Nhưng hiện tại Tô Tử Mạch cũng không rảnh quan tâm những thứ này, trực tiếp quát lên với thủ lĩnh kỵ sĩ kia: “Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao phải giết ta, là ai phái ngươi tới?”
Đối với một chuỗi câu hỏi của Tô Tử Mạch, thủ lĩnh kỵ sĩ lại tỏ ra rất cứng rắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, không ngờ tới hôm nay sẽ gặp đường đường thần tôn, ta kỹ năng không bằng người không có gì đáng nói, các ngươi cứ giết bổn tướng quân là được.”
Thấy thủ lĩnh kỵ sĩ này cứng đầu như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cười nhạt nói: “Thật là có cốt khí, nếu ngươi không chịu nói vậy cũng đừng trách bổn tiểu thư không khách khí với ngươi, bổn tiểu thư ngược lại muốn xem thử xương cốt ngươi rốt cuộc cứng đến dường nào.”
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch đột nhiên quay đầu cười nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, con đi sang một bên, mẫu thân có một số việc phải làm, hài tử không nên nhìn.”
Bảo Bảo vừa nghe lời này lập tức mặt đầy không tình nguyện, nhưng Trương Tiểu Á lại rất nghe lời vội vàng kéo Bảo Bảo đi sang bên cạnh.
Lúc này Tô Tử Mạch mới nhìn về phía thủ lĩnh kỵ sĩ lần nữa, mà trong tay nàng còn có thêm một cây ngân châm nhỏ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống ngân châm này loé lên hàn quang lạnh lẽo.
Kỵ sĩ thủ lĩnh thấy ngân châm trong tay Tô Tử Mạch theo bản năng nuốt nước miếng một cái nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha, món thuật ngân châm bức cung này trước kia ta từng sử dụng đối với không ít người, cho tới bây giờ dưới ngân châm của bổn tiểu thư chưa từng có người nào không khai ra, nhưng tu vi đạt tới linh đế như vậy thì ngươi vẫn là người đầu tiên, cũng không biết năng lực chịu đựng của linh đế ngươi có mạnh hơn một chút so với người khác hay không?”
Ngay lúc nói chuyện Tô Tử Mạch cũng chậm rãi đi tới bên cạnh thủ lĩnh kỵ sĩ, thủ lĩnh kỵ sĩ này cũng nhận ra Tô Tử Mạch người tới không có ý tốt, nhưng vừa rồi Dạ Li Thần đã hạ cấm chế ở trên người hắn, bây giờ hắn cơ bản cũng không có chút sức chống cự nào, ngay cả động đậy một chút cũng không làm được.
Lúc này hắn chỉ là một con cá nằm trên thớt, tiếp theo muốn giết muốn chém cũng chỉ có thể mặc cho Tô Tử Mạch sắp đặt.
Tô Tử Mạch cầm ngân châm trong tay quơ quơ trước mặt thủ lĩnh kỵ sĩ một cái, đồng thời tà mị cười một tiếng nói: “Bổn tiểu thư cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi thành thật trả lời câu hỏi của bổn tiểu thư thì có thể tránh bị nỗi khổ da thịt, nếu không lát nữa ngươi phải chịu nhiều đau đớn.”
“Phóng ngựa đến đây đi, chẳng lẽ bổn tướng quân lại bị doạ bởi chút thủ đoạn này của ngươi, cùng lắm thì là chết một lần mà thôi.”
Thủ lĩnh kỵ sĩ này cũng thật là cương liệt, đến lúc này mà vẫn có thể mạnh miệng.
Tô Tử Mạch thấy vậy lười nói thêm gì nữa, giơ ngân châm trong tay lên trực tiếp đâm vào miệng của thủ lĩnh kỵ sĩ.
Ngân châm này vừa đâm vào trong cơ thể của hắn, thủ lĩnh kỵ sĩ chỉ cảm thấy vị trí bị kim châm giống như bị sâu cắn một cái, cũng không đau đớn như trong tưởng tượng.
Ngay khi thủ lĩnh kỵ sĩ cho rằng thủ đoạn của Tô Tử Mạch cũng chỉ có như vậy, loại cảm giác bị sâu cắn đó trong phút chốc bắt đầu lan toả ra, từ vị trí cửa miệng lập tức lan tràn đến toàn thân.
Người bình thường bị một con sâu cắn dĩ nhiên cũng có thể chịu được, nhưng nếu như là thành hàng vạn con sâu cùng cắn một cái ở mỗi một tấc da thịt trên người, loại cảm giác này thì không phải người nào cũng có thể chịu nổi.
Chỉ thấy sắc mặt thủ lĩnh kỵ sĩ này trong nháy mắt xung huyết đến đỏ bừng, loại cảm giác hơi đau nhói lại kèm theo tê tê ngứa ngứa đó làm cho hắn chỉ muốn lập tức nằm trên đất lăn lộn không ngừng, chẳng qua là thân thể của hắn cơ bản không tài nào nhúc nhích chỉ có thể gắng gượng chịu đựng sự hành hạ như vậy.
Lúc này Tô Tử Mạch ở bên cạnh cười nói: “Bây giờ mùi vị nhất định thật sự không dễ chịu nhỉ, lời bổn tiểu thư vừa nói vẫn hữu hiệu như cũ, nếu ngươi hối hận thì nói một tiếng, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ rút ngân châm ra, đến lúc đó tất cả đau đớn cũng sẽ biến mất trong nháy mắt.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
2. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
3. Ly Hôn Thì Đã Sao?
4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================
Thủ lĩnh kỵ sĩ nghe thấy Tô Tử Mạch nói lại lập tức nhắm hai mắt lại, trông hắn như vậy là định cứng rắn chống đỡ tiếp.
Tô Tử Mạch thấy vậy cũng không có quá nhiều bất ngờ, dù sao lúc trước cũng không ít người có thể cứng rắn chống nổi mức hành hạ thứ nhất này, dù thế nào thủ lĩnh kỵ sĩ này cũng là một linh đế, bất kể là thân thể hay là ý chí đều mạnh hơn so với người bình thường, có thể chịu đựng được cũng không kỳ lạ.
Lúc này Tô Tử Mạch cười nói: “Xem ra ngươi quả nhiên không làm cho bổn tiểu thư thất vọng, nhưng vừa rồi chẳng qua là món ăn khai vị mà thôi, nếu ngươi có thể tiếp tục chịu đựng như vậy thì chúng ta sẽ đến phần kích thích hơn.”
Thủ lĩnh kỵ sĩ vừa nghe thấy lời này toàn bộ cơ thể cũng không nhịn được run lên một cái, loại đau khổ này vừa rồi đã rất khó mà chịu được, hắn cũng là dựa vào ý chí mạnh mẽ mới miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng Tô Tử Mạch vẫn còn có thủ đoạn ác liệt hơn, vậy chẳng phải là sự tra tấn tiếp theo càng khó chịu đựng
Ngay khi trong lòng thủ lĩnh kỵ sĩ tuyệt vọng, Tô Tử Mạch đã đưa tay túm được đuôi ngân châm, nhưng nàng cũng không rút ngân châm ra, mà là nắm ngân châm dùng sức đâm xuống một cái, ngân châm dài hơn một tấc đâm hơn nửa vào trong da thịt của thủ lĩnh kỵ sĩ.
“Á.”
Khi Tô Tử Mạch đâm ngân châm xuống đồng thời thủ lĩnh kỵ sĩ này không nhịn được trực tiếp kêu thành tiếng, trên trán lại rịn ra mồ hôi từng hạt lớn, gương mặt u ám.
Tô Tử Mạch thấy vậy ở bên cạnh cười nói: “Vừa rồi ngân châm chỉ ở da ngươi sẽ có cảm giác hàng vạn con sâu cắn, mà bây giờ ngân châm đi sâu vào da thịt, giống như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén đang cắt thịt ngươi vậy, việc này mang lại đau đớn không khác gì lăng trì, nhưng người bị lăng trì rất nhanh sẽ mất máu mà chết, đạt được giải thoát, mà ngươi lại không có cơ hội này, chỉ cần bổn tiểu thư không rút cây ngân châm ra ngươi sẽ vẫn phải chịu đựng loại đau đớn này, lần này ta xem làm thế nào ngươi chịu nổi.”
Nhìn vẻ mặt thủ lĩnh kỵ sĩ này đau đớn như vậy nhưng Tô Tử Mạch cũng không hề mềm lòng, phải biết vừa rồi nếu không phải Dạ Ly Thần xuất thủ rất có thể nàng đã chết trong tay người này.
Bây giờ nàng chỉ là muốn hỏi thăm một chút tin tức mà thôi, người thủ lĩnh kỵ sĩ này lại không chịu nói, vậy cũng không trách được Tô Tử Mạch lòng dạ độc ác.
“Ta nói ta nói.”
Chỉ chốc lát sau rốt cuộc thủ lĩnh kỵ sĩ kia không chịu được lớn tiếng kêu lên, ngay cả Bảo Bảo đứng ở phía xa cũng không nhịn được nhìn về phía bên này.
Tô Tử Mạch nghe vậy lúc này mới rút ngân châm ra, trong nháy mắt thủ lĩnh kỵ sĩ lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, bây giờ hắn mới cảm nhận được còn sống thật tốt, vừa rồi loại cảm giác đó đơn giản là còn đau đớn hơn so với chết.
Tô Tử Mạch vừa thu hồi ngân châm vừa nói với thủ lĩnh kỵ sĩ: “Ôi ngươi xem vừa rồi ngươi sớm một chút phối hợp với bổn tiểu thư thì tốt biết bao, bây giờ tự dưng bị chịu bữa tiệc đau khổ này vô ích rồi cuối cùng chẳng phải là vẫn phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bổn tiểu thư.”
Đối mặt với sự giễu cợt của Tô Tử Mạch thủ lĩnh kỵ sĩ đã không có khí lực phản bác lại, ở trong lòng hắn Tô Tử Mạch nhất định chính là như một nữ ma đầu.
Nhìn thấy thủ lĩnh kỵ sĩ này rốt cuộc dần dần lại sức, Tô Tử Mạch lần nữa mở miệng nói: “Tốt lắm, bây giờ bổn tiểu thư hỏi ngươi một lần nữa, ngươi rốt cuộc là người nào, tại sao phải giết ta, là ai sai ngươi tới?”
Câu hỏi của Tô Tử Mạch giống vừa rồi như đúc, mà lần này thủ lĩnh kỵ sĩ cũng rất là phối hợp, vội vàng mở miệng nói: “Ta tên là La Diệu, là Trấn Biên đại tướng quân của Dạ Lan quốc, lần này là phụng mệnh Thái tử tới giết ngươi.”