“Chú mèo con không ngủ được bắt một chú chuột xem như bé cưng.”
Giọng hát của Dạ Ly Thần mềm mại và ấm áp tựa như một làn gió xuân. Lời bài hát trẻ con như thế đột nhiên phát ra từ miệng của Dạ Ly Thần vậy mà lại không hề cảm thấy sai trái chút nào, giống như vốn dĩ phải nên như vậy.
Bảo Bảo cũng say sưa nghe giọng hát của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ đầm ấm của hai cha con, trong lòng đột nhiên nhen lên cảm giác ghen tuông khó hiểu.
Xem ra khoảng thời gian mình không có ở đây, quả nhiên Dạ Ly Thần cùng Bảo Bảo chung sống với nhau rất tốt, nghĩ đến đây Tô Tử Mặc vô thức hát theo câu hát của Dạ Ly Thần: “Ôm một cái, lắc một cái, chú chuột bị dọa sợ đến nổi thót cả tim”
Tiếng hát của hai người hòa quyện vào nhau, thế mà lại du dương đến lạ, tựa như hai giọng bè khác nhau tạo nên một hòa âm hoàn mỹ nhất. Lúc nãy Bảo Bảo còn đang quấy khóc không chịu ngủ, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Dạ Ly Thần cùng Tô Tử Mạch nhìn thấy Bảo Bảo ngủ say rồi mới thở phào nhẹ nhõm, Dạ Ly Thần bước đến tự tay đắp chăn cho Bảo Bảo rồi giơ tay ra hiệu rời khỏi với Tô Tử Thanh, sau đó thì đi thẳng ra ngoài cửa.
Dạ Ly Thần cũng biết Tô Tử Mạch vẫn chưa hết giận mình. Bây giờ Bảo Bảo cũng đã ngủ rồi, công cụ dỗ dành như hắn cũng nên tự giác rời đi, tránh để cho Tô Tử Mạch lại khó chịu.
Tô Tử Mạch vừa thấy Dạ Ly Thần tự giác như vậy, ngược lại không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, nàng đứng dậy trong vô thức, đi theo sau Dạ Ly Thần, cả hai cùng nhau ra khỏi phòng.
Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch đi theo ra cửa thì lên tiếng: “Đã trễ lắm rồi, nàng cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì hỏi, có chút mất tự nhiên: “Vừa rồi, cảm ơn ngài. Ta sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Bảo, sau này trừ lúc trị bệnh cho Bảo Bảo ra, ngài vẫn nên cố gắng hết sức ít đến đây lại đi.”
Nghe câu nói này, sắc mặt của Dạ Ly Thần có chút thay đổi, nhưng tiếp sau đó vẫn gật đầu nói: “Nàng yên tâm đi, nàng đã nói vậy rồi thì kẻ làm trượng phu như ta đương nhiên tôn trọng ý kiến của nàng, không có chuyện gì khác thì kẻ làm chồng này không làm phiền hai người nữa.”
Sau khi Dạ Ly Thần nói xong mới xoay người rời khỏi. Nhìn thấy bóng dáng của Dạ Ly Thần dần dần biến mất, đột nhiên Tô Tử Mạch lại nhen lên chút lửa giận. Sao thoáng chốc mà Dạ Ly Thần đã trở nên thành thật đến vậy, mình nói gì hắn ta cũng đều nghe lời vậy sao chứ? Sao lúc trước không phát hiện ra nhỉ?
Tô Tử Mạch lắc lắc đầu, quay trở lại vào phòng, nhìn thấy Bảo Bảo đang ngủ say sưa, Tô Tử Mạch lại không kìm lòng được mà nhớ đến Dạ Ly Thần.
“Có phải mình nên đối xử với hắn ta tốt hơn chút nữa khôn? Cứ như vậy suốt hình như có chút quá đáng với hắn ta.”
“Nhưng mà, có vẻ như quan hệ của hắn ta với nữ nhân tên Lạc Anh đó không được bình thường cho lắm, nếu như không phải lần này mình kịp thời đến, nói không chừng hắn ta đã để cho Lạc Anh đó làm mẹ kế của Bảo Bảo rồi.”
Trong lúc nhất thời, một mớ suy nghĩ hỗn độn xuất hiện trong lòng Tô Tử Mạch, qua một lúc lâu sau, Tô Tử Mạch mới lắc lắc đầu cố xua tan những suy nghĩ đó ra khỏi đầu óc mình, chuyện của sau này cứ để sau này hãy nói, cứ đi ngủ trước đã.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Tử Mạch vừa mới thức giấc liền nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, Tô Tử Mạch đang muốn đứng dậy mở cửa nhưng Bảo Bảo đã nhanh chóng nhảy vọt xuống giường.
Tối qua Bảo Bảo ngủ rất ngon giấc, sáng sớm hôm nay đang lúc tràn trề tinh lực nó đã chắn trước mặt Tô Tử Thanh mà giành mở cửa phòng, nhưng người đúng bên ngoài cửa lại là đầu bếp Chân Hương.
Tô Tử Mạch nhìn thấy Chân Hương, không khỏi ngẩng người, nàng vốn tưởng rằng người vừa mới sáng sớm đã đi qua gõ cửa chắc chắn là Dạ Ly Thần, nghĩ đến đây trong ánh mắt của Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra vài phần thất lạc.
“Phu nhân, thần tôn đại nhân căn dặn tiểu nhân mang bữa sáng đến cho người. Phu nhân, người nhìn xem những món này có hợp với tâm ý của người không? Nếu như phu nhân không hài lòng hoặc là có yêu cầu nào khác thì cứ việc lên tiếng, tiểu nhân nhất định dốc hết sức lực làm cho người hài lòng.”
Chân Hương nói, đồng thời những hạ nhân phía sau lưng hắn ta nhanh chóng bưng lên từng dĩa đứng thành một hàng, bên trong dĩa để đầy đủ những món ăn khác nhau. Ngoài cháo và những món ăn đi kèm thường thấy ra thì còn có đủ loại điểm tâm tinh xảo đẹp mắt.
Chỉ có điều, bữa sáng đã phong phú đến vậy rồi nhưng Tô Tử Mạch lại chỉ lướt nhìn sơ qua một cái, Bảo Bảo thì ngược lại, nhìn những món ăn ngon đến nổi sắp chảy cả nước miếng. Cuối cùng thẳng thắng gắp mỗi dĩa một ít thức ăn rồi quay trở lại phòng.
Sau khi quay vào phòng, Bảo Bảo ngồi ăn uống ngon lành trông rất vui vẻ, nhưng Tô Tử Mạch chỉ hớp được hai muỗng cháo rồi dừng lại, bộ dạng trông có vẻ như tâm sự trùng trùng.
Bảo Bảo thấy được sự khác thường của Tô Tử Mạch, vội vàng lên tiếng hỏi han: “Mẫu thân, sao người không ăn vậy? Chẳng phải người nói con người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói tới bủn rủn hay sao? Nếu buổi sáng ăn không đủ no thì cả ngày sẽ không có sức lực.”
Nghe Bảo Bảo nói vậy, Tô Tử Mạch mới vội vàng ăn nhiều thêm chút nữa, chỉ là từ đầu đến cuối trong lòng nàng không hề có chút mùi vị nào. Theo lý mà nói, Dạ Ly Thần phải nên đích thân mang bữa sáng đến mới đúng chứ, không lẽ hắn ta giận mình rồi.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Tử Mạch bổng chốc có chút khẩn trương, nhưng mà Dạ Ly Thần cũng không giống người hẹp hòi như thế. Tối hôm qua lúc rời khỏi, Dạ Ly Thần vẫn còn bình thường mà, cũng không lộ vẻ gì là tức giận.
“Mẫu thân, người đang nghĩ gì vậy? Con ăn no rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Tô Tử Mặc đương nhiên không thể từ chối yêu cầu của Bảo Bảo, nàng dẫn Bảo Bảo đi loanh quanh tản bộ trong điện Lăng Vân, chỉ là vẻ mặt của Tô Tử Mạch luôn có chút lơ đãng.
Thật vất vả lắm mới đến giờ cơm trưa, Tô Tử Mạch dẫn Bảo Bảo quay trở vào đình viện, vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Chân Hương đã chờ sẵn ở đó.
“Phu nhân, người quay về rồi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời phu nhân dùng bữa.”
Nhìn thấy lại là Chân Hương mang bữa trưa đến, trong lòng Tô Tử Mạch càng thêm thấp thỏm hơn, lúc Chân Hương để đồ ăn xuống chuẩn bị rời đi, cuối cùng Tô Tử Mạch không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi: “Người đợi chút đã, lúc Dạ Ly Thần kêu người mang cơm đến đây, có nói thêm gì với ngươi không?”
Tô Tử Mạch vốn muốn hỏi thẳng Chân Hương rằng tại sao Dạ Ly Thần không đích thân đến, nhưng hỏi như vậy thì có vẻ quá rõ ràng bản thân mình đặc biệt hy vọng Dạ Ly Thần đến, cho nên Tô Tử Mạch chỉ đành thay đổi cách hỏi.
Đối diện với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Chân Hương cười nói: “Phu nhân, thần tôn đại nhân hết lần này đến lần khác căn dặn tiểu nhân nhất định phải làm hài lòng yêu cầu của phu nhân, nhất thiết phải cho phu nhân và thiếu gia ăn ngon, ngoài chuyện đó ra thì thần tôn đại nhân không nói gì khác cả.”
“Thế à, hết chuyện rồi, ngươi quay về đi.”
Câu trả lời của Chân Hương cũng không thể tiết lộ được tin tức hữu dụng gì, Tô Tử Mạch chỉ dành dẫn Bảo Bảo quay về phòng ăn cơm trước.
Là đầu bếp ngự dụng của Dạ Ly Thần, tay nghề của Chân Hương quả thực là hạng nhất, những món ăn để trên bàn có đủ hương vị màu sắc cùng mùi thơm. Bảo Bảo sớm đã không chờ đợi được nữa, cằm đũa gấp ngay, nhưng Tô Tử Mạc thì vẫn chau mày không có khẩu vị.
Bảo Bảo nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tử Mạch, nó đang định lên tiếng thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mép môi còn lộ ra nụ cười ranh mãnh, sau đó mới cười nói với Tô Tử Mạch: “Mẫu thân, sao người không ăn cơm đi! Mấy món ăn này nếu không ăn mau thì sẽ nguội mất.”
Dưới sự thúc giục của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng cầm lấy đũa, nói: “Vừa rồi mẫu thân nghĩ đến chút việc, con tự mình ăn nhiều thêm chút đi.”