Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 192: Chương 192: Cuộc chiến trẻ em




Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì lắc đầu, bởi vì vừa rồi nàng đã nhìn thấy đứa trẻ này lúc lên đài biểu diễn thì mặt đã tái nhợt, trên đầu còn đổ rất nhiều mồ hôi.

Nhìn thấy một màn này Tô Tử Mạch nhất thời hiểu ra, tuy rằng đứa trẻ còn nhỏ tuổi nhưng đã tu luyện ra linh lực, cái giá phải trả là vượt quá sức của bản thân.

Cơ thể của trẻ con vốn dĩ non nớt, nếu bắt đầu tu luyện linh lực từ quá sớm, kinh mạch trong cơ thể về cơ bản là không thể chịu được sự vận động của linh lực, và chúng đã gây ra rất nhiều tổn thương cho cơ thể.

Loại hành vi này so với dục tốc bất đạt không có gì khác biệt, tuy rằng đem lại lợi ích ngắn hạn, nhưng tương lai của đứa trẻ có thể coi là hoàn toàn phế.

“Phu nhân, bây giờ người nên tin vào thực lực của Ngọc Anh đường, nếu như người đồng ý thì hiện tại có thể để lệnh lang và mọi người bắt đầu học.”

Lão bà không nhìn ra sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Tử Mạch, vẫn tiếp tục ở bên cạnh cố gắng chào mời.

Khuôn mặt Tô Tử Mạch lạnh lùng nói: “Không cần ngươi, Ngọc Anh đường các ngươi chỉ là một nơi giả danh lừa bịp, ta sẽ không giao Bảo Bảo vào tay các ngươi.”

Sau khi nhìn thấu bụng dạ của Ngọc Anh đường, Tô Tử Mạch đối với loại hành vi này tự nhiên sẽ ghen cay ghét đắng, nàng nói chuyện không chút khách khí.

Lão bà nghe thấy vậy thì nụ cười trên môi lập tức biến mất, giọng điệu cũng trở nên sắc bén hơn vài phần: “Phu nhân nói những lời này là có ý gì, người có chọn chúng ta hay không là quyết định ở người, nhưng người không thể bôi nhọ Ngọc Anh đường chúng ta như vậy.”

Nhìn dáng vẻ lão bà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Tô Tử Mạch càng thêm tức giận, nàng dứt khoát nói: “Ta bôi nhọ các ngươi, các ngươi dạy đám trẻ như thế nào, các ngươi còn không rõ sao, để cho cơ thể non nớt của những đứa trẻ này buộc phải chịu đựng những linh lực mà cơ thể chúng không thể chịu được, con đường tu luyện của chúng nó sau này đừng có nghĩ đến chuyện có tiến bộ.”

Ngay khi Tô Tử Mạch nói ra những lời này, một tia hoảng sợ loé lên trong mắt bà lão, cho thấy những lời này của Tô Tử Mạch đã nói trúng tim đen của bà.

Lúc này người đàn ông kia từ ở trong phòng dạy nghe thấy lời Tô Tử Mạch nói cũng đi ra ngoài, chỉ vào mũi Tô Tử Mạch mắng: “Ta nói cho ngươi biết, đừng có mà ăn nói hàm hồ về Ngọc Anh đường của chúng ta, chúng ta dùng phương pháp đặc biệt để kích thích tiềm năng của lũ trẻ, ngươi không hiểu thì đừng có nói linh tinh.”

“Ha Ha Ha, thật là nực cười, cái thứ không ra gì mà bị các người giả danh lừa bịp, Bảo Bảo nhà ta chỉ cần một ngón tay út là có thể hạ gục toàn bộ.”

Tô Tử Mạch nói những lời này không được coi là khoác lác, dựa theo sức mạnh mà Bảo Bảo thể hiện lúc đại chiến với ma thú bạch tuộc khổng lồ, thì đối phó với đám cỏn con này quả thật nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng những lời này của Tô Tử Mạch truyền đến tai của lão bà và người đàn ông trung niên kia thì chuyện đã không như vậy, dù sao nhìn Bảo Bảo lúc này mới chỉ là một đứa trẻ vừa mới loạng choạng tập đi mà thôi.

Người đàn ông trung niên ra hiệu vào lớp, rất nhanh có một đứa trẻ đi ra ngoài.

“Không phải ngươi nói Bảo Bảo nhà ngươi rất lợi hại sao, ngươi có dám để nó tỉ thí một trận cùng với học sinh mà ta tâm đắc nhất không, nếu như nó thua vậy ngươi phải xin lỗi chúng ta vì những lời nói vừa rồi của mình.”

“Không những phải xin lỗi mà còn phải bồi thường tổn thất thanh danh của chúng ta, năm trăm lượng, không đúng, một nghìn lượng vàng mới được.”

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên và lão bà đều kích động, nhìn bộ dạng giống như có thể ăn chắc được Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch Vừa nghe thấy vậy định mở miệng, nhưng Bảo Bảo đã dành nói trước: “Mẫu thân người yên tâm đi, con nhất định sẽ dạy cho tiểu tử này một bài học.”

Bảo Bảo nói chuyện cùng lúc nhìn về phía đứa trẻ kia, nhìn đứa trẻ này ước tính khoảng năm sáu tuổi, ở Ngọc Anh đường này có thể coi là nhiều tuổi, so với Bảo Bảo thì cao hơn hẳn một cái đầu.

Nhưng giọng của bảo bảo lại vô cùng già dặn, một tiếng tiểu tử gọi ra rất thuần thạo.

Tô Tử Mạch thấy vậy có chút dở khóc dở cười, Lúc này Bảo Bảo đã khí thế oai hùng đứng trước mặt đứa trẻ kia.

“Lát nữa ta ra tay sẽ không thủ hạ lưu tình, nếu ngươi bị ta đánh cho khóc nhè thì cũng đừng có mà trách ta không nhắc trước, nếu như ngươi sợ rồi thì hiện tại nhận thua vẫn còn kịp.”

Trước khi hai người bắt đầu ra tay, Bảo Bảo thật sự ăn không nói có nói mà nói ra những lời độc ác, cũng không biết nó đã học được những lời này từ đâu.

Dù sao đứa trẻ trước mặt cũng lớn tuổi hơn một chút, nghe được những lời này của Bảo Bảo thì hung dữ nói: “Hừ, những lời này nên là ta nói với ngươi, nếu như người bị ta đánh cho ngã thì cũng đừng mượn cớ là ta ỷ lớn hiếp bé.”

Nói xong, học viên của Ngọc Anh đường nắm tay thành quyền xông về phía Bảo Bảo, trên nắm đấm còn có tia sáng màu vàng đậm lóe lên.

Dựa vào màu sắc tia sáng có thể thấy đứa trẻ này đã có tu vi của một linh giả cửu giai, đối với một đứa trẻ năm sáu tuổi mà nói, loại sức mạnh này có thể coi là khó có được.

Lão bà và người đàn ông ở ngoài quan sát trận chiến biểu cảm rõ ràng rất đắc ý, bọn họ tin chắc Bảo Bảo tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của đứa trẻ này.

Mắt thấy đối thủ đã tấn công đến trước mặt, nhưng khuôn mặt Bảo Bảo vẫn bình thản, một bên giơ tay lên một bên xòe một ngón tay út ra.

Động tác của Bảo Bảo khiến cho lão bà và người đàn ông kia sững sờ, không phải đứa trẻ này bị dọa cho phát ngốc chứ

Tô Tử Mạch cười vui vẻ, có vẻ như Bảo Bảo nhớ rất rõ lời bản thân nàng nói lúc nãy, bản thân đã nói chỉ cần một ngón tay út, quả nhiên Bảo Bảo thật sự chỉ dùng một ngón tay út.

Cuối cùng nắm đấm của đứa trẻ cũng va chạm với đầu ngón tay út của Bảo Bảo, phát ra một tiếng vang lớn.

Ngón tay út của Bảo Bảo vẫn như cũ duỗi thẳng trên không trung, ngược lại thì bàn tay của đứa trẻ kia đã yếu ớt mà rơi xuống, vài ngón tay còn không ngừng run rẩy, biểu cảm vô cùng đau đớn.

Lão bà và người đàn ông trung niên kia chứng kiến một màn này, không khỏi thay đổi sắc mặt, chỉ vừa mới giao thủ một chiêu mà Bảo Bảo đã giành được thắng lợi.

Người đàn ông trung niên không cam tâm nói với đứa trẻ kia: “Hạ Vân Phi, con còn ngẩn ra đấy làm ra, mau tiếp tục ra tay, bình thường vi sư dạy con những chiêu kia con mau dùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.