thời gian sẽ đi sang tòa nhà khoa âm nhạc bên kia xem các nàng, bởi vì Ngàn Thảo là tay có chút ngứa, nghĩ muốn đụng dương cầm nha.
Nửa đêm, vừa chuẩn bị đi ngủ , Ngàn Thảo đột nhiên nghe tiếng có người đập cửa. Dù sao nàng là ở một mình nha, Ngàn Thảo trước hết còn nghĩ đến là bọn đầu trâu mặt ngựa, hoặc là lũ trộm cướp linh tinh gì đó nhưng một thanh âm truyền đến lập tức phủ định suy nghĩ của nàng , là tiếng Cao Đồ đang gõ cửa : “Lão sư, ngươi có nhà không?”
Ngàn Thảo nhìn qua camera quả nhiên thấy Cao Đồ, không nghĩ tới bản thân không đồng ý gặp ,hắn cư nhiên tự tìm tới.
“Lão sư, chuyện ngày hôm đó ta thật xin lỗi, ta biết ngươi rất tức giận nhưng là xin hãy nghe ta nói, ta thích ngươi, ta sở dĩ làm như vậy vì muốn khiến ngươi chú ý tới. Ta hứa về sau ở trường sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy nữa, cũng sẽ không làm chuyện gì trái ý người, lão sư, mong ngươi hãy tin tưởng ta…” Cao Đồ đứng ở cửa chân thành nói.
“Hảo hài tử, ngươi nói được làm được là tốt rồi.” Ngàn Thảo tựa vào cửa ngắm nghía đuôi tóc chẻ ngọn, haiz có lẽ nên đi sửa sang một chút rồi.
“Lão sư, ngươi không cần nói cho có lệ với ta như vậy, ngươi căn bản là không có tha thứ cho ta đúng không..” Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh mất mát của Cao Đồ “ Ngàn Thảo lão sư, ta biết rất không dễ dàng để tha thứ chuyện như vậy, nhưng ít nhất ngươi hãy để ta được nhìn mặt ngươi một chút, để ta có thể tự mình nói lời xin lỗi..”
“Vậy để ngày mai lúc nào đến trường rồi nói chuyện đi, bây giờ đã trễ rồi” Ngàn Thảo trong lòng thầm khinh bỉ, nàng cũng không phải nữ chính đơn thuần ngu ngốc trong mấy bộ AV nha, để sói tiến vào nhà còn không phải tạo cơ hội cho nó ăn sạch sành sanh?
Không nghĩ tới Ngàn Thảo thế nhưng trực tiếp cự tuyệt, Cao Đồ đắn đo vài giây, tiếp tục mở lời : “ Lão sư… Ngươi đối với ta… thật sự không có chút cảm giác nào sao? Từ sau khi Ngàn Thảo lão sư chuyển đến ta liền bắt đầu trở nên khác thường, trong lòng ta luôn nghĩ đến lão sư, muốn lão sư chú ý đến ta. Lão sư, cầu ngươi đừng luôn cự tuyệt như vậy. Ta chỉ là muốn nhìn ngươi một chút mà thôi.”
“Lão sư ta kỳ thực cũng rất muốn tha thứ cho ngươi, nhưng thật sự lòng ta đã bị tổn thương, vừa nhìn thấy ngươi thì sẽ nghĩ đến những chuyện không thoải mái, cho nên tốt nhất là tạm thời chúng ta vẫn không cần gặp mặt, ta sợ nhìn thấy ngươi… sẽ càng cảm thấy khó có thể tha thứ..” Ngàn Thảo làm bộ vô cùng ưu thương , nói xong liền bản thân cũng nhịn không được cảm giác buồn nôn . Không có cách nào, đối phương diễn kịch nàng là lại càng muốn diễn sâu hơn, ai sợ ai nha.
“Vậy, lão sư…. Ta chính là chỉ muốn nói những lời này, ít nhất mong ngươi nhớ kỹ… Như vậy ta về đây, hẹn gặp lại, Ngàn Thảo lão sư…”
Ngàn Thảo theo camera nhìn thấy bộ dáng Cao Đồ thất thểu rời khỏi, lúc đi còn luôn luôn cúi đầu, bả vai rũ xuống giống như con cún bị người ta vứt bỏ. Quả thật diễn có chút giống a, Ngàn Thảo cảm thán.
Ngày thứ 2 lên lớp, Ngàn Thảo rốt cục quyết định có chút tự giác của lão sư, định giảng giải một chút ít kiến thức toán học.
Sau khi Nghiêm Húc lên bảng làm xong một cái ví dụ mẫu, mà Ngàn Thảo cũng đã hiểu rõ dạng đề này liền bắt đầu suy 1 ra ba , vận dụng chút kiến thức toán học kết hợp lấy ví dụ so sánh trong âm nhạc , làm cho bài học trở nên hết sức sinh động , đặc biệt đối với học sinh lớp âm nhạc mà nói quả thật dễ nghe hơn nhiều.
Chuông tan học vừa vang lên, một buổi nói chuyện căn bản không liên quan gì đến toán học cứ như vậy kết thúc, Ngàn Thảo tự biết nàng là đang giảng toàn chuyện ba hoa chích chòe, chẳng hề dính dáng gì đến toán học, nhưng có vẻ như nhìn các học sinh bộ dáng thật vui vẻ a, Ngàn Thảo vừa dứt lời nhất thời cả lớp học vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm, Hữu Lệ ánh mắt sùng bái nhìn Ngàn Thảo : “ Ngàn Thảo lão sư, không nghĩ tới ngươi đối với âm nhạc còn có nghiên cứu nha!”
“Đúng vậy, tuy rằng là ta học khối thể dục, nhưng phải nói tiết toán học của Ngàn Thảo lão sư hôm nay quả là tiết toán học thú vị nhất từ trước đến nay”
“Ngàn Thảo lão sư, ngươi từng học qua đàn violon sao? Vừa nghe thấy ngươi nhắc đến, hơn nữa giống như có nghiên cứu rất sâu về đàn violon, những kiến thức âm nhạc ngươi vừa nói ta còn chưa từng nghe qua.”
Quả nhiên là học viện năng khiếu âm nhạc cùng thể thao a! Học sinh đối với lĩnh vực năng khiếu đều nhiệt tình hơn nhiều so với môn toán học khô khan, nhiệt tình hơn gấp vạn lần! Ngàn Thảo chỉ vừa nhắc đến một chút kiến thức âm nhạc cùng văn học linh tinh liền khiến cho họ cảm giác trở nên hứng thú. Nghe được lời nhóm học sinh khen tặng, lại nhận được ánh mắt sùng bài hâm mộ, Ngàn Thảo tính tình sĩ diện lại bạo phát : “ Đây đều là một chút kiến thức nhỏ mà ta học được thôi, nếu các ngươi đối với lĩnh vực âm nhạc có vấn đề gì thắc mắc có thể hỏi ta, nếu biết ta sẽ tận lực trả lời”.
Lời nói vừa dứt, Ngàn Thảo không nghĩ quả thật có học sinh tiến lên hỏi, đứng gần nàng nhất chính là Nghiêm Húc, hắn mang bộ dáng nam sinh ngoan ngoãn cầm nhạc phổ tựa vào bên người nàng, thân thể giả bộ vô tình đụng chạm, chỉ vào một đoạn nhac phổ: “Lão sư, khi kéo đàn đoạn này không hiểu sao ta luôn cảm thấy âm thanh có chút không đúng, luôn cảm giác không đủ độ mạnh a.”
Nghe xong câu này của Nghiêm Húc, đa số học sinh đều tỏ vẻ mặt mất hứng, Ngàn Thảo lão sư là một người không chuyên, hỏi một chút vấn đề đơn giản là được rồi, sao phải hỏi vấn đề cao thâm như thế, làm cho Ngàn Thảo lão sư thật mất hết mặt mũi nha.
Làm cho mọi người càng không ngờ đến là Ngàn Thảo sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lát, liền ngẩng đầu nói với Nghiêm Húc: “ Đoạn này, thanh âm phải bén nhọn hơn một chút cho nên nghe qua cảm giác như yếu hơn so với đoạn giữa, chính vì vậy khiến ta có cảm giác không được ưng ý khi kéo. Ta nghĩ ngươi hẳn là nên khống chế tốt độ mạnh yếu của ngón trỏ, chỗ này không nên kéo ngân quá mức, hơn nữa khống chế tốc độ, nốt căn thì dùng sức nhẹ hơn, nốt tiêm thì dùng sức lớn hơn một chút, như vậy đoạn nhạc liền cảm giác hoàn hảo hơn nhiều.” (hic ta không rành về âm nhạc nên đoạn này dịch qua qua vậy thôi )
Nghiêm Húc ngây ngẩn cả người, nhóm học sinh vây xem cũng ngẩn người, bọn họ không nghĩ tới Ngàn Thảo thật sự có thể trả lời rành mạch vấn đề này. Nghiêm Húc ánh mắt nhìn Ngàn Thảo như thay đổi, có chút ý sùng bái, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “ Vậy lão sư giúp ta đề cử mấy bản nhạc violon để luyện tập đi, gần đây ta không tìm được bản nào thích hợp cả.”
Ngàn Thảo bèn dựa vào trình độ đàn violon của Nghiêm Húc đề cử một vài bản, đây đều là những bản nàng đã từng luyện, tương đối quen thuộc. Tiếp sau đó, số lượng học sinh đến nhờ nàng chỉ giáo ngày càng nhiều, đây là lần đầu tiên Ngàn Thảo phát hiện bản thân ngoại trừ sắc đẹp ra còn có chút gì đó làm cho học sinh chú ý, thật là tốt a, nàng đây cũng không phải cái bình hoa…