Trước sự trách mắng của Bảo Bảo, những đứa trẻ lớn hơn này sững sờ trong giây lát, sau đó chúng cùng nhau phá lên cười.
“Ha ha ha, ngươi nghĩ mình là ai cơ chứ? Từ khi nào mà chuyện của học phủ Đăng Thần chúng ta đến lượt người ngoài như ngươi ở đây chỉ trỏ vậy?”
“Đúng vậy, Tiêu Nam là sư đệ của bọn ta. Việc bọn ta làm sư huynh quản giáo sư đệ không phải là chuyện đương nhiên sao, có liên quan gì đến ngươi?”
Nghe vậy, Bảo Bảo giận dữ đến mức mặt đỏ bừng bừng nói: “Hừ, Lần này ta đến đây là chuẩn bị gia nhập học phủ Đăng Thần. Có lẽ chẳng bao lâu nữa ta đã trở thành người của học phủ rồi nên ta đương nhiên phải quan tâm đến chuyện của các ngươi rồi.”
Bảo Bảo vừa nói ra những lời này, đám trẻ càng cười to hơn, đứa trẻ lớn tuổi nhất trong đó có vẻ mặt khinh thường nói: “Ngươi cho rằng học phủ Đăng Thần là hậu viện của nhà ngươi có thể tùy tiện vào sao? Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người đến cầu xin viện trưởng của chúng ta thu nhận con của bọn họ vào học phủ Đăng Thần. Nhưng đáng tiếc đến cuối cùng thì những tên nhóc đó đều bị đuổi đi, ngươi muốn vào học phủ ta thấy chính là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”
Bảo Bảo nghe vậy ngược lại càng không muốn dài dòng với những người này nữa, thằng bé trực tiếp kéo đứa trẻ đó đến chỗ Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người hãy nhanh chóng đưa con đi gặp viện trưởng của học phủ Đăng Thần. Con muốn gia nhập học phủ Đăng Thần ngay lập tức.”
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần thu hết mọi chuyện xảy ra vừa rồi vào tầm mắt. Mặc dù Bảo Bảo và những đứa trẻ này có mâu thuẫn nhưng rốt cuộc đó chỉ là chuyện của những đứa trẻ, trừ khi Bảo Bảo thực sự gặp nguy hiểm, nếu không Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần sẽ không muốn nhúng tay vào chuyện của đám trẻ.
Tuy nhiên, thấy Bảo Bảo đột nhiên rất tích cực muốn gia nhập học phủ Đăng Thần, Tô Tử Mạch cảm thấy một chút vui mừng và bất ngờ. Phải biết rằng trước đó khi biết rằng nàng và Dạ Ly Thần sẽ đưa mình đến học phủ Đăng Thần thì Bảo Bảo thực sự có vẻ hơi không vui vẻ. Nhưng sau những lời nói chế giễu của những đứa trẻ lớn tuổi hơn này lại kích động đến ý chí chiến đấu của thằng bé, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch tranh thủ nói: “Bảo Bảo, con yên tâm đi, vừa rồi bọn họ coi thường con như vậy, vậy thì con phải thể hiện thật tốt và cố gắng vào được học phủ Đăng Thần để bọn họ biết được con lợi hại cỡ nào.”
“Mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ thành công vượt qua khảo thí.”
Sau khi nói xong, Bảo Bảo lại nhìn đứa bé giá đỗ bên cạnh nói: “Ta nghe vừa rồi bọn họ gọi ngươi là Tiêu Nam đúng không? Ta tên là Bảo Bảo, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để bọn hắn bắt nạt ngươi đâu.”
Tiêu Nam sau khi nghe Bảo Bảo nói thì thở dài: “Cảm ơn ngươi, Bảo Bảo, nhưng ngươi không biết bọn họ lợi hại như thế nào. Cho dù ngươi thật sư có thể vượt qua khảo thí và vào học phủ Đăng Thần thì ngươi cũng sẽ không phải là đối thủ của họ. Vừa rồi ngươi đã đắc tội với bọn họ rồi, nếu ngươi thực sự vào được học phủ Đăng Thần thì chắc chắn người cũng sẽ bị bắt nạt giống như ta.”
Tiêu Nam này dường như đã quen với việc bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, cậu ta sớm đã mất tinh thần chiến đấu và không có mong muốn phản kháng nữa.
Nghe vậy, Bảo Bảo tức giận lắc đầu nói: “Làm sao ngươi có thể từ bỏ dễ dàng như vậy? Mấy tên nhóc đó cũng không có gì ghê gớm, nếu ngươi không có tiền đồ như vậy thì ta sẽ coi thường ngươi.”
Thấy Bảo Bảo tức giận, Tiêu Nam vội vàng nói: “Bảo Bảo, ngươi đừng tức giận, nếu ngươi thật sự có thể vượt qua khảo thí vào học phủ Đăng Thần thì sau này ta sẽ nghe lời ngươi. Cùng lắm thì chúng ta sẽ cùng nhau bị chúng đánh thôi.”
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần không thể nhịn được cười khi nghe cuộc đối thoại giữa hai đứa trẻ, tuy rằng lời nói của bọn chúng nghe có vẻ trẻ con nhưng ở độ tuổi còn nhỏ mà có nghĩa khí như vậy cũng đã là hiếm thấy.
Trước đây Bảo Bảo luôn chơi và tu luyện một mình, hiện giờ có Tiêu Nam là một người bạn tốt sẽ giúp đỡ nó rất nhiều trong quá trình trưởng thành sau này.
“Viện trưởng đến rồi, mọi người mau đi đi.”
Lúc này không biết là ai đó đột nhiên hét lớn lên, mấy đứa trẻ lớn hơn đó nhanh chóng chạy tán loạn về tứ phía. Không bao lâu sau thì đã không thấy bóng dáng, ngay cả Tiêu Nam cũng không tạm biệt Bảo Bảo mà âm thầm chạy đi.
Tô Tử Mạch quay đầu nhìn lại mới nhìn thấy có một ông lão râu tóc bạc trắng đang đi về hướng bên này, Dạ Ly Thần nhìn thấy ông lão vẻ mặt lập tức nghiêm nghị nói: “Đã lâu không gặp, Thương viện trưởng.”
“Ha ha, Thần tôn đại nhân đến thăm cũng không báo trước một tiếng, lão phu sẽ sớm ra nghênh đón một chút.”
Lúc này Tô Tử Mạch cũng hiểu ra ông lão trước mặt chính là viện trưởng Thương Giác của học phủ Đăng Thần. Mà lúc này Dạ Ly Thần lại một lần nữa lên tiếng: “Thương viện trưởng, lần này bản tôn đến đây là có một chuyện muốn thỉnh cầu, ta muốn để khuyển tử vào học phủ Đăng Thần để tu luyện tập và học tập, xin Thương viện trưởng cho phép.”
Nghe thấy Dạ Ly Thần nói vậy, Thương Giác vô thức nhìn về phía Bảo Bảo, cười nói: “Con của thần tôn đại nhân đã lớn như vậy rồi, đương nhiên là lão phu hoan nghênh ngài đưa con vào học phủ học tập. Nhưng có lẽ ngài cũng biết quy tắc của học phủ Đăng Thần, bất luận là ai muốn vào học phủ đều phải đáp ứng các điều kiện mới được, chuyện này cho dù là Thiên Vương lão tử tới, lão phu cũng sẽ không thoả hiệp.”
Mặc dù trên mặt Thương Giác luôn nở nụ cười, nhưng những gì ông ấy nói đều chắc như đinh đóng cột và không có chỗ cho bất kì sự thương lượng nào.
Tô Tử Mạch nghe vậy thì trong lòng lập tức cảm thấy kính phục Thương Giác này hơn vài phần. Phải biết rằng Dạ Ly Thần được coi như tồn tại gần như bất khả chiến bại ở Thiên Huyền Đại Lục này, tu vi đã đạt đến cảnh giới linh hoàng chi thượng.
Trong trường hợp này, Thương Giác vẫn tuân thủ nguyên tắc và không có ý định để Bảo Bảo đi cửa sau để vào học phủ Đăng Thần, có thể thấy ông ấy là một người vô cùng ngay thẳng và có nguyên tắc. Có người như vậy làm viện trưởng của học phủ Đăng Thần thì Tô Tử Mạch có thể yên tâm khi gửi Bảo Bảo vào đó.
Trước sự khăng khăng một mực của Thương Giác, Dạ Ly Thần gật đầu nói: “Đương nhiên là bản tôn biết rất rõ quy tắc của học phủ Đăng Thần, vậy xin Thương viện trưởng hãy tiến hành khảo thí đối với khuyển tử.”
Sau khi nói xong, Dạ Ly Thần liếc mắt nhìn Bảo Bảo một cái.
Dù tuổi còn nhỏ nhưng thằng bé rất thông minh, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Dạ Ly Thần, thằng bé trực tiếp bước đến trước mặt Thương Giác và hành lễ với ông ấy: “Viện trưởng đại nhân, con tên Bảo Bảo, làm phiền viện trưởng đại nhân chủ trì khảo thí cho con.”
Thấy Bảo Bảo còn nhỏ như vậy mà rất khiêm tốn lễ phép, Thương Giác lập tức vuốt râu cười nói: “Được, nhìn dáng vẻ con nhỏ tuổi như vậy nhất định là phù hợp với quy tắc rồi. Nếu đã như vậy thì hãy qua đây cùng lão phu, lão phu sẽ đưa con đi tiến hành khảo thí.”
Nói xong, Thương Giác đưa Bảo Bảo đi về phía trước, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo sau. Sau một lúc, Thương Giác đưa Bảo Bảo vào trong đại điện, giữa đại điện có một bức tượng rất lớn. Bức tượng đó là một ông lão mặt mũi nhân hậu có cốt cách của tiên nhân, trong tay còn nâng một cuốn sách.
Sau khi nhìn thấy bức tượng, Tô Tử Mạch vô tình nhìn vào vị trí mắt cá chân của bức tượng, vì phần đó trơn bóng, mịn và sáng, rất khác so với những phần còn lại của bức tượng.