Không phải là ngọn lửa của bản thân sao? Nàng là một người hiện đại, chẳng lẽ lại không thể tạo ra lửa?
Ở bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Tử Mạch hiện lên ánh sáng ranh mãnh. Ngay sau đó lại để cho ý thức của mình lẻn vào bên trong Thương Hải Châu. Chuyên tâm mặc niệm đồ vật mà mình muốn lấy. Sau một lúc, hai tay của nàng giấu trong ống tay áo lại xuất hiện hai cái bật lửa.
“Ken két!”
Tiếng động nhỏ vang lên, Tô Tử Mạch không dồn khí đan điền giống Thi Phi Vân, nhắm mắt tập trung. Thậm chí cũng không điều chỉnh khí tức, hai lòng bàn tay trực tiếp điều khiển hai ngọn lửa màu vàng. Không đợi mọi người nhìn rõ cách nàng triệu hồi ra hai ngọn lửa, thì nàng đã lắc ngọn lửa trên tay phóng tới trong lò luyện dược.
Ngọn lửa của cái bật lửa này, đừng nói là thời gian năm phút có cháy cả đêm cũng chưa chắc đã tắt, trừ khi ga ở bên trong bật lửa bị cháy hết.
Lý đường chủ và mọi người nhìn thấy ngọn lửa đốt cháy rừng rực không ngớt, lập tức bị dọa sợ đến ngây người.
Đây chính là ngọn lửa màu vàng đấy, trong đa số các ngọn lửa nó thuộc ngọn lửa thượng thừa, uy lực mạnh hơn so với màu xanh, màu tím, màu lam. Thế mà một người mới như Tô Tử Mạch lại có thể triệu hồi ra Minh Hoàng Chi Hỏa cấp hai, hơn nữa nàng một lần có thể triệu hồi ra hai ngọn, có phải là quá nghịch thiên hay không?
Ngay lúc mọi người đang mở to hai mắt không thể tin được nhìn Tô Tử Mạch thì Thi Phi Vân đã gần như sụp đổ.
Cứ theo đà này thì Tô Tử Mạch tám chín phần mười là sẽ tấn cấp. Nếu nàng thực sự thành học trò của Điện Thần Dược, theo như đồ ước chẳng phải nàng ta sẽ phải chạy khỏa thân sao?
Ngay sau đó Thi Phi Vân cắn chặt răng, nói gì thì nói ở cửa ải cuối cùng này vẫn phải đấu cùng với Tô Tử Mạch.
Dường như là ông trời tốt, ở cửa thứ ba, Lý đường chủ bất ngờ tuyên bố với năm người: “Cửa thứ ba này sẽ dùng phương thức sàng lọc có độ khó cao hơn các lần đấu trước, đó chính là luyện dược!”
Ồn ào.
Ngoại trừ Tô Tử Mạch và Thi Phi Vân, những người khác đều kinh ngạc. Phải biết rằng, trong bọn họ đa số đều chưa luyện dược bao giờ. Làm thế nào để có thể vượt qua cửa ải này?
Lúc này, ngoại trừ Thi Phi Vân, những người khác đều lắc đầu bỏ cuộc. Bọn họ biết rõ nếu để cho bọn họ cưỡng chế tiến hành luyện dược..., chỉ có thể làm trò cười cho người trong nghề, thà rằng bỏ cuộc từ sớm. Kết quả là trên quảng trường chỉ còn lại hai người là Thi Phi Vân và Tô Tử Mạch.
Khi mặt trời lặn, trên khuôn mặt hai người được in ráng mây hồng, lại nhiễm một chút nghiêm túc.
Đến cuối cùng ai mới là người có thể giành được tư cách làm học trò của Điện Thần Dược duy nhất này, thành công hay thất bại đều dựa vào lần hành động này rồi!
“Ha ha, Tô Tử Mạch, ngươi thật đúng là không thấy vô vị à... lại dám tranh đoạt tiêu chuẩn làm luyện dược sư với ta, chẳng lẽ ngươi không biết, lúc ta mười tuổi đã có thể luyện Tụ Linh Đan, lúc mười hai tuổi có thể luyện ra Tụ Linh Đan sơ cấp nhị phẩm rồi.”
Luyện dược sư có thể luyện chế ra đan dược cũng được chia làm rất nhiều loại.
Loại đan dược dùng trong phương diện tu luyện được gọi chung là tụ linh đan. Mặt khác còn có độc đan, kỹ năng đan, đan đặc biệt khác. Mỗi loại đan dược đều có tác dụng khác nhau, Tụ Linh Đan thuộc loại tu luyện đại trà, cũng là loại đan dược nhập môn.
Đẳng cấp của mỗi loại đan dược từ thấp đến cao được chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu phẩm, thần cấp, thánh cấp, từng cấp lại được chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm, mỗi phẩm lại có một màu sắc tương ứng, theo thứ tự là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, vàng kim, trắng.