Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 378: Chương 378: Cứu người




Người đàn ông trung niên dẫn Bảo Bảo đi về phía trước, lúc đến chính giữa sân nhỏ, Bảo Bảo đột nhiên nghe được hai bên truyền đến tiếng kêu khóc của rất nhiều trẻ em.

Bảo Bảo nhướng mày nói: “Tại sao lại có nhiều tiếng khóc của trẻ con như vậy?”

“Tiểu huynh đệ cũng biết chúng ta làm ăn buôn bán cái gì mà, bình thường chúng ta chủ yếu buôn bán những đứa trẻ này để kiếm tiền, ví dụ như những đứa nhỏ chạc tuổi như ngươi cũng rất có giá trị, nếu bắt được mang đi bán thì giá ít nhất cũng phải được mấy ngàn lượng hoàng kim đấy.”

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trung niên không có ý tốt, lúc này Bảo Bảo mới kịp phản ứng, đám buôn người này và lão yêu bà kia là cùng một loại người đều không phải là thứ tốt đẹp gì, thậm chí đám buôn người này còn đáng khinh hơn cả lão yêu bà kia.

Dù sao người mà cái lão yêu bà kia muốn hãm hại chỉ có một mình Bảo Bảo mà thôi, nhưng đám buôn người này lại không biết đã làm hai bao nhiêu đứa trẻ vô tội rồi.

Nghĩ đến đây trong lòng Bảo Bảo vô cùng tức giận, đồng thời trong lòng lại toát ra một cái kế hoạch mới.

Chỉ thấy Bảo Bảo quay đầu cười nói với người đàn ông trung niên kia: “Cái lão yêu bà kia lúc trước muốn bán ta đi, trước khi cho bà ta đi quét dọn nhà vệ sinh ta muốn đánh bà ta một trần mới có thể hả giận, chuyện này có được không?”

Nghe thấy Bảo Bảo nói như vậy người đàn ông trung niên lập tức cười nói: “Chuyện này đương nhiên là có thể rồi, tiểu huynh đệ, ngươi cứ tự nhiên đi.”

Sau đó Bảo Bảo đi về phía của bà lão kia, bà lão này lúc trước bị Bảo Bảo chế trụ và phong ấn linh lực trong cơ thể, bây giờ đang bị đám buôn người kéo về phía trước, dáng vẻ nhìn qua cũng rất thê thảm.

Sau khi nhìn thấy Bảo Bảo đi về phía mình, hai tròng mắt của bà lão mở to lên hiện lên tia hoảng sợ, trong mắt bà ta Bảo Bảo còn đáng sợ hơn rất nhiều so với bọn buôn người này.

“Ngươi cái lão yêu bà này, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn bán ta đi sao, bây giờ ta muốn để cho người nếm thử cảm giác gieo gió gặt bão.”

Bảo Bảo vừa nói vừa vung tay lên đánh liên tục vào người bà lão kia, đám buôn người đứng ở bên ngoài thấy thế lập tức cười phá lên, cái người đàn ông trung niên kia cười nói với tên ria mép ở bên cạnh: “Cái tên nhãi ranh này cũng thông minh đấy, nếu chúng ta không làm nghề này thì ta cũng muốn giữ hắn ta lại, đứa nhỏ thông minh như vậy nhất định bán được rất nhiều tiền, đợi lát nữa sau khi đưa bà lão này đến nhà vệ sinh, ngươi hay tìm cơ hội bắt đứa nhỏ này lại, nghe rõ chưa?”

“Lão đại, người cứ yên tâm, tên nhãi này còn chưa mọc lông có thể có bao nhiêu sức lực chứ, muốn bắt được nó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Tên ria mép căn bản không để Bảo Bảo vào mắt, nhưng điều này cũng không thể trách hắn ta, bề ngoài của Bảo Bảo thật sự rất dễ bị lừa gạt, người bình thường khi nhìn thấy Bảo Bảo trong lòng cũng sẽ không sinh ra quá nhiều cảnh giác.

Ở bên này ngay lúc Bảo Bảo đang định dạy dỗ bọn buôn người, thì Tô Tử Mạch bên kia cũng phát hiện ra có chuyện gì không đúng, Bảo Bảo đi với bà lão kia lâu như vậy mà vẫn chưa đi ra, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Tại sao lâu như vậy mà Bảo Bảo vẫn chưa đi ra, ta phải vào xem mới được.”

Tô Tử Mạch vừa nói vừa đi về phía cái sân nhỏ kia, Thi Thanh Nghiên ở bên cạnh thấy thế thì giả vờ giả vịt nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, ta thấy nhất định vừa rồi bà lão kia cảm kích Bảo Bảo nên đã cố ý giữ Bảo Bảo ở lại để uống trà, hay là chúng ta cứ đứng chờ ở ngoài này một lát đi, để cho Bảo Bảo tự mình trải nghiệm sẽ có lợi hơn đối với sự phát triển của thằng bé.”

Chuyện này Thi Thanh Nghiên không nói thì còn đỡ, nàng ta vừa nói xong thì trong lòng Tô Tử Mạch ngược lại càng sinh nghi, trong đầu nàng lập tức xuất hiện một loại dự cảm xấu.

Tô Tử Mạch không nói hai lời đi tới đẩy cửa ra, chỉ thấy trong sân trống không, đừng nói là Bảo Bảo ngay đến một bóng người cũng không có.

Tô Tử Mạch thấy thế thì trong lòng càng thêm lo lắng, vừa đánh giá bốn phía xung quanh vừa lớn tiếng gọi: “Bảo Bảo, còn đang ở đâu, mẫu thân tới tìm con này.”

Khi thấy Tô Tử Mạch kêu gọi nhưng không có tiếng trả lời, trong lòng Thi Thanh Nghiên không kìm được mừng thầm, xem ra khẳng định Bảo Bảo đã bị người nàng ta sắp xếp bắt đi rồi, lần này xem Tô Tử Mạch làm sao có thể cứu được Bảo Bảo đây?

Tuy trong lòng Thi Thanh Nghiên đang vô cùng vui sướng nhưng ngoại mặt lại giả vờ đang rất lo lắng, đi theo Tô Tử Mạch không ngừng kêu gọi, lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên quay người lại nhìn chằm chằm vào Thi Thanh Nghiên rồi nói: “Thi Thanh Nghiên, đến cùng Bảo Bảo của ta đang ở đâu, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có giấu diếm, nếu không lần này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Không nhìn thấy bóng dáng của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch trực tiếp chất vấn Thi Thanh Nghiên, lúc này Tô Tử Mạch có thể khẳng định, việc Bảo Bảo mất tích chắc chắn có liên quan đến Thi Thanh Nghiên, bà lão kia rất có thể là người mà Thi Thanh Nghiên sắp xếp đến.

Mặc dù Tô Tử Mạch không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng nàng tin tưởng vào trực giác của mình, cảm giác của nàng chắc chắn sẽ không sai.

Đối mặt với lời chất vấn của Tô Tử Mạch, vẻ mặt của Thi Thanh Nghiên ngây thơ nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, ta căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì, vừa rồi không phải chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau hay sao, làm sao ta có thể gây bất lợi cho Bảo Bảo được chứ, về phần bà lão kia ta căn bản không quen biết bà ta, Tử Mạch tỷ tỷ, ta biết rõ Bảo Bảo mất tích thì ngươi rất sốt ruột, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện đổ oan cho ta như vậy chứ.”

Thấy Thi Thanh Nghiên vẫn còn đang nói dối, Tô Tử Mạch cắn răng nói: “Được, ngươi không chịu thừa nhận thì bây giờ ta sẽ gọi Dạ Ly Thần tới, nếu như cuối cùng chúng ta phát hiện Bảo Bảo mất tích có liên quan đến người thì đến lúc đó ngươi sẽ biết mình sẽ phải nhận hậu quả như thế nào.”

Sau khi nói xong thì Tô Tử Mạch trực tiếp lấy trong người ra một con hạc giấy, Tô Tử Mạch ném con hạc giấy kia lên bầu trời, con hạc giấy lập tức trở nên có sức sống, cấp tốc bay về phía điện Lăng Vân.

Không lâu sau Dạ Ly Thần đã đi tới trước mặt của Tô Tử Mạch, vừa đến nơi hắn lập tức hỏi Tô Tử Mạch: “Phu nhân đã xảy ra chuyện gì mà nàng gấp gấp truyền tin cho vi phu như vậy?”

Sau khi nhìn thấy Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch vội vàng nói: “Dạ Ly Thần, không thấy Bảo Bảo đâu nữa.”

“Cái gì? Bảo Bảo mất tích từ lúc nào?”

Vừa nghe thấy không thấy Bảo Bảo đâu, sắc mặt của Dạ Ly Thần lập tức thay đổi, đối với Dạ Ly Thần thì Bảo Bảo và Tô Tử Mạch chính là hai điểm yếu lớn nhất của hắn, hôm nay đột nhiên nghe tin Bảo Bảo mất tích, trong lòng Dạ Ly Thần tất nhiên sẽ cảm thấy nóng như lửa đốt.

Sau đó Tô Tử Mạch kể lại ngắn gọn sự việc lúc trước, Dạ Ly Thần nghe xong thì vội vàng trấn an Tô Tử Mạch: “Phu nhân, bây giờ nàng đừng lo lắng quá, thời gian Bảo Bảo mất tích cũng không quá lâu, có lẽ vẫn còn đang ở trong thành thôi, bây giờ vi phu sẽ dùng thần thức để tìm kiếm ở trong thành, đến lúc đó chắc chắn sẽ tìm được vị trí của Bảo Bảo.”

Sau khi nói xong thì Dạ Ly Thần nhắm hai mắt lại, không lâu sau Dạ Ly Thần đột nhiên mở mắt ra rồi nói: “Vi phu đã tìm được Bảo Bảo rồi, bây giờ chúng ta lập tức qua đó cứu người.”

Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì lập tức vui mừng, nàng vội vàng đi theo Dạ Ly Thần đến nơi đó, mà sắc mặt Thi Thanh Nghiên ở bên cạnh lập tức biến đổi.

Sau khi do dự một lúc, Thi Thanh Nghiên cũng cắn răng vội vàng chạy theo, vào loại thời điểm này nếu nàng ta chạy trốn ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi, huống hồ Thi Thanh Nghiên tin tưởng người dưới tay của nàng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng nàng ta, cho dù Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần có bắt được bà lão kia thì cũng không thể nào tra ra nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.