Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 125: Chương 125: Sinh con có nguy hiểm




Mấy nam nhân đó cũng không ngờ thân thủ của Phượng Dao lại tốt như vậy, thấy tình thế không ổn, đang định bỏ chạy thì Phượng Dao đã vượt lên trước, hung hăng giáo huấn cho bọn hắn một trận.

Sau khi Phượng Dao quạy lại, Tô Tử Mạch vừa vỗ tay, vừa nâng chén, nói: “Phượng Dao tỷ tỷ lợi hại thật, muội kính tỷ một chén.”

Phượng Dao thấy thế, đột nhiên vỗ đầu một cái, nói: “Không xong, Tử Mạch muội muội, không phải muội đang mang thai sao, sao có thể tùy tiện uống rượu chứ. Vừa rồi tỷ nhất thời sơ ý, lại quên mất chuyện này.”

Tô Tử Mạch nghe thế, nhịn không được nở nụ cười. Mặc dù vừa rồi nàng đã uống vài chén, nhưng với tu vi của nàng, đương nhiên sẽ không để cho rượu ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

Thấy Phượng Dao kiên trì như vậy, Tô Tử Mạch mỉm cười, gật đầu nói: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ không cần tự trách, thân là người tu luyện, nếu như chút bản lĩnh này cũng không có, vậy thì không khỏi mất mặt quá rồi.”

Trong khi nói chuyện, Tô Tử Mạch bỗng nhiên giơ ngón tay ra, rượu vừa uống lúc nãy đã thuận theo linh lực vận chuyển mà chạy ra từ đầu ngón tay.

Phượng Dao thấy thế không khỏi cười nói: “Xem ra là tỷ đã nghĩ nhiều rồi, không ngờ rằng Tử Mạch muội muội không những xinh đẹp, mà tu vi cũng cao cường như vậy, thật là khiến người ta bội phục.”

Nói được một nửa, Phượng Dao đột nhiên đổi đề tài: “Đúng rồi Tử Mạch muội muội, tỷ thấy bụng muội đã hơi hơi có dáng rồi, muội mang thai đã bao lâu rồi? Đã tìm bà đỡ đỡ đẻ chưa?”

Tô Tử Mạch nghe thấy lời này thì không khỏi sửng sốt, nàng thật sự chưa suy nghĩ đến chuyện này.

Hiện tại nghe Phượng Dao hỏi thế, Tô Tử Mạch lắc đầu, nói: “Vẫn chưa, có điều là người ta đều nói rằng mang thai mười tháng, hiện tại muội mới có năm tháng mà thôi, còn sớm mà.”

“Muội muội ngốc của ta, chuyện này không thể sơ suất được, đợi lát nữa tỷ dẫn muội vào thành tìm một bà đỡ xem tình trạng thai nhi thế nào rồi.”

Tô Tử Mạch nghĩ người của Tô gia khẳng định sẽ không quan tâm đến sự sống chết của thai nhi trong bụng mình, đi theo Phượng Dao tìm một bà đỡ xem thử cũng tốt, vì thế nàng bèn gật đầu đồng ý.

Sau đó đoàn người rời khỏi tửu lâu. Dường như Phượng Dao khá quen thuộc với tình hình trong thành này, chẳng mấy chốc đã dẫn Tô Tử Mạch tìm được một bà đỡ.

Sau khi nhìn thấy Tô Tử Mạch, bà đỡ này đã nhiệt tình nói: “Cô nương, đã mấy tháng rồi? Ngươi đến tìm ta thật đúng là tìm đúng người rồi. Ta là bà đỡ kim bài có tiếng trong thành này, những đứa bé do chính tay ta đỡ ra không có một trăm thì cũng có tám mươi.”

Bà đỡ vừa nói, vừa giơ tay về phía bụng Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế thì vô thức né ra, nàng vẫn không quen để người lạ đụng chạm cơ thể mình lắm.

Lúc này Phượng Dao ở bên cạnh khuyên nhủ: “Tử Mạch muội muội, muội đừng quên mục đích lần này chúng ta đến đây. Không cho bà đỡ người ta kiểm tra, thì sao có thể biết thai nhi trong bụng muội có khỏe mạnh hay không được.”

Nghe thấy lời này, Tô Tử Mạch cắn cắn răng, bước lại về phía trước mặt bà đỡ. Lúc này bà đỡ mới giơ tay ra, sờ lên bụng Tô Tử Mạch.

Chỉ là không qua bao lâu, sắc mặt bà đỡ đột nhiên có chút quái lạ, nói: “Ngại quá, sợ là phần việc này tôi không làm được, các người vẫn là đi tìm người khác đi thôi.”

Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này thì không khỏi biến sắc, truy hỏi bà đỡ: “Lời này của ngươi là có ý gì? Vì sao việc của ta ngươi lại không làm được? Chẳng lẽ đứa bé trong bụng ta có vấn đề gì sao?”

Tuy rằng Tô Tử Mạch xuyên không đến, nhưng hiện tại thân thể này đã là của nàng, thai nhi trong bụng và nàng cũng có một cảm tình đặc biệt nào đó, biết thai nhi có thể là có vấn đề, Tô Tử Mạch đương nhiên cũng sẽ căng thẳng.

Dưới sự truy hỏi của Tô Tử Mạch, lúc này bà đỡ mới mở miệng nói: “Vừa rồi ta đã kiểm tra, vị trí thai nhi trong bụng ngươi không đúng, hơn nữa còn là ngược vị trí nguy hiểm nhất. Trong tình huống này, xác suất khó sinh rất lớn. Ta không muốn hủy hoại danh tiếng của ta đâu.”

Tô Tử Mạch nghe vậy mới hiểu được, đang muốn nói thêm ít lời thì bà đỡ đã trực tiếp đóng cửa, tiễn khách.

Phượng Dao thấy vậy, vội vàng an ủi Tô Tử Mạch: “Tử Mạch muội muội, muội đừng lo lắng, bà đỡ này bản thân không có bản lĩnh gì mới nói như vậy. Tỷ dẫn muội đi tìm người khác, tỷ không tin là không có người dám nhận việc này.”

Phượng Dao nhìn ra nét mặt Tô Tử Mạch có chút mất mác, vội vàng dẫn Tô Tử Mạch đi tìm bà đỡ khác.

Chỉ là liên tục tìm mấy bà đỡ, những bà đỡ này lại giống như là đã thương lượng với nhau trước rồi, vậy mà tất cả đều từ chối đỡ đẻ cho Tô Tử Mạch.

Đến cuối cùng, Tô Tử Mạch cũng nhịn không được oán giận: “Phượng Dao tỷ tỷ, những bà đỡ này vì sao lại nhát gan, sợ phiền phức như vậy chứ, không phải chỉ là đỡ đẻ một đứa bé thôi sao? Vị trí thai nhi không đúng cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

Nghe Tô Tử Mạch nói lời này, Phượng Dao nhịn không được thở dài một tiếng, nói: “Tử Mạch muội muội, điều này thì muội nói sai rồi. Đối với nữ nhân mà nói, sinh con chính là chuyện đại sự hàng đầu liên quan đến chuyện sinh tử. Đặc biệt là trong lúc kiểm tra phát hiện thai nhi có vấn đề, xác suất khó sinh càng vô cùng lớn. Trong mười sản phụ, có thể có ba cặp mẫu tử bình an thì đã là tốt lắm rồi, còn lại bảy cặp thì hoặc là đứa bé xảy ra chuyện, hoặc là sản phụ xảy ra chuyện, thậm chí là một xác hai mạng cũng đều có khả năng.”

Phượng Dao vừa nói lời này, Tô Tử Mạch cũng bị dọa hết hồn. Sau đó, Tô Tử Mạch cũng phản ứng lại. Mặc dù người nơi này có thuật tu luyện, có thể nắm giữ sức mạnh to lớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng ở vài phương diện nào đó thì vẫn còn vô cùng lạc hậu. Ví dụ như chuyện sinh con này, rõ ràng là bọn họ không thể so được với thời đại khoa học tiên tiến của mình.

Nghĩ như vậy, Tô Tử Mạch không nhịn được bắt đầu lo lắng. Nàng thật ra cũng không phải sợ chính mình trong lúc sinh con sẽ xảy ra chuyện gì, mà nàng chỉ là không muốn đứa bé trong bụng mình có sơ xuất gì cả.

“Ôi chao, bụng ta đau.”

Ngay lúc Tô Tử Mạch đang lo lắng trong lòng, Phượng Dao đột nhiên ôm bụng, lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Tô Tử Mạch thấy thế, vội vàng dò hỏi: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ không sao chứ?”

Mặc dù chỉ vừa mới làm quen với Phượng Dao, nhưng Tô Tử Mạch lại có cảm giác như tiếc rằng gặp nhau quá muộn, cũng xem Phượng Dao như tỷ muội tốt, là khuê mật của mình.

Nhìn thấy Phượng Dao hiện tại đau đớn như vậy, Tô Tử Mạch đương nhiên cũng rất lo lắng, đồng thời trong lòng Tô Tử Mạch cũng bắt đầu suy đoán.

Vừa nãy lúc Phượng Dao động thủ giáo huấn đám nam nhân thối kia cũng không bị thương gì, sao đột nhiên bây giờ lại bị đau bụng một cách quái lạ như vậy chứ.

Ngay lúc Tô Tử Mạch đang hoang mang, Phượng Dao đột nhiên nói nhỏ rằng: “Tử Mạch muội muội, ta cái kia tới rồi, cho nên mới bị đau bụng, khó chịu. Muội đến nhà xí cùng tỷ chút nha?”

Nghe thấy lời này, Tô Tử Mạch nhịn không được cười lên, quần cả buổi trời hóa ra là chuyện này.

Tô Tử Mạch đi đến nhà xí với Phượng Dao, Phượng Dao đột nhiên rút ra một miếng vải dài từ trong ngực.

Tô Tử Mạch thấy thế, không khỏi hỏi: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ lấy thứ này ra làm gì?”

Phượng Dao nghe thấy câu hỏi của Tô Tử Mạch, nhất thời nhìn Tô Tử Mạch bằng ánh mắt như nhìn đứa ngốc, nói: “Tử Mạch muội muội, ngay cả thứ này mà muội cũng không biết hả? Thế bình thường lúc đến tháng thì muội xử lý như thế nào?”

Phượng Dao vừa nói ra lời này, Tô Tử Mạch mới bừng tỉnh đại ngộ. Thế giới này không hề có thứ như băng vệ sinh. Khi nữ nhân đến tháng chỉ có thể dùng loại mảnh vải này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.