Trong lúc toàn thân Tô Tử Mạch đang sững sờ thì Dạ Ly Thần lại quay đầu rời đi, vẻ mặt không hề biến sắc, yên tâm lẩm bẩm một câu.
“May mà rượu này không có hại cho sức khỏe, nếu không thì chắc chắn bản tôn sẽ không để yên cho nàng.”
“Ngài thực sự đã thử loại rượu này rồi?!” Tô Tử Mạch chẳng nói chẳng rằng trợn trừng mắt nhìn Dạ Ly Thần, suýt chút nữa là bắt đầu nôn: “Rốt cuộc là ngài quan tâm đến ta hay là ngài đang không tin tưởng ta?”
Dạ Ly Thần cảm nhận được hơi thở gần kề ngay tóc mai mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử Mạch một cái.
“Chuyện đó còn cần phải hỏi ta sao?”
“Được được được, ta không hỏi cái gì nữa, sau này sẽ không hỏi nữa! Ta trả lại ngài miếng ngọc bội này, cho dù có nôn đến chết thì ta cũng sẽ không thèm!”
Tô Tử Mạch nói như sắp tháo miếng ngọc bội xuống.
Dạ Ly Thần đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn không hề do dự, bất ngờ đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch cảm thấy như cổ tay nàng sắp bị bóp nát vậy!
“Ngài làm gì đó? Mau buông tay!”
“Ai cho nàng tùy ý tháo miếng ngọc bội này xuống?” Dạ Ly Thần quát lên, lực tay đã giảm đi, nhưng vẫn nắm chặt không buông, không giống như là đau lòng vì Tô Tử Mạch mà giống như đau lòng vì miếng ngọc bội hơn.
Tô Tử Mạch cũng nhận ra miếng ngọc bội này không giống bình thường. Nàng hơi nghiêm mặt lại rồi trả lời Dạ Ly Thần một cách chân thành: “Nếu như ngài tặng miếng ngọc bội này cho ta vậy thì xử lí miếng ngọc bội này như thế nào là do ta tự quyết định! Còn nếu ngài chỉ cho ta mượn miếng ngọc bội đeo vài hôm thì phiền ngài hãy lập văn tự, trình bày rõ những điều khoản! Ta không muốn dây dưa vớ vẩn với ngài!”
“Hừ! Chỉ cho nàng mượn đeo vài ngày thôi! Nếu như có bất kì tổn hại gì thì bản tôn sẽ dốc hết sức để đòi lại từ trên người nàng!”
“Ơ kìa, ngài có biết nói lí không đấy? Ta không cần, đây là do ngài cứ dí vào người ta! Còn không cho phép ta làm tổn hại một chút nào! Tên ăn vạ cũng không ghê gớm như ngài!”
Tô Tử Mạch lớn tiếng la hét.
Bọn nha hoàn và Tiểu Mục nghe thấy, không thể chịu đựng được nên đi ra xem thế nào.
Có điều hơi thở của Dạ Ly Thần rất mạnh mẽ, vừa mới quay đầu lại mà như có một luồng gió lạnh thổi đến, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho đám nha hoàn sợ đến mức chạy đi hết.
Chỉ có Tiểu Mục là vẫn còn đứng đó, cách khoảng chừng hơn mười trượng. Nàng ta quan sát thật cẩn thận tỉ mỉ tình huống đang diễn ra, cố gắng dùng cách của mình để bảo vệ mẫu thân.
Đến lúc này Dạ Ly Thần mới nhận ra có gì đó, vẻ mặt của hắn cũng thả lỏng hơn một chút. Hắn lại trở về phía trước chiếc bàn đá, nâng chén rượu ở trước mặt lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Theo lí mà nói thì tửu lượng của Dạ Ly Thần không thấp, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nếm thử loại rượu mà Tô Tử Mạch đặc biệt sai người làm riêng, hoặc là đối với Dạ Ly Thần, loại rượu này có hiệu quả đến mức làm người ta phải bất ngờ.
Mới chỉ mới uống ba chén mà khuôn mặt khôi ngô trắng nõn nà của Dạ Ly Thần đã đỏ ửng lên rất đáng nghi.
Chắc là đã say rồi!
Tô Tử Mạch tò mò, thấy hắn uống ba chén rượu, cứ nghĩ là vì vừa nãy hắn mới vô lễ với nàng nên tự uống phạt ba chén, nhìn hắn uống xong, Tô Tử Mạch cũng chuẩn bị rời đi.
Ai biết được, Dạ Ly Thần kéo tay Tô Tử Mạch lại, kéo cả người nàng ngồi xuống.
Hơi thở và ánh mắt của Dạ Ly Thần lúc này có gì đó lạ lạ.
Tô Tử Mạch lo lắng sợ rằng hắn ta lại phát điên, mà một mình cô không thể xoay sở được nên không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn ngồi uống bên cạnh.
Dù sao, đối với một thần tôn cấp bậc cao đang say rượu thì cách tốt nhất vẫn là thuận theo chiều gió, muốn tính sổ gì thì cũng đợi hắn tỉnh dậy rồi nói sau.
Kết quả là nghe thấy Dạ Ly Thần lẩm bẩm từng đoạn ngắt quãng: “Miếng ngọc bội đó, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, nghe thấy chưa?”
“Vì sao?”
“Bởi vì miếng ngọc bội là của mẫu thân bản tôn! Nghe nói, trước kia khi mang thai bản tôn, mẫu thân của bản tôn cũng giống như nàng, cũng hay cảm thấy nôn mửa khó chịu, không có thuốc chữa, uống trà cũng không khỏi, suýt chút nữa thì mất mạng! Chính miếng ngọc bội này đã giúp bà ấy biến chuyển tốt hơn, vì vậy nên bản tôn mới bảo nàng thử, quả nhiên là có tác dụng.”
Nghe thấy những lời Dạ Ly Thần nói, trong lòng Tô Tử Mạch bất ngờ.
Đây đúng là một chuyện thú vị để hóng hớt!
Ngay lập tức, nàng vô cùng tò mò về mẫu thân của Dạ Ly Thần, nàng hỏi tiếp: “Vậy lúc mang thai ngài bá mẫu rất cực khổ phải không?”
Dạ Ly Thần nghe thấy vậy khẽ gật đầu, tuy rằng hắn không nói gì nhưng cũng coi như là đồng ý với lời của Tô Tử Mạch.
Hai người im lặng một lúc, sau khi biết được Dạ Ly Thần tặng miếng ngọc bội cho nàng là vì muốn giải quyết chứng nôn ói của nàng, Tô Tử Mạch cũng có thể coi là đã có chút thiện cảm với hắn. Để giảm bớt bầu không khí bối rối, Tô Tử Mạch cũng đành phải nói tiếp về vấn đề vừa nãy.
“Con người ngài tuy là chẳng ra làm sao, nghe những lời ngài nói về bá mẫu chắc hẳn ngài là người tốt. Hôm khác nếu rảnh thì có thể giới thiệu cho ta và bá mẫu gặp nhau để tâm sự trò chuyện!”
Tô Tử Mạch vừa mới nói ra thì sắc mặt của Dạ Ly Thần đã có chút thay đổi, đôi mắt cũng đột nhiên hiện ra vẻ man mác đau buồn, con mắt đen láy cũng thay đổi, trở nên sâu thăm thẳm.
Tô Tử Mạch không hề nhận thấy được sự thay đổi của Dạ Ly Thần, trông thấy hắn vẫn giữ im lặng, nàng nói với vẻ hờn giận: “Dạ Ly Thần, ngài có thể đừng lúc nào cũng ra vẻ như ai cũng mắc nợ ngài như vậy được không? Lẽ nào bá mẫu chưa từng dạy ngài nên cư xử với người khác thế nào sao?”
Nàng vừa nói ra lời này thì Dạ Ly Thần liền quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn Tô Tử Mạch, trong ánh mắt còn mang theo sự giận dữ.
Tô Tử Mạch hoảng sợ bởi vẻ mặt này của hắn, lập tức lui về phía sau vài bước theo bản năng.
Không phải là người say rượu điên lên đấy chứ?
Vừa nãy nàng đâu có nói gì quá đáng đâu chứ, sao Dạ Ly Thần này nói giận dữ là giận dữ ngay vậy, đây chẳng phải là vui giận thất thường sao?
Lúc này dường như Dạ Ly Thần cũng đã nhận thức được rằng phản ứng vừa rồi của hắn có chút thất lễ, hắn hít một hơi thật sâu rồi sau đó thẳng thừng phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn theo bóng hình của Dạ Ly Thần đang rời đi Tô Tử Mạch càng cảm thấy oan ức, ban đầu còn tưởng rằng Dạ Ly Thần đã thay đổi tính cách, biết quan tâm người khác rồi. Bây giờ xem ra nàng đã nghĩ quá tốt cho Dạ Ly Thần rồi, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thực chất hắn vẫn là một người khác thường, vui giận thất thường, sau này phải giữ khoảng cách với hắn mới được.
Nhưng đáng tiếc là Tô Tử Mạch không hề biết từ nhỏ Dạ Ly Thần đã mồ côi cả phụ thân và mẫu thân, những lời vừa rồi nàng vừa nói đã chạm đến nỗi tổn thương sâu sắc nhất của hắn.
Cũng chỉ có Tô Tử Mạch dám nói như vậy trước mặt Dạ Ly Thần, nếu là người khác thì e rằng hắn đã sớm ra tay kết kiễu mạng sống của người đó rồi.
Nhìn thấy Dạ Ly Thần tức giận bỏ đi, Tô Tử Mạch phàn nàn hai câu rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tiểu Mục đã nhân cơ hội Tô Tử Mạch không chú ý để lén đi theo ra ngoài.
“Ngươi đi theo ra đây làm cái gì?”
Dạ Ly Thần phát hiện Tiểu Mục đi theo ra ngoài thì cất lời chất vấn.
Trông vẻ mặt lạnh như băng của hắn hiện tại có thể dễ dàng thấy rằng hắn vẫn chưa kiểm soát được cảm xúc sau chuyện vừa rồi.
Tuy là Tiểu Mục có hơi sợ hãi nhưng mạnh miệng dũng cảm đáp lại: “Đế Tôn đại nhân, vừa nãy mẫu thân ta không cố ý, người chỉ nhanh mồm nhanh miệng thẳng tính thôi chứ vẫn rất tốt!”
Nghe thấy những lời của Tiểu Mục, sắc mặt của Dạ Ly Thần cũng dịu đi phần nào, hắn nói: “Vậy sao? Tiếc là nàng ấy căn bản không hiểu cảm giác không có cả phụ thân và mẫu thân là như thế nào, lại còn không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, ăn nói bừa bãi!”