Nghe thấy lời nói của Dạ Ly Thần chắc chắn như vậy, lúc này Tô Tử Mạch mới chuyển sự lo lắng của mình thành niềm vui.
Dạ Ly Thần vốn dĩ còn muốn ở chung với Tô Tử Mạch thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng hắn cũng thấy rằng Tô Tử Mạch rất nóng lòng rời khỏi nơi đây.
Ba ngày sau, không đợi Tô Tử Mạch mở miệng hỏi, Dạ Ly Thần đã chủ động nói với Tô Tử Mạch: “Cơ thể của bản tôn đã gần như bình phục, hôm nay có thể giết con thú vật đó rồi.”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này thì không khỏi vui mừng, nhưng nàng vẫn không quên hỏi Dạ Ly Thần: “Ngài phải chắc chắn rằng cơ thể của ngài đã hoàn toàn bình phục, nếu như ngài bị con đại xà đó làm bị thương thì cũng đừng trách ta.”
Tô Tử Mạch rõ ràng rất lo lắng cho Dạ Ly Thần, chỉ là những lời nói này giống như đang xem thường Dạ Ly Thần vậy.
Dạ Ly Thần nhất thời không phục nói: “Tô Tử Mạch, nàng đừng xem thường bản tôn, nàng hãy đợi ở đây đi.”
Vừa dứt lời, trong chớp mắt Dạ Ly Thần đã nhún người nhảy và bay lên trên cây một lần nữa, vừa nhìn thấy con đại xà đó, hắn lập tức đi đến tấn công về phía đại xà.
Ở trên cây, đại xà nhìn thấy Dạ Ly Thần không nói một lời nào mà ra tay với mình, trong mắt nó lập tức hiện lên một tia tức giận.
Trước đó, quả thần mà nó vất vả chăm sóc nhiều năm bị Dạ Ly Thần cướp lấy thì cũng thôi đi, đại xà nể nang Dạ Ly Thần thân là huyết thống Chí tôn của Vạn Thú, nó cũng chỉ có thể dám giận mà không dám nói gì.
Nhưng Dạ Ly Thần cướp được quả thần thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn lên đây động thủ với nó, nhìn tư thế này của Dạ Ly Thần, rõ ràng là đang muốn lao tới lấy mạng của nó rồi.
Điều này khiến đại xà cảm thấy tức giận không thôi, đã cướp đồ của mình, bây giờ còn muốn lấy mạng của mình, thật là ức hiếp rắn nhà ta quá đáng.
Dù rằng huyết thống trên người Dạ Ly Thần có tác dụng áp chế đối với đại xà, nhưng đại xà này cũng có huyết thống của long tộc, hơn nữa bây giờ tính mạng của mình đang bị uy hiếp, đương nhiên nó sẽ không vươn cổ để bị giết chết.
Đại xà nhanh chóng phản kích lại Dạ Ly Thần, trước đây con đại xà này đã từng đánh nhau với Dạ Ly Thần, nó biết được sức mạnh của Dạ Ly Thần cũng không mạnh hơn nó bao nhiêu, cú đánh này cũng tràn đầy uy thế.
“Ầm!”
Nắm đấm của Dạ Ly Thần nhanh chóng đụng vào cái đuôi của đại xà, phát ra một tiếng nổ lớn.
Nhưng mà, điều khiến đại xà không ngờ đến là uy lực từ nắm đấm này của Dạ Ly Thần đã mạnh hơn nhiều so với nó dự đoán, thậm chí không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với trước đây.
Cơ thể của đại xà bị nắm đấm này của Dạ Ly Thần đánh trúng khiến nó từ trên cây rơi xuống, Tô Tử Mạch vốn đang ở dưới gốc cây nhìn lên phía trên.
Nàng có thể nghe được thấp thoáng tiếng đánh nhau từ phía trên truyền đến, thế nhưng nàng không thể nhìn rõ được tình hình cụ thể, kết quả chỉ thấy cơ thể của đại xà đang lao về phía mình.
May mà Tô Tử Mạch phản ứng đủ nhanh và tránh ra kịp thời, lúc này Dạ Ly Thần cũng từ trên cây nhảy xuống.
“Nàng không sao chứ?”
Sau khi đáp xuống mặt đất, Dạ Ly Thần không đi xem đại xà đó, mà hắn hỏi tình hình của Tô Tử Mạch trước tiên.
Lúc này Tô Tử Mạch lắc đầu nói: “Ta không sao, nhưng nó muốn chạy trốn kìa.”
Tô Tử Mạch vừa mở miệng thì phát hiện con đại xà đó có dấu hiệu muốn chạy trốn, nàng vội vàng kêu lên với Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau khi rơi xuống đất, đại xà đó nhanh chóng vặn vẹo thân mình để chạy ra xa.
Đại xà này có kích thước to lớn dài hơn mười thước, nhưng thật ra tốc độ di chuyển của nó không chậm chút nào, với công phu của nó trong nháy mắt đã bỏ chạy xa đến tận trăm mét.
Trải qua trận đánh nhau vừa rồi với Dạ Ly Thần, đại xà này cũng biết được tu vi bây giờ của Dạ Ly Thần đột nhiên trở nên mạnh hơn rất nhiều, nó hoàn toàn không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần.
Mặc dù đại xà này là ma thú, nhưng tu luyện đến trình độ này thì cũng có linh trí nhất định, nếu như đã biết bản thân mình không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần, vậy đương nhiên phải bỏ chạy trước, chẳng lẽ ở lại ngay tại chỗ để Dạ Ly Thần đến giết mình sao?
Dạ Ly Thần nhìn thấy đại xà đó muốn bỏ chạy, hắn không khỏi nhếch mép cười khinh thường và nói: “Muốn chạy trốn khỏi tay của bản tôn, quả thực là mơ mộng hão huyền.”
Dạ Ly Thần vừa nói, đồng thời cơ thể của hắn cũng di chuyển, dĩ nhiên trong chớp mắt hắn đã di chuyển đến trước mặt đại xà đó.
Đại xà vốn đang chạy thoát thân, ai biết rằng đột nhiên Dạ Ly Thần lại xuất hiện trước người mình, nó sợ đến mức giật mình, thế nhưng cơ thể nhất thời không dừng lại được, theo quán tính mà tiến lên phía trước, lại đụng vào Dạ Ly Thần.
Lúc này Dạ Ly Thần đột nhiên giơ tay ra và đè đầu của đại xà đó, đại xà thấy vậy đành liều mạng muốn mở miệng ra cắn Diệp Ly Thần.
Nhưng đầu của nó bị Dạ Ly Thần đè chặt, căn bản là không mở miệng ra nổi, nó đành phải khua cái đuôi và đập vào đầu của Dạ Ly Thần.
Cái đuôi của đại xà này nặng mấy trăm cân, nếu như đầu của người bình thường bị đập trúng, sợ rằng trong nháy mắt sẽ vỡ nát như quả dưa hấu.
Thế nhưng khi đối mặt với cái đuôi đang tấn công của đại xà thì Dạ Ly Thần cũng không tránh né nhiều, ngay khi cái đuôi của đại xà sắp đập đến Dạ Ly Thần, đột nhiên trên người Dạ Ly Thần xuất hiện một luồng ánh sáng vàng.
Trong chớp mắt, một mùi cháy khét truyền đến, sau khi cái đuôi của đại xà đó đụng vào ánh sáng vàng thì bị tan ra, hóa thành một làn khói xanh.
Lúc này Dạ Ly Thần hoặc là không làm, còn nếu làm thì phải làm đến cùng, đột nhiên ánh sáng vàng trên người hắn lan tràn về phía cơ thể của đại xà này.
Chưa đầy một lát sau, trong nháy mắt con đại xà này đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một đống tro bụi màu đen ngay tại chỗ.
Lúc này Tô Tử Mạch vội vàng chạy đến, nàng nhìn thấy đống tro bụi trên mặt đất đó thì vui mừng nói: “Đại xà đó đã bị ngài giết rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, bản tôn đã sớm nói với nàng, chỉ cần sức mạnh của bản tôn bình phục lại thì muốn giết con thú vật này, bản tôn chẳng tốn hơi sức nào.”
Tô Tử Mạch không để ý đến lời nói tự khoe khoang của Dạ Ly Thần, nhưng sắc mặt của nàng nghi hoặc nói: “Nếu như đại xà đó đã chết rồi, vậy tại sao chúng ta vẫn bị nhốt trong bí cảnh mà không đi ra ngoài được.”
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa nói dứt lời, đột nhiên môi trường xung quanh trở nên vặn vẹo, Tô Tử Mạch cũng cảm thấy trước mắt mình tối sầm, chờ đến khi nàng khôi phục lại thị giác, lúc này nàng phát hiện mình đã đứng trước lối vào của cửa Hang Mê Long.
“Ha ha ha ra ngoài rồi, cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài rồi.”
Nhìn cảnh tượng quen thuộc ở trước mắt, cuối cùng Tô Tử Mạch cũng xác định được rằng bản thân mình đã thành công thoát khỏi bí cảnh đó, trong lúc phấn khởi, Tô Tử Mạch thậm chí còn ôm lấy Dạ Ly Thần bên cạnh.
Dạ Ly Thần cũng không ngờ rằng đột nhiên Tô Tử Mạch ôm lấy mình, sau một khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, sắc mặt của Dạ Ly Thần bỗng trở nên tràn đầy hưởng thụ.
Đừng nói đến cảm giác được Tô Tử Mạch ôm như thế này thật sự rất tuyệt, nếu như có thể được ôm mãi thì thật tốt biết bao.
“Nàng là Tô Tử Mạch đấy sao? Cuối cùng nàng cũng đã ra ngoài, làm hại bọn ta đợi mấy ngày rồi.”
Trong khi Tô Tử Mạch đang phấn khởi, đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang, lúc này Tô Tử Mạch mới buông lỏng Dạ Ly Thần ra và nhìn về phía mà giọng nói truyền đến.
Rất nhanh sau đó, Tô Tử Mạch đã nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, chính là những đệ tử của La Sát Môn mà trước kia Liễu Như Băng tìm đến để đối phó với mình, người đứng đầu chính là tên họ Hầu đó.
Nhìn thấy những người này, Tô Tử Mạch nhất thời tức giận không thôi, mấy tên này trước kia đã hại nàng chật vật chạy trốn, bây giờ bản thân mình đã thăng cấp lên linh tôn, nói gì thì nói nàng cũng phải dạy dỗ họ thật tốt mới được.