Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 158: Chương 158: Ôn Nhu Hương




Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch lại kéo Phượng Dao đi nhanh, nhưng mà lần này Tô Tử Mạch đã đổi sang đường khác.

“Tử Mạch, hình như muội đi sai đường rồi, đây không phải là đường trở về Tô gia!”

Phượng Dao nhận ra con đường mà Tô Tử Mạch đi không đúng nên vội mở miệng nhắc nhở, Tô Tử Mạch khẽ nói: “Nếu hắn ta thích đi theo chúng ta, vậy thì cứ dẫn hắn ta đi đến nơi mà hắn ta không bao giờ đi!”

Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, Phượng Dao cảm thấy rất tò mò, không biết chỗ nào làm Dạ Ly Thần không đến được?

Khi Tô Tử Mạch đứng lại trước tửu lâu Ôn Nhu Hương, Phượng Dao mới biết Tô Tử Mạch đang nhắc tới chỗ nào.

“Tử Mạch, đừng nói là muội muốn đi vào đấy! Nơi này chính là thanh lâu!”

Ôn Nhu Hương là thanh lâu lớn nhất thành, người đứng đắn sẽ không tới những nơi như thế này chứ đừng nói là con gái.

Nhưng Tô Tử Mạch lại cười một cách đầy xảo quyệt, nói: “Không sai! Dạ Ly Thần đường đường là chính nhân quân tử đáng kính, nếu việc hắn ta đi vào thanh lâu này được truyền ra ngoài, có thể thanh danh của hắn ta sẽ bị phá hủy, chắc chắn hắn ta sẽ không tiến vào.”

Tô Tử Mạch bình tĩnh nói, sau đó nàng kéo Phượng Dao đi vào Ôn Nhu Hương.

“Hai vị cô nương đi lộn chỗ rồi! Nơi này không phải là địa phương hai ngươi nên tới!”

Hai người vừa mới đi vào đã bị bà mụ cản lại, vừa nhìn thì đã biết Tô Tử Mạch cùng Phượng Dao là hai đại cô nương, đây không phải là nơi mà bọn họ nên tới.

Nghe vậy, Tô Tử Mạch trừng mắt một cái rồi nói: “Chúng tôi đến tìm người, bà mau tránh đường!”

Nghe những lời này, bà mụ chợt hiểu ra, hóa ra là nương tử qua đây bắt tướng công, bà mụ gặp phải mấy chuyện thế này không ít, bà càng không thể để hai người đi vào.

“Hai vị cô nương, các ngươi nên đi đi, nếu các ngươi còn như vậy thì ta sẽ gọi người!”

Tô Tử Mạch bị làm cho bực mình, nàng lấy hai tờ ngân phiếu khẽ đưa cho bà mụ: “Sao bà nói nhiều vậy? Hôm nay chúng tôi phải vào cho bằng được, bà tránh sang một bên đi!”

Bà mụ vừa nhìn thấy ngân phiếu thì hai mắt sáng ngời, bà ta vừa đoạt lấy ngân phiếu từ tay Tô Tử Mạch vừa nhường đường.

Khi Tô Tử Mạch tiến vào thanh lâu cùng Phượng Dao, Dạ Ly Thần cũng đi theo, nhìn thấy tấm biển của thanh lâu, Dạ Ly Thần cũng đã hiểu ra.

Đây là Tô Tử Mạch cố tình đi vào nơi này, nàng đoán hắn sẽ không đi vào những nơi ô uế như vậy.

Dạ Ly Thần nhíu chặt mày đứng ngoài cửa, với thân phận của hắn, hắn còn không nhìn mấy nơi thế này chứ đừng nói là đi vào.

Nhưng mà bây giờ Tô Tử Mạch đang ở trong thanh lâu này, vừa rồi suýt nữa thì Tô Tử Mạch bị ám sát, lỡ như lại xảy ra chuyện gì thì không hay.

Huống hồ, đàn ông trong thanh lâu này không phải là loại tốt đẹp gì, nếu một người đẹp tựa hoa như Tô Tử Mạch bị những tên đàn ông kia nhìn thấy thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm?

Dạ Ly Thần càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, cuối cùng, hắn cắn răng bước vào thanh lâu.

“Nhìn vị công tử này có chút lạ mắt, chắc chắn là lần đầu tiên tới nơi này phải không? Công tử thích cô nương như thế nào? Nơi này của chúng tôi có mạnh mẽ hoạt bát cũng có thùy mị hiền lành, chắc chắn có thể thỏa mãn yêu cầu của ngài!”

Dạ Ly Thần vừa vào cửa thì đã bị bà mụ bám vào, bà mụ vừa nói chuyện thì mấy cô gái với son phấn đầy mặt cũng vây quanh.

Mặc dù đàn ông ra vào thanh lâu này không thiếu, nhưng người đẹp trai như Dạ Ly Thần thì rất hiếm. Nếu có thể phục vụ cho Dạ Ly Thần, những cô gái này muốn cầu cũng không được.

Lúc này, Tô Tử Mạch cùng Phượng Dao đang nấp ở chỗ không xa nhìn cảnh tượng này. Thấy Dạ Ly Thần bị mấy cô gái kia vây quanh, Tô Tử Mạch càng cười tươi.

“Tử Mạch, muội làm như vậy có bị phản tác dụng hay không? Lỡ như Dạ Ly Thần kiềm không được mà chìm đắm trong Ôn Nhu Hương thì làm sao đây?”

“Hừ! Hắn ta dám!”

Tô Tử Mạch vừa dứt lời, sắc mặt của Dạ Ly Thần lập tức trở nên lạnh lẽo, một áp lực vô hình lấy Dạ Ly Thần làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phía.

Bà mụ cùng mấy cô gái kia vội vàng đi thật xa, xung quanh Dạ Ly Thần không còn một bóng người.

Chỉ thấy Dạ Ly Thần nhìn bốn phía, sau đó quát lên: “Tô Tử Mạch, ta biết nàng ở bên trong, tốt nhất là nàng ngoan ngoãn bước ra, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”

“Người đâu! Có người đến làm loạn!”

Lúc Dạ Ly Thần gọi Tô Tử Mạch đi ra, bà mụ từ từ bò dậy. Cái tên Dạ Ly Thần này cũng dám chạy đến Ôn Nhu Hương làm loạn, thật là quá đáng mà!

Rất nhanh, mấy nam nhân to con vây quanh Dạ Ly Thần. Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch chưa xuất hiện thì đã hơi bực mình rồi, mấy người này xuất hiện càng làm hắn tức giận không thôi.

Dạ Ly Thần nhìn thấy mấy nam nhân to con vẻ mặt hung ác đi về phía mình, hắn trừng mắt nhìn mấy người bọn họ một cái.

Khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Dạ Ly Thần, máu trong người của bọn họ đọng lại trong nháy mắt, không bao lâu thì ngã hết trên mặt đất không rõ sống chết.

Lần này hắn dọa sợ tất cả, mới vừa rồi, bà mụ cùng mấy cô gái còn kêu gào thì giờ đây đã chạy bốn phía.

Tô Tử Mạch thấy vậy thì kéo Phượng Dao chuẩn bị chạy đi từ cửa sau, mà lúc này Dạ Ly Thần đã nhìn thấy Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch còn chưa đi được mấy bước thì cảm thấy trước mặt có một bóng người, Dạ Ly Thân đã đứng trước mặt nàng.

“Tô Tử Mạch, trêu chọc ta rất thú vị phải không?”

Dạ Ly Thần lạnh lùng hỏi Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch thấy thế thì vội vàng cười gượng, nói: “Dạ Ly Thần, trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này. Nhưng mà đàn ông như ngài tới chỗ này cũng bình thường thôi, ngài cứ từ từ hưởng thụ, ta đi trước đây!”

Nói xong, Tô Tử Mạch bước đi nhanh, Dạ Ly Thần lập tức nắm tóc của Tô Tử Mạch kéo lại.

Tô Tử Mạch không ngờ một đầu tóc đen của mình còn có tác dụng này, bị Dạ Ly Thần kéo tóc, Tô Tử Mạch nhanh chóng suy nghĩ.

‘Mình trêu chọc Dạ Ly Thần như vậy, với tính cách của Dạ Ly Thần, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua, nói không chừng còn tìm cách trả thù mình.’

Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch nhanh trí bày ra khuôn mặt đau đớn, nói: “Ôi! Bụng ta đau quá!”

Nghe tiếng kêu đau của Tô Tử Mạch, vẻ mặt của Dạ Ly Thần chợt biến đối, hắn vội vàng buông tóc của Tô Tử Mạch ra, đồng thời đi đến trước mặt Tô Tử Mạch, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Tử Mạch.

“Chuyện gì vậy? Thai nhi trong bụng xảy ra vấn đề sao? Nhanh để ta xem giúp nàng một chút!”

Phượng Dao đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt chợt trở nên kỳ lạ, một nụ cười nhàn nhạt cũng hiện ra nơi khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.