Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 120: Chương 120: Bất chấp thể diện




“Hóa ra linh lực có ánh sáng màu vàng là linh hoàng.”

Sau khi nhìn thấy ánh sáng vàng của linh lực, Dược Chân Nhân không khỏi kinh ngạc, ông ấy không ngờ Dạ Ly Thần lại là một linh hoàng.

Cần phải biết trong số nhiều người tu luyện hiện nay thì linh hoàng vẫn là sự tồn tại đỉnh cao nhất, đó là cảnh giới chỉ có thể đạt được khi đã trả qua vô số khó khăn trở ngại và khổ luyện.

Nhưng nhìn Dạ Ly Thần chỉ giống như một tiểu bối trẻ tuổi, không ngờ lại là cường giả linh hoàng trong truyền thuyết, quả nhiên hắn không phải là người có thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

Ngay khi ánh sáng vàng vọt lên không trong không lâu, thì đột nhiên mây đen kéo đến bao phủ cả bầu trời, tia chớp lóe lên, tiếng sấm ngày càng vang to hơn.

Đường chủ Thần Nông Đường đang thủ ở bên ngoài thấy vậy liền cau mày nói: “Tại sao lại thế này, tối nay vừa rồi mặt trăng vẫn ở trên bầu trời đầy sao, tại sao mới chớp mắt đã có sấm chớp, không phải sắp mưa đấy chứ?”

“Ào ào ào.”

Đường chủ Thần Nông Đường vừa dứt lời thì trời đã thực sự đổ mưa, giống như ông trời đã phản hồi lại Đường chủ Thần Nông, hơn nữa còn là kiểu mưa như trút nước.

Vốn dĩ ngọn lửa đang rất dữ dội, rất nhanh sẽ nuốt chửng Tô Tử Mạch và những người khác, nhưng đột nhiên trận mưa lớn ập đến kịp lúc, ngọn lửa hừng hực đã hoàn toàn bị dập tắt.

Mọi người thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Dạ Ly Thần càng thêm phần cảm kích và khâm phục.

Nhưng lúc này người của Thần Nông Đường đang đứng ngồi không yên, Đường chủ Thần Nông càng phẫn nộ: “Tại sao lại thế này, sớm không mưa muộn không mưa, lại mưa đúng lúc này, không lẽ đến cả ông trời cũng giúp Tô Tử Mạch sao?”

Đường chủ Thần Nông không hề biết trận mưa vừa rồi là có người cố ý làm ra, Đào Vận gấp gáp nói: “Đường chủ đại nhân, chúng ta không thể tha cho bọn chúng thế này được, vừa rồi chúng ta phóng hỏa đã lộ ra tâm cơ, nếu như để người của điện Thần Dược chạy thoát, sau này bọn chúng nhất định sẽ quay lại báo thù Thần Nông Đường chúng ta, sự việc đã đến bước này chúng ta cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể một con đường đi đến bóng tối.”

Vốn dĩ Đường chủ Thần Nông đã chuẩn bị tha cho đám người Dược Chân Nhân, nhưng khi nghe thấy lời Đào Vận nói thì lập tức vỗ tay: “Đào Vận ngươi nói không sai, lần phóng hỏa lộ liễu như vậy, khẳng định Dược Chân Nhân đã biết là do Thần Nông Đường chúng ta ra tay, nếu như để cho bọn chúng bỏ đi, về sau điện Thần Dược cư nhiên sẽ báo thù Thần Nông Đường chúng ta, hôm nay bất luận thế nào cũng không thể tha cho bọn chúng.”

Sau khi hạ quyết tâm thì đúng lúc Đường chủ Thần Nông lại có chủ ý, nếu như phóng hỏa không thiêu chết được Tô Tử Mạch và những người khác, thì cứ dứt khoát ra tay là xong.

Dù sao nơi này chính là địa bản của Thần Nông Đường, đệ tử của Thần Nông Đường có trên dưới mấy trăm người, nhiều người đối với đám bốn người Tô Tử Mạch không phải dễ như trở bàn tay sao.

Lại nói đến trong đám người cũng chỉ có Dược Chân Nhân là linh vương đối phó khó hơn một chút, tuy rằng tu vi của Đường chủ Thần Nông không thể tấn công Dược Chân Nhân, nhưng có thể tạm thời giữ chân Dược Chân Nhân.

Những đệ tử còn lại của Thần Nông Đường chỉ cần giải quyết Tô Tử Mạch, Bạch Lạc và Mạnh trưởng lão, đến lúc đó tận dụng số lượng người để cùng nhau đối phó, cho dù là tốn bao nhiêu thời gian nhưng vẫn có thể giết chết Dược Chân Nhân.

Đường chủ Thần Nông sau khi nghĩ xong thì đưa theo đám đệ tử tiến vào sân trong, lúc này sân trong vừa trả qua một trận hỏa hoạn đã trở thành một đống hỗn độn toàn khói đen.

Dược Chân Nhân nhìn thấy Đường chủ Thần Nông vẫn dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt mình, không khỏi tức giận: “Đường chủ Thần Nông, ngươi thật bỉ ổi, lại dám phóng hỏa giết bọn ta, điện Thần Dược ta không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?”

Đối mặt với chất vấn của Dược Chân Nhân, Đường chủ Thần Nông bình thản trả lời: “Hừ Dược Chân Nhân, đệ tử Tô Tử Mạch của ngươi giết ba vị trưởng lão của Thần Nông Đường ta, đương nhiên là ta giết các ngươi để báo thù cho ba vị trưởng lão.”

Thấy Đường chủ Thần Nông nhắc lại chuyện cũ, Dược Chân Nhân lập tức nói: “Nói láo, trước kia đã làm rõ đây chỉ là hiểu lầm, không phải bản thân người cũng thừa nhận Tô Tử Mạch không phải là hung thủ giết người sao? Bây giờ lại lật lọng?”

Khuôn mặt Đường chủ Thần Nông rất dày, ông ta xua tay nói: “Bổn Đường chủ không nghe các ngươi ngụy biện, đến hôm nay bổn Đường chủ nhận định Tô Tử Mạch chính là hung thủ giết người, người làm sư phụ như ngươi không quản giáo tốt cũng phải chịu gánh trách nhiệm, tóm lại tất cả các người đều phải chết.”

Dược Chân Nhân ngược lại hết sức cười lớn khi thấy Đường chủ Thần Nông đã nói đến mức này: “Đường chủ Thần Nông, nói như vậy hôm nay ngươi định bất chấp thể diện cũng phải giết chết bọn ta.”

“Không sai, Dược Chân Nhân, vì là bên quen biết, nếu như ngươi chủ động đầu hàng, vươn cổ ra chịu chết, bổn Đường chủ có thể cho ngươi chết một cách sảng khoái, tránh phải chịu cảnh da thịt đau đớn.”

Đường chủ Thần Nông trong lúc nói chỉ chú ý đến Dược Chân Nhân có tu vi mạnh nhất, mà hoàn toàn không chú ý đến một Dạ Ly Thần.

Lúc này Dạ Ly Thần đã không nhịn được nữa mà hừ lạnh một tiếng: “Đâu ra một thằng hề, thật là ồn ào.”

Sau khi Dạ Ly Thần mở miệng thì Đường chủ Thần Nông mới chú ý đến sự tồn tại của Ly Thần, ông ta nhìn Dạ Ly Thần một lượt, phát hiện Dạ Ly Thần chỉ là một người trẻ hơn hai mươi tuổi, Đường chủ Thần Nông lập tức biểu cảm đầy khinh bỉ.

“Ngươi là ai, tại sao trước đây bổn Đường chủ chưa từng gặp ngươi, nhất định ngươi là gian tế được điện Thần Dược sắp xếp trước kia, Dược Chân Nhân, ngươi không còn gì để nói rồi chứ?”

Lần này Đường chủ Thần Nông rất phấn khích, như thể ông ta đã nắm được thóp của điện Thần Dược.

Dược Nhân Chân nghe thấy vậy không còn vẻ tức giận như vừa rồi, vẻ mặt cung kính với Dạ Ly Thần: “Tu vi của điện hạ cao cường, vừa rồi may nhờ có điện hạ kịp thời ra tay cứu giúp, lần này hãy để người của điện Thần Dược thể hiện bản lĩnh.”

Trước đó Dạ Ly Thần đã thi pháp làm mưa rơi cứu mọi người, lần này Dược Chân Nhân muốn báo đáp Dạ Ly Thần một chút, nói xong ông lập tức xông về phía Đường chủ Thần Nông.

Đường chủ Thần Nông đã lường trước được chiêu này, nhưng lại hét lớn: “Người của Thần Nông Đường nghe rõ, người của điện Thần Dược, giết hết không tha.”

Lúc Dược Chân Nhân đang lao về phía Đường chủ Thần Nông thì các đệ tử của Thần Nông Đường cũng xông về phía Tô Tử Mạch và những người khác.

Khuôn mặt Tô Tử Mạch và Bạch Lạc đều trở nên nghiêm túc khi thấy tình hình như vậy, đang chuẩn bị chiến đấu với những đệ tử của Thần Nông Đường thì Dạ Ly Thần đã nhanh hơn một bước tiến lên phía trước.

Nhìn đám đệ tử Thần Nông Đường kéo tới như thủy triều, Dạ Ly Thần chỉ nở một nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng nhấc chân dẫm lên mặt đất.

“Ầm.”

Một tiếng nổ lớn vang lên xuất phát từ chỗ mà Dạ Ly Thần vừa dẫm lên, mặt đất phía trước đột nhiên bắt đầu rung lên và nứt ra, mặt đất vốn bằng phẳng nay đã nứt toạc ra thành nhiều lỗ hổng.

Đám đệ tử của Thần Nông Đường có nằm mơ cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, tất cả đều vì mất cảnh giác mà toàn bộ rơi xuống vực thẳm.

Những đốm đen vừa rồi còn dày đặc và đen kịt, nhưng chỉ trong nháy máy đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết từ dưới vực truyền lên, nhưng cũng rất nhanh sau đó đã biến mất.

Tô Tử Mạch đã biết được sự lợi hại của Dạ Ly Thần, đối với một màn này vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng biểu cảm của Bạch Lạc và Mạnh trưởng lão lại vô cùng đặc sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.