“Tham kiến Đế tôn đại nhân!”
Bạch Lạc tiến lên phía trước cúi đầu hành lễ với nam nhân kia, người khác không biết thân phận của nam nhân đó, dù sao thì Bạch Lạc vẫn là đại đệ tử của điện Thần Dược, cho nên ít nhiều vẫn biết.
Khắp Đại Lục này, người có được uy thế lẫn kiêu ngạo như vậy ngoại trừ Đế tôn thú tộc Dạ Ly Thần, tuyệt đối không có người thứ hai.
Nghe cách xưng hô mà Bạch Lạc gọi Dạ Ly Thần, mọi người xung quanh mới biết thân phận của hắn, bọn họ càng thêm ngờ vực mà xì xào bàn tán.
“Người này chính là Đế tôn thú tộc Dạ Ly Thần trong truyền thuyết sao? Uy mãnh bá đạo y như truyền thuyết!”
“Đây mới là nam nhân chân chính! Nếu mà được gần gũi bên cạnh hắn dù chỉ một đêm, đời này cũng coi như mãn nguyện!”
Mấy nữ quyến Tô gia vô cùng mê đắm Dạ Ly Thần, ai nấy đều nhìn hắn chết mê chết mệt.
Đáng tiếc là từ lúc Dạ Ly Thần bước xuống, hắn chẳng buồn liếc nhìn bọn họ lấy một lần, ngược lại hắn nhìn sang Tô Tử Mạch, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không.
Mấy người nữ quyến Tô gia thấy vậy thì vô cùng tức giận, có người chủ động tiến lên nói: “Đế tôn đại nhân hạ cố đến Tô gia một chuyến quả thật là vinh hạnh của chúng ta, có điều hiện nhà chúng ta đang có việc không hay cần giải quyết, thật là khiến ngài chê cười rồi!”
Sau đó có mấy người bắt đầu hùa theo: “Đế tôn đại nhân, nữ nhân này ăn nằm với nam nhân bên ngoài còn sinh ra nghiệt chủng, chúng ta đang muốn đuổi nàng ta ra khỏi Tô gia!”
Những nữ nhân này tưởng rằng chỉ cần bôi nhọ Tô Tử Mạch trước mặt Dạ Ly Thần sẽ khiến hắn chú ý đến bọn họ hơn.
Thậm chí còn có người nham hiểm nghĩ rằng Dạ Ly Thần nghe được chuyện dơ bẩn của Tô Tử Mạch sẽ trực tiếp giết chết nàng.
Chẳng ngờ Dạ Ly Thần nghe bọn họ nói xong thì trừng mắt liếc bọn họ một cái.
Đám người Tô Vô Sương bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn thì cảm thấy toàn nhân rét run như rơi xuống hồ băng, sau cùng không chịu nổi mà quỳ rạp xuống trước mặt Dạ Ly Thần.
Vừa nãy bọn họ còn mồm năm miệng mười ra sức bôi nhọ Tô Tử Mạch mà bây giờ còn không dám hé răng nói nửa lời.
Bấy giờ Dạ Ly Thần mới ngoảnh sang nhìn nam nhân bỉ ổi kia.
Vừa mới lúc nãy nam nhân bỉ ổi còn lớn giọng ăn vạ, ai cũng không bằng mà giờ đây hắn ta lại quỳ rạp dưới đất, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
“Ngẩng đầu lên!”
Dạ Ly Thần nghiêm giọng ra lệnh, ngữ khí lạnh lùng mang theo uy lực mạnh mẽ.
Nam nhân bỉ ổi nghe thấy Dạ Ly Thần nói thế thì lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Dạ Ly Thần, toàn thân hắn ta bèn bắt đầu run lẩy bẩy.
Đột nhiên đũng quần của hắn ta ướt sũng, chẳng qua Dạ Ly Thần chỉ trừng mắt nhìn hắn ta một lúc, vậy mà lại khiến hắn sợ tới mức tè ra quần.