Trong lúc Bảo Bảo còn đang nói chuyện thì Mã Tuấn bỗng rùng mình một cái, Bảo Bảo thấy vậy thì khóe miệng cong lên, lộ ra tia cười giảo hoạt, cậu bé đã biết tỏng Mã Tuấn này là đang giả vờ ngất xỉu, dù sao thì vừa nãy cậu ta cũng bị Bảo Bảo đánh bại, nếu bây giờ tỉnh lại thì cũng xấu hổ muốn chết.
Sau khi Thương Giác đưa Mã Tuấn rời khỏi, Tiêu Nam mới nhanh chân chạy lại cạnh Bảo Bảo, nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy sùng bái: “Bảo Bảo, quả thật ta không nhìn ra nha, hóa ra ngươi là cao thủ giấu nghề, ngay cả đại sư huynh cũng không phải đối thủ của ngươi, đúng là quá lợi hại.”
Nghe thấy lời này của Tiêu Nam, Bảo Bảo chợt hơi hơi nhíu mày: “Khoan đã, lời ngươi vừa nói có chút vấn đề, có phải ngươi đã quên mất hồi trước ta cược gì với bọn họ rồi phải không?”
Bảo Bảo vừa nói vừa nhìn sang đám học viên bên kia, lúc này bọn họ ai ai cũng cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên đối diện lại ánh mắt của cậu bé.
Chỉ thấy Bảo Bảo nói gằn từng chữ với những người này: “Ban nãy các ngươi đã chính miệng đồng ý với ta rằng, chỉ cần ta đánh thắng được Mã Tuấn thì ta sẽ trở thành đại sư huynh của các ngươi, chắc các ngươi sẽ không quên chuyện này đâu nhỉ?”
Mọi người nghe xong đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cả bọn không nhịn được bèn đồng thanh hô to: “Chào đại sư huynh.”
“Ha ha ha như vậy có phải ngoan không, yên tâm, sau này nhất định đại sư huynh sẽ che chở cho các ngươi, chỉ cần các ngươi không tùy tiện ức hiếp người khác giống tên Mã Tuấn kia thì ta cũng sẽ không làm khó các ngươi.”
Vốn dĩ những học viên này còn đang lo Bảo Bảo sẽ thù dai nhớ lâu chuyện hồi nãy, nghĩ cậu bé sẽ tính sổ cả bọn nhưng bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy Bảo Bảo không hề đáng sợ như trong tưởng tượng.
Dù gì thì bây giờ Mã Tuấn cũng đã bại dưới tay Bảo Bảo, vậy chi bằng bây giờ lo đi vun đắp quan hệ với Bảo Bảo, để vào được học phủ Đăng Thần, chắc chắn tư chất của những học viên này đều không phải dạng bình thường, cho nên bọn họ lập tức hiểu được đâu là lợi và đâu là hại.
Chỉ thấy những tên học viên này chạy lại vây quanh người Bảo Bảo, bắt đầu ca tụng cậu bé.
“Đại sư huynh, một chiêu vừa rồi của huynh quả là vô cùng lợi hại, giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, vậy mà lại không nhận ra cao thủ thật sự phải là huynh mới đúng.”
Nghe mọi người hết lời tán dương mình, Bảo Bảo có hơi mất kiên nhẫn, bèn nói: “Được rồi, các ngươi không cần tung ta lên tận mây xanh đâu, nói cho các người biết, ta không chỉ làm như vậy riêng ngày hôm nay đâu, sau này chỉ cần các ngươi chịu khó luyện tập, không làm xằng làm bậy là tốt rồi.”
“Nhất định rồi, bọn ta nhất định nghe theo những lời đại sư huynh dạy bảo.”
Chẳng mất nhiều thời gian Bảo Bảo đã dành được sự kính trọng từ những học viên này, ít nhất là vẻ bề ngoài, cậu bé cũng được bọn họ vô cùng kính sợ.
Đến tối, đoàn người lần lượt trở về kí túc xá, những học viên này đều ở chung trong một căn phòng rộng lớn, dù sao yêu cầu của học phủ Đăng Thần cũng rất nghiêm khắc, tổng cộng có mười mấy học viên, ở chung một phòng cũng không vấn đề gì.
Ở cùng nhau như vậy có thể khiến bọn họ nâng cao kỹ năng tập thể, sớm tối cùng nhau luyện tập, tăng tinh thần đoàn kết.
Chỉ là Bảo Bảo nằm lên giường, nhưng mãi vẫn không nhắm mắt ngủ được, đây là lần đầu cậu bé xa phụ thân mẫu thân, phải ngủ bên ngoài, tinh thần hào hứng lúc đầu của cậu bé đã vơi đi, hiện giờ trong lòng Bảo Bảo cảm thấy hơi hơi trống rỗng.
Hồi còn ở điện Lăng Vân, lúc nào Bảo Bảo cũng chỉ muốn nhanh chóng rời xa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, một mình lăn lộn bên ngoài sống một cuộc sống tự do phóng khoáng, nhưng giờ đây, khi thật sự phải rời xa vòng tay hai người họ, cậu bé lại cảm thấy nhớ.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ, Bảo Bảo nghe thấy, cậu bé bèn nhìn ra ngoài cửa, không bao lâu sau, một bóng người lén lén lút lút tiến vào bên trong.
Bảo Bảo bình tĩnh nhìn kỹ người đó mới phát hiện ra không ai khác chính là Mã Tuấn, Mã Tuấn này, từ sau khi được Thương Giác đưa đi thì không thấy bóng dáng đâu, Bảo Bảo còn tưởng đêm nay cậu ta sẽ không quay lại, không ngờ nửa đêm lại gặp cảnh cậu ta lén lút vào trong nhà.
Có điều, Bảo Bảo nghĩ thôi cũng đoán ra được tâm tư Mã Tuấn, lúc trước cậu ta bị Bảo Bảo giáo huấn một trận, thời gian này chắc hẳn cậu ta cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên mới cố ý đợi mọi người ngủ hết rồi mới về phòng.
Mặc dù Bảo Bảo không thích Mã Tuấn, nhưng dẫu sao trước đó cậu cũng đã dạy cho cậu ta một bài học, có cái gọi là biết khoan dung độ lượng, cho nên Bảo Bảo cũng giả vờ như mình đã ngủ rồi, không hề đánh thức người khác dậy.
“Ai ui!”
Mã Tuấn lén lút sờ sờ lên giường rồi đột nhiên kêu khẽ một tiếng, Bảo Bảo vừa nhìn đã thấy nét mặt đau đớn của cậu ta.
Bảo Bảo không nhịn được mà mỉm cười, lúc trước cậu bé ra tay đã nương nhẹ không ít nhưng vẫn làm gân cốt cậu ta bị thương, nhưng giao đấu kiểu này không tránh khỏi tổn thương về mặt da thịt, chắc là vừa nãy Mã Tuấn bất cẩn động phải vết thương nên mới đau đớn như vậy.
Thấy Mã Tuấn lên giường rồi vẫn nhăn mặt khổ sở, Bảo Bảo bèn lặng lẽ xuống giường rồi đi tới chỗ cậu ta.
Mã Tuấn đang lăn lộn trên giường, đột nhiên cảm giác được có người đang tới gần bèn giật mình ngồi bật dậy, nhìn thấy Bảo Bảo đứng cạnh giường mình nằm, Mã Tuấn bất giác vớ lấy cái gối chắn trước ngực mình, giọng điệu sợ hãi nói: “Là ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Bảo Bảo thấy phản ứng của Mã Tuấn như vậy thì có hơi không biết phải làm sao, tên này, chắc là bị mình dọa cho sợ ngốc người rồi chăng?
Chỉ thấy Bảo Bảo lôi từ trong túi áo ra một lọ thuốc bôi: “Đây là thuốc mỡ bôi vết thương do mẫu thân ta luyện chế, rất hiệu quả, hơn nữa còn có tác dụng giảm đau cực mạnh, ngươi cầm lấy mà dùng.”
Nghe Bảo Bảo nói vậy, biểu cảm trên gương mặt Mã Tuấn chuyển từ sợ hãi sang hoài nghi, rồi lại chuyển sang vẻ nghi ngờ, cậu ta chậm chạp đưa tay cầm lấy lọ thuốc mỡ, trong lòng vẫn không dám tin.
“Ngươi yên tâm, trong thuốc này không có độc, nếu ngươi sợ thì cứ vứt đi vậy.”
Bảo Bảo nhìn thấy hết vẻ mặt của Mã Tuấn, nói xong cậu bé bèn trở lại giường của mình, Mã Tuấn vẫn ương bướng nói: “Ai bảo ta sợ, không phải chỉ là một lọ thuốc thôi sao, ta sẽ dùng nói ngay bây giờ.”
Mặc dù Mã Tuấn bại dưới tay Bảo Bảo, trong lòng cậu ta có cảm thấy đáng sợ nhưng cũng không không phục, nghe Bảo Bảo nói một câu như vậy thì không hề lo lắng trong thuốc có độc, cứ thế bôi thuốc vào miệng vết thương.
Nói đến cũng thấy thật thần kỳ, thuốc này vừa được bôi lên da thịt, bôi tới đâu có cảm giác mát lạnh dễ chịu tới đó, đồng thời cảm giác đau đớn cũng giảm đi đáng kể, ngay lập tức vẻ mặt của Mã Tuấn trở nên thoải mái hẳn ra, thuốc này đúng thật hiệu quả như lời Bảo Bảo nói.
Nghĩ vậy, Mã Tuấn bất giác nhìn sang chỗ Bảo Bảo, lúc này ánh mắt cậu ta hiện ra tia phức tạp, cậu ta không ngờ Bảo Bảo lại là người lấy ơn báo oán, không những không chế giễu mà còn cho cậu ta lọ thuốc tốt như vậy.
Ngày hôm sau, lúc mọi người tỉnh dậy chuẩn bị lên lớp, đột nhiên Mã Tuấn đi tới chỗ Bảo Bảo.
Mọi người thấy thế đều lặng đi, sau đó ai nấy đều biểu cảm như thể sắp được chứng kiến một màn kịch hay, không phải Mã Tuấn vì không phục nên muốn đánh nhau với Bảo Bảo đó chứ?