Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 230: Chương 230: Hôn mê




Bảo Bảo nghe thấy Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch nói xong không nhịn được cười thầm, thấy Bảo Bảo làm vậy hai người cũng không tiện cãi nhau tiếp nữa, chỉ đành tạm thời đình chiến đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Tô Tử Mạch mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm thấy hình như có người đang sờ tay mình, Tô Tử Mạch giật mình bật dậy khỏi giường.

“Dạ Ly Thần, đồ háo sắc này!”

Trong cơn buồn ngủ Tô Tử Mạch còn tưởng Dạ Ly Thần sàm sỡ nàng, không nhịn được chuẩn bị thốt lên mắng Dạ Ly Thần một trận.

Nhưng sau khi nàng đã hoàn toàn tỉnh táo mới nhận ra là Bảo Bảo đang nắm tay nàng, trông có vẻ như Bảo Bảo đang kiểm tra vết thương của nàng.

Tô Tử Mạch gào lên như vậy, Bảo Bảo nây người không biết tại sao bỗng nhiên Tô Tử Mạch lại giận dữ như vậy, Dạ Ly Thần bên cạnh lúc này cũng thức dậy, vẻ mặt đăm chiêu nhìn Tô Tử Mạch.

Sau khi Tô Tử Mạch kịp phản ứng trở lại cũng nhận ra hình như vừa rồi mình hơi thất lễ, phút chốc gương mặt nàng chợt đỏ ửng lên.

“Nương tử, vừa rồi nàng nói màu sắc gì vậy?”

Dạ Ly Thần lúc này bắt đầu truy hỏi Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch nghe xong càng ngượng ngùng hơn, Bảo Bảo vẫn còn ở bên cạnh nhìn đó, nàng không muốn dạy hư Bảo Bảo đâu.

Nghĩ đến dây Tô Tử Mạch nhanh trí nói: “Vừa nãy ta nói màu sắc y phục này rất đẹp, không còn sớm nữa ta phải dậy tu luyện thôi, Bảo Bảo nếu con ngủ chưa đã thì ngủ thêm lát nữa đi.”

Dứt lời, Tô Tử Mạch nhanh chóng rời khỏi phòng, thấy dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không nhịn được nở một nụ cười cưng chiều.

Sau khi ra khỏi phòng, cuối cùng Tô Tử Mạch cũng thở phào một hơi, may mà vừa nãy nàng nhanh trí lảng sang chuyện khác, nếu không sẽ rất mất mặt.

Nhưng sau khi hết ngượng ngùng, trong lòng Tô Tử Mạch lại thấy rất ấm áp, Bảo Bảo sáng sớm thức dậy đã quan tâm đến vết thương của nàng như thế, cũng coi như không uổng công nàng yêu thương đứa con trai này.

Vào lúc Tô Tử Mạch đang mải mê suy nghĩ, Bảo Bảo đã chạy nhảy tung tăng về phía Tô Tử Mạch.

“Bảo Bảo, sao con lại đến đây, không phải mẫu thân bảo con ngủ thêm chút nữa sao?”

Bây giờ trời đã vào đông, sáng sớm như thế này đang là lúc rét lạnh, thấy Bảo Bảo ra ngoài vào lúc này, Tô Tử Mạch không khỏi đau lòng.

Nhưng vẻ mặt Bảo Bảo lại vô cùng vui vẻ đáp: “Mẫu thân, con muốn tu luyện với người, Phó tiên sinh đã nói rồi, sáng sớm là thời gian tốt nhất trong ngày để tu luyện.”

Tô Tử Mạch nghe xong phút chốc cảm thấy rất vui mừng, thế là đưa Bảo Bảo theo bắt đầu tu luyện thiền định.

“Á!”

Tô Tử Mạch bắt đầu thiền định chưa được bao lâu bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Tô Tử Mạch mở mắt ra chỉ thấy Bảo Bảo bỗng nhiên ngã trên mặt đất, vẻ mặt rất đau đớn.

Vừa thấy cảnh này Tô Tử Mạch vô cùng lo lắng, vội vàng bước đến vừa xem Bảo Bảo thế nào vừa hỏi: “Bảo Bảo, con sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?”

“Mẫu thân, con đau quá!”

Bảo Bảo liên tục kêu đau, ngũ quan trên gương mặt cũng vì thế mà nhăn nhó.

Thấy Bảo Bảo đau đớn như vậy, người làm mẹ như Tô Tử Mạch lại càng đau lòng hơn, sau khi kiểm tra cho Bảo Bảo lại không phát hiện ra bệnh gì.

Mạch tượng của Bảo Bảo ổn định, linh lực trong cơ thể vận chuyển cũng rất bình thường, Tô Tử Mạch hoàn toàn không tìm ra bất cứ bệnh gì, nhưng Bảo Bảo lại ngày càng đau hơn, sau cùng đã trực tiếp ngất đi.

Tô Tử Mạch thấy vậy không dám chần chừ, nàng vội vàng bế Bảo Bảo đi tìm Dạ Ly Thần.

“Dạ Ly Thần, ngài mau cứu Bảo Bảo.”

Vào lúc nguy cấp này Tô Tử Mạch đã không quan tâm đến việc đang giận dỗi Dạ Ly Thần, an nguy của Bảo Bảo mới là chuyện quan trọng nhất lúc này, tu vi của Dạ Ly Thần cao như vậy, chắc chắn có thể khám ra bệnh cho Bảo Bảo.

Lúc Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch lo lắng bế Bảo Bảo vào, hắn cũng đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, vội vàng ôm lấy Bảo Bảo, nhưng chỉ nhìn sơ qua Dạ Ly Thần đã nghiêm túc nói: “Quả nhiên là vậy, cuối cùng vẫn không tránh được.”

Dạ Ly Thần vừa nói xong Tô Tử Mạch đã vội hỏi Dạ Ly Thần: “Những lời vừa rồi của ngài có ý gì? Ngài biết tại sao Bảo Bảo lại thành ra như vậy đúng không? Ngài mau cứu Bảo Bảo đi, nó cũng là con trai ngài mà!”

Tô Tử Mạch trước đây vẫn luôn không chịu thừa nhận Bảo Bảo là con trai của Dạ Ly Thần, nhưng bây giờ vì cứu Bảo Bảo nên hầu gì cái gì nàng cũng nói được.

Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch kích động như vậy, vội vàng đặt tay lên vai Tô Tử Mạch nói: “Tô Tử Mạch, nàng bình tĩnh lại chút đi, tuy bây giờ Bảo Bảo tạm thời hôn mê, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chuyện này nàng có thể yên tâm.

Nghe Dạ Ly Thần nói xong Tô Tử Mạch cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh nàng lại hỏi tiếp: “Tạm thời không có, vậy sau này sẽ có, rốt cuộc tại sao lại thành ra như vậy.”

“Nàng nghe vi phu nói đã, năm đó lúc vi phu còn nhỏ không may bị kẻ thù hạ chú thuật trong cơ thể, một khi phác tác sẽ khiến toàn thân đau đớn, hơn nữa loại chú thuật này còn di truyền cho đời sau, có lẽ do lời nguyền phác tác nên Bảo Bảo mới thành ra như vậy.”

Tô Tử Mạch nghe xong bèn gật đầu theo bản năng nói: “Đúng vậy, vừa rồi Bảo Bảo cứ liên tục kêu đau, nhưng ta lại không tra ra được bệnh gì, chắc chắn là chú thuật này, cũng tại ngài hết, nếu không phải ngài Bảo Bảo cũng đâu như vậy.”

Nói xong, cảm xúc của Tô Tử Mạch lại bắt đầu kích động, thậm chí còn không ngừng đấm đá Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần biết bây giờ tâm trạng của Tô Tử Mạch rất khó chịu, cứ mặc cho Tô Tử Mạch đang đấm đá mình, một lúc sau cuối cùng Tô Tử Mạch cũng dừng tay lại nói: “Ngài đã biết Bảo Bảo bị ảnh hưởng bởi chú thuật, vậy chắc chắn ngài sẽ có cách cứu Bảo Bảo đúng không? Không phải ngài trúng thuật chú nhưng cũng không sao đấy thôi, chắc chắn ngài sẽ cứu được Bảo Bảo.”

Thấy Tô Tử Mạch tỉnh táo lại một chút, Dạ Ly Thần mở lời nói tiếp: “Ban đầu người hạ chú thuật này có tu vi rất cao, hơn nữa thuật chú này là một trong những bí pháp thượng cổ để lại.

Những năm trở lại đây, vi phu đều dựa vào tu vi của mình để áp chế chú thuật, nhưng cũng không có cách nào loại bỏ nó.

“Ngài nói vậy là sao? Lẽ nào Bảo Bảo sẽ mãi mãi không tỉnh lại được sao?”

Nghe Dạ Ly Thần nói xong, Tô Tử Mạch khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh bây giờ lại bắt đầu kích động.

Sau khi làm mẫu thân, Bảo Bảo chính là mạng sống của Tô Tử Mạch, nếu Bảo Bảo có gì bất trắc thật, Tô Tử Mạch cũng sống không nổi.

Dạ Ly Thần thấy vậy vội vàng giải thích nói: “Vi phu không có ý đó, tuy chú thuật trong cơ thể Bảo Bảo không thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng vi phu có cách áp chế chú thuật, đến lúc đó Bảo Bảo vẫn có thể phát triển lớn lên như người bình thường.”

“Vậy ngài mau ra tay áp chế chú thuật cho Bảo Bảo đi.”

Lúc này Tô Tử Mạch đã mất hết kiên nhẫn, Dạ Ly Thần nói nhiều như vậy nhưng lại không bắt đầu làm ngay, nếu còn kéo dài nữa, xảy ra chuyện gì đó thì nguy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.