Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 407: Chương 407: Cúng tế trong cung




Tô Tử Mạch đứng ở một bên cũng có nhận thức mới về Bạch Như Ngọc. Từ những động tác khi gia hỏa này ra tay vừa rồi, xem ra tu vi của hắn ta chẳng những không tầm thường mà hiển nhiên là đã từng được cao nhân chỉ bảo, những chiêu thức hắn ta đã sử dụng đều rất là tinh diệu.

Lúc này Bạch Như Ngọc đi đến trước mặt Tô Tử Mạch, nói: “Tô cô nương, mấy tên gia hỏa không có mắt đó đã bị tại hạ cưỡng chế đuổi đi rồi, không quấy rầy ngươi chứ?”

Nhìn Bạch Như Ngọc lại khôi phục hình tượng một công tử nhẹ nhàng, Tô Tử Mạch nhịn không được cười nói: “Bạch công tử, đúng là nhìn không ra ngươi bề ngoài giống một nữ tử nhu nhược yếu đuối, thế mà lúc này vừa ra tay không ngờ rất có khí thế.”

Đối mặt với lời khích lệ của Tô Tử Mạch, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt của Bạch Như Ngọc lại hơi hơi đỏ lên. Hắn ta nói: “Tô cô nương, ngươi quá khen rồi, kỳ thật tại hạ từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, chỉ tiếc là đến nay thân thể vẫn luôn có bệnh nên thực lực khó có thể phát huy. Nếu không phải lúc trước Tô cô nương tặng thuốc giúp thân thể của ta chuyển biến tốt thì vừa rồi ta cũng không có cách nào phát huy được thực lực như vậy.”

“Được rồi, chúng ta không cần khách sáo như thế, mặc kệ có thế nào thì bây giờ ngươi và ta cũng coi như là bằng hữu, nhanh chóng dẫn ta đến hoàng cung đi.”

Trải qua một phen chung đụng hòa hợp như thế cùng Bạch Như Ngọc, tính cảnh giác với Bạch Như Ngọc của Tô Tử Mạch cũng tiêu tan không ít. Bạch Như Ngọc này tuy là nam tử nhưng tính cách lại dịu dàng thuần hậu, đối với người như vậy Tô Tử Mạch cũng rất sẵn lòng kết thân. Lúc này nàng đã xem Bạch Như Ngọc là bằng hữu.

Bạch Như Ngọc nghe thấy Tô Tử Mạch nói thế thì càng vui sướng không thôi, vội vàng đi nhanh về phía trước nói: “Tô cô nương, ngươi yên tâm, bây giờ tại hạ sẽ dẫn ngươi đến hoàng cung, đi tiếp đến phía trước không xa chính là hoàng cung rồi.”

Dưới sự dẫn dắt của Bạch Như Ngọc, Tô Tử Mạch rốt cục đã thấy được hoàng cung của nước Võ Xương này, mà dọc theo đường đi Tô Tử Mạch cũng đã âm thầm nhớ kỹ tuyến đường đi thẳng đến hoàng cung, như thế thì cho dù ngày mai không có Bạch Như Ngọc dẫn đường bản thân nàng cũng có thể đi vào bên trong hoàng cung này.

“Tô cô nương, nơi này chính là hoàng cung, chỉ có điều nơi trọng yếu như hoàng cung người bình thường không tài nào đi vào được, chúng ta cứ ở bên ngoài nhìn là được rồi.”

Tô Tử Mạch nghe vậy nhẹ gật đầu, nói: “Ngắm nhìn cũng đủ rồi, tốt lắm, ta cũng đã thấy được hoàng cung, thời gian không còn sớm chúng ta vẫn nên ai về nhà nấy nghỉ ngơi đi thôi.”

Bạch Như Ngọc nghe vậy không khỏi la lên ngay: “Tô cô nương, chúng ta mới vừa đến hoàng cung, ngươi cũng chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái thôi mà, nhanh thế đã phải đi về rồi sao?”

Bạch Như Ngọc dường như rất hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng Tô Tử Mạch, có vẻ rất là không cam lòng với chuyện nhanh như vậy đã phải tách ra với Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch nhịn không được cười nói: “Ngươi cũng không xem thử hiện giờ đã là lúc nào rồi. Tuy rằng thân thể của ngươi có chuyển biến tốt nhưng độc tố trong cơ thể vẫn chưa thanh lọc hết, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đối với ngươi chỉ có tốt không có xấu.”

“Vậy được rồi.”

Dưới sự dạy bảo Tô Tử Mạch, Bạch Như Ngọc rốt cục đã gật đầu đồng ý, Tô Tử Mạch thấy Bạch Như Ngọc tỏ vẻ tủi thân tội nghiệp thì đột nhiên cảm thấy có vài phần quen thuộc, tại sao bộ dạng hiện tại của Bạch Như Ngọc này lại có phần nào rất giống với Bảo Bảo vậy nhỉ.

Ý nghĩ này vừa nảy ra là bản thân Tô Tử Mạch cũng bị hoảng sợ, nàng không muốn có một nhi tử lớn như vậy. Vẫy tay với Bạch Như Ngọc xong, Tô Tử Mạch nhanh chóng rời đi ngay.

Bạch Như Ngọc thấy thế, ánh mắt lộ ra một tia miễn cưỡng không muốn chia tay, sau đó cũng nhanh chóng đi về một hướng khác.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tử Mạch rời khỏi khách điếm. Sau tối hôm qua có Bạch Như Ngọc dẫn đường, sau khi ra ngoài, Tô Tử Mạch có thể nói là ngựa quen đường cũ mà bay thẳng đến hoàng cung.

Lúc này trong lòng Tô Tử Mạch đã kích động lại có vài phần mong chờ, chỉ cần tiến vào hoàng cung xong là nàng có thể chạm đến chân tướng sự thật năm đó, tin rằng hung thủ hại chết cha mẹ mình sẽ nhanh chóng xuất đầu lộ diện.

“Đứng lại! Ngươi đi đâu vậy?”

Vào thời điểm Tô Tử Mạch đang nghĩ phải làm sao để thay cha mẹ rửa mối nhục xưa thì đột nhiên phát hiện con đường phía trước thế mà lại bị một đám binh lính ngăn cản.

Một tốp những binh lính đó được trang bị võ trang đầy đủ từ đầu đến chân lấp kín cả con đường, lúc này một sĩ binh rặt vẻ hung ác tiến hành tra hỏi nàng.

Tô Tử Mạch thấy thế trong lòng không khỏi thầm nghĩ không ổn rồi, căn cứ theo lời Bạch Như Ngọc nói lúc trước, con đường dẫn đến hoàng cung cũng chỉ có mỗi một cái này, hiện tại con đường này đã bị những tên binh lính đó ngăn chặn, nàng muốn tiến cung hiển nhiên là điều không thể.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch giả bộ vô tội mà nói: “Vị quân gia này, ta là du khách vừa đến thành Vạn Kiếm, vốn là muốn đi dạo khắp nơi trong thành một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà con đường phía trước không thể đi được vậy?”

Nghe thấy Tô Tử Mạch nói bản thân là du khách, hơn nữa thoạt nhìn Tô Tử Mạch chính là một nữ nhân dáng vẻ yếu đuối, lúc này sắc mặt tên lính nọ mới hòa hoãn đôi chút, nói: “Ra là vậy à, hôm nay chính là ngày trọng đại vì bên trong hoàng cung cử hành cúng tế, không cho phép người không liên quan đến gần khu vực quanh hoàng cung, tất cả các con đường cũng đều đã chặn lại, tốt hơn là ngươi nên đến chỗ khác đi.”

Tô Tử Mạch nghe vậy vội vàng gật đầu nói: “Hóa ra là như thế à, đa tạ quân gia nhắc nhở, vậy tiểu nữ cáo từ trước.”

Nói xong bấy giờ Tô Tử Mạch mới vội vàng rời đi. Tuy những tên lính đó không lọt được vào mắt nàng nhưng hiện tại dù sao cũng đang ở trong thành Vạn Kiếm, nếu Tô Tử Mạch thật sự cưỡng chế xông vào, một khi kinh động đến cao thủ bên trong hoàng cung vậy thì chính là phiền phức đấy.

Nếu hôm nay trong hoàng cung muốn làm lễ cúng tế gì đó thì Tô Tử Mạch cũng chỉ có thể tạm thời gác lại kế hoạch, chờ sau khi lễ cúng tế xong xuôi lại tìm cơ hội tiến vào hoàng cung.

Song, bởi vậy nên hôm nay Tô Tử Mạch lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vì nhàm chán nên Tô Tử Mạch dứt khoát trực tiếp tùy ý đi dạo vòng quanh trong thành Vạn Kiếm, xét cho cùng hiểu biết thêm một ít về tình hình của thành Vạn Kiếm này không phải chuyện gì xấu cả.

“Hôm nay lại là ngày trong hoàng cung cúng tế, cũng không biết là chuyện thế nào, trước đây hình như cũng không có thói quen này, nhưng chính là mười mấy hai mươi năm qua trong hoàng cung đột nhiên sinh ra thêm cái thói quen này, ngày này mỗi năm đều sẽ dành riêng cho việc tiến hành cúng tế, đã vậy còn phải chặn đứng đường đi, thật đúng là rắc rối ghê.”

“Ngươi nhỏ tiếng chút đi, mấy lời oán trách thế này cũng không thể nói bậy được, chuyện trong hoàng cung là thứ mà những thảo dân như chúng ta có thể tùy tiện bàn luận hay sao.”

Trong lúc đi dạo trên đường, Tô Tử Mạch cũng nghe thấy dân chúng trong thành đang bàn luận về việc cúng tế này. Tô Tử Mạch nghe được lời bàn tán của bá tánh thì trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào dường như không được thích hợp cho lắm, chỉ là trong chốc lát lại không nghĩ ra nguyên nhân cụ thể.

Tô Tử Mạch cứ thất thần như vậy rồi chợt đi vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh lúc nào không hay. Sau khi nhận ra bản thân đi lạc, Tô Tử Mạch đang chuẩn bị rời khỏi ngõ nhỏ trở về đường cái lại đột nhiên nghe thấy có một giọng cầu cứu của nam nhân truyền đến từ đình viện bên cạnh nơi sâu nhất trong con ngõ nhỏ.

“Cứu mạng với.”

“Câm miệng! Có thể trở thành tế phẩm là vinh hạnh của ngươi, bao nhiêu người muốn cơ hội như vậy còn cầu không được đấy.”

Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng vang trong lòng tức khắc cảm thấy tò mò, vì thế bèn đi về phía đình viện ấy ngay. Sau khi đến gần, lúc bấy giờ Tô Tử Mạch mới thấy thế mà lại có một đám người tụ tập bên trong đình viện nho nhỏ này, liếc mắt nhìn sơ qua một cái sợ là có hơn trăm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.