Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 309: Chương 309: Quỳ xuống nhận lỗi




Tô Tử Mạch nghe nói vậy cũng suy nghĩ lại, vị trí của Điện Lăng Vân là trên một hòn đảo đơn độc ở Thiên Huyền Đại Lục, nếu đi bình thường từ đây đến Thủy Vân Quốc, nói không chừng khi tới nơi đã là sinh nhật tiếp theo của Bảo Bảo rồi.

Nghĩ như vậy Tô Tử Mạch mới lại một lần nữa đến trước mặt của Dạ Ly Thần, đồng thời chủ động đưa tay đến trước mặt Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần thấy thế trong lòng mừng thầm, hắn vội vàng nắm lấy tay Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của Dạ Ly Thần.

Chỉ là không đợi Tô Tử Mạch cẩn thận cảm nhận, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cảm giác mất trọng lực ập tới, đợi đến khi Tô Tử Mạch khôi phục lại thị giác thì phát hiện lúc này bản thân đã ở trong một rừng trúc.

Tô Tử Mạch thấy thế thì vô thức đưa mắt nhìn xung quanh bắt đầu đánh giá, môi trường của rừng trúc này đúng là rất trong lành và dễ chịu, trong không khí tràn ngập hương thơm của rừng trúc, lúc này Bảo Bảo đã cất bước loạng choạng chạy trong rừng trúc.

“Phu nhân, đây là rừng trúc khá nổi tiếng ở phía nam của Thủy Vân Quốc, ở bên cạnh rừng trúc còn có một cái hồ gọi là hồ Minh Kính, chúng ta có thể lấy một ít trúc ở đây rồi đến bên hồ làm cơm lam, vi phu đã cố ý học hỏi Chân Hương mấy chiêu, đến lúc đó sẽ cố gắng làm cho phu nhân hài lòng.”

Nhìn Dạ Ly Thần khoan thai nói rõ ràng rành mạch như vậy, ánh mắt Tô Tử Mạch lập tức tràn ngập kinh ngạc, đây là Dạ Ly Thần mà nàng biết trước kia hay sao?

Trong ấn tượng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần vẫn luôn có dáng vẻ lạnh lùng không để thứ gì vào mắt, mặc dù sau này thái độ đối với nàng và Bảo Bảo đã tốt hơn không ít, nhưng cũng không đến mức như bây giờ giống như một hướng dẫn viên du lịch vậy.

Cái hồ Minh Kính ở bên cạnh rừng trúc kia nếu nghe người dân nói thì Tô Tử Mạch cũng không cảm thấy kỳ quái nhưng lại nghe được từ miệng Dạ Ly Thần thì lại cảm thấy không được tự nhiên.

Lúc này Dạ Ly Thần cũng phát hiện ánh mắt của Tô Tử Mạch không thích hợp, không nhịn được cau mày hỏi: “Phu nhân, nàng làm sao vậy, có phải không hài lòng với những gì vi phu đã sắp xếp hay không? Nếu có cái gì không hài lòng thì phu nhân cứ nói thẳng.”

“Không có, ngài sắp xếp rất tốt, Bảo Bảo chạy xa rồi, ta đi trước nhìn thằng bé.”

Sau khi Tô Tử Mạch nói xong thì vội vàng đuổi theo Bảo Bảo, Dạ Ly Thần thay đổi như bây giờ khiến nàng có chút không quen.

Nhìn bóng lưng đang chạy ra xa của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không khỏi nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm: “Bản tôn đã thay đổi nhiều như vậy, mà nàng vẫn không cảm nhận được ư, đúng là tâm tư của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, xem ra còn phải cố gắng hơn mới được.”

Sau khi nói xong Dạ Ly Thần cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tô Tử Mạch vừa đuổi theo Bảo Bảo vừa gọi lớn: “Bảo Bảo, con không nên chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã đấy.”

Tuy Bảo Bảo mới một tuổi nhưng sự phát triển lại không giống người bình thường, nếu so sánh với một đứa trẻ bình thường thì hiện tại Bảo Bảo có dáng vẻ của đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi rồi, đây là độ tuổi nghịch ngợm nhất của trẻ nhỏ.

Bảo Bảo làm như không nghe thấy tiếng la của Tô Tử Mạch, chạy vòng quanh rừng trúc giống như một con mèo đang chạy trốn Tô Tử Mạch vậy, Tô Tử Mạch thấy thế cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười vui vẻ của Bảo Bảo như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch cũng rất vui mừng.

“Thằng nhãi con ở đâu đến, cút sang một bên đừng làm trễ nãi công việc của đại gia.”

Ngay khi Tô Tử Mạch nhìn Bảo Bảo với vẻ mặt yêu thương, thì đột nhiên cách đó không xa có một bóng người lao nhanh về phía Bảo Bảo, người còn chưa đến mà tiếng nói đã truyền đến rồi, tốc độ lao về phía trước của hắn ta không hề giảm xuống, nhìn dáng vẻ này là chuẩn bị bay thẳng vào người Bảo Bảo.

Tô Tử Mạch thấy thể nụ cười trên mặt lập tức biến mất, mà nhanh chóng chuyển thành tức giận và vội vàng.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch đang ở xa chỉ bước một bước đã đến trước người Bảo Bảo, mà bóng người kia lúc này cũng vừa lúc tới gần, Tô Tử Mạch cảm thấy hắn ta đưa tay lên đánh một chưởng sượt qua mặt của nàng.

Lúc này Tô Tử Mạch cũng thấy rõ đối phương là một người có thân hình nhỏ gầy nhưng vẻ ngoài lại là một gã nam nhân trung niên hung ác, tên này đến đứa trẻ như Bảo Bảo mà cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu không phải Tô Tử Mạch kịp thời ngăn trước mặt Bảo Bảo, nói không chừng Bảo Bảo đã bị hắn ta làm cho bị thương rồi.

Nghĩ đến đây trong lòng Tô Tử Mạch vô cùng tức giận, nàng giơ tay lên tung chưởng phong đánh về phía nam nhân trung niên kia.

“Ba-”

Hai bàn tay rất nhanh đụng vào nhau, người nam nhân trung niên kia đã bị Tô Tử Mạch đánh cho bay ra ngoài, tu vi của hắn ta chỉ đến cấp bậc linh thánh, mặc dù đối với người tu luyện bình thường đã có thể xem như không tệ, nhưng ở trước mặt Tô Tử Mạch lại không chịu nổi một kích.

Người nam nhân sau khi bị một chưởng của Tô Tử Mạch đánh bay thì trên mặt tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch mang theo kiêng kị cùng khiếp sợ.

Phát hiện mình không phải đối thủ của Tô Tử Mạch người nam nhân này cũng rất thức thời, trực tiếp quay người muốn chạy trốn, đáng tiếc Tô Tử Mạch căn bản sẽ không để hắn ta có cơ hội chạy trốn.

Chỉ thấy dưới chân Tô Tử Mạch điểm nhẹ một cái, cả người như một đám mây bay lên không trung, sau đó tiến đến trước mặt người nam nhân kia.

Nhìn thấy Tô Tử Mạch ngăn trở đường đi của chính mình, sắc mặt người nam nhân kia trầm xuống nói: “Vị cô nương này, ta và cô nương không thù không oán vì sao phải ngăn trở đường đi của ta?”

“Hừ, không thù không oán, ngươi nói câu này không thấy xấu hổ à, vừa rồi ngươi muốn làm tổn thương nhi tử của bổn tiểu thư, nếu không phải bổn tiểu thư kịp thời ra tay đánh lui ngươi thì nói không chừng ngươi đã thực hiện được rồi, ngươi còn dám nói không cừu không oán sao?”

Đối mặt với lời chỉ trích của Tô Tử Mạch mà người nam nhân kia vẫn vô liêm sỉ nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, vừa rồi ta có việc phải đi gấp nên không kịp thời chú ý, thực ra đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, kính xinh cô nương thứ lỗi.”

Bây giờ người nam nhân này bỗng nhiên trở thành một người nam nhân tri thức hiểu lễ nghĩa nói đạo lý với Tô Tử Mạch, nếu không phải vừa rồi Tô Tử Mạch đã nhìn thấy dáng vẻ hung ác ngang ngược của hắn ta, nói không chừng đã bị dáng vẻ ngụy trang của hắn ta lừa gạt rồi.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch cười lạnh một tiếng nói: “Người bớt giả vờ giả vịt trước mặt bổn tiểu thư đi, tóm lại vừa rồi người đã làm chuyện sai trái bây giờ nhất định phải trả một cái giá lớn, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”

Người nam nhân kia nhìn Tô Tử Mạch quyết tâm không để cho hắn ta đi, hắn ta lập tức lộ ra một chút lo lắng, cắn răng nói với Tô Tử Mạch: “Được, cô nương muốn ta đền bù tổn thất như thế nào thì cứ nói đi.”

Lúc này Tô Tử Mạch cũng đã nhìn ra dường như hắn ta có chuyện gấp cần làm, nhưng mà càng như vậy thì Tô Tử Mạch càng muốn giữ hắn ta ở lại, chỉ thấy Tô Tử Mạch giả bộ trầm tư, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: “Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì bổn tiểu thư sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần người ngoan ngoãn dập đầu nhận lỗi với con trai của ta thì bổn tiểu thư sẽ để cho người rời đi.”

Bảo Bảo nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy thì tiến lên một bước trừng mắt tức giận nhìn người nam nhân kia, như thể đang chờ hắn ta quỳ xuống dập đầu với chính mình vậy.

Sắc mặt của người nam nhân kia cũng trở nên rất khó coi, giọng điệu trầm thấp hơn mấy phần: “Vừa rồi ta đã nói xin lỗi với cô nương rồi, cô nương cần gì phải khinh người quá đáng như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.