Bạch Như Ngọc vội vàng đi đến bên cạnh Tô Tử Mạch, quan sát Tô Tử Mạch từ trên xuống dưới, sau khi xác định Tô Tử Mạch bình yên vô sự mới thở phào nói: “Tô cô nương không có việc gì thì tốt. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Tử Mạch đang muốn trả lời Bạch Như Ngọc, đội binh lính bên cạnh lại đột nhiên soàn soạt quỳ xuống trước Bạch Như Ngọc, đồng thời hô: “Tham kiến Bạch công tử!”
Tô Tử Mạch thấy vậy nhất thời vô cùng hiếu kỳ. Lúc trước nàng cũng chỉ nghĩ thân phận của Bạch Như Ngọc không bình thường. Nhưng bây giờ ngay cả binh lính của thành Vạn Kiếm cũng cung kính như vậy với hắn ta như vậy, điều này lại càng làm Tô Tử Mạch tò mò lai lịch thân phận của Bạch Như Ngọc hơn.
Đối với sự hành lễ cung kính của các binh lính, biểu hiện của Bạch Như Ngọc lại rất bình tĩnh, dường như đã sớm tập mãi thành thói quen, nhẹ nhàng giơ tay, nói: “Không cần đa lễ, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu đội trưởng kia vội vàng hồi đáp: “Bạch công tử, căn cứ theo điều tra vừa rồi của tiểu nhân, hai người kia chính là đệ tử của Thiên Linh Môn. Thiên Linh Môn chính là tà giáo có tiếng trong thành, lúc trước từng mê hoặc không ít dân chúng. Chúng ta cũng từng tiến hành bao vây diệt trừ Thiên Linh Môn, nhưng người của Thiên Linh Môn thật sự quá xảo quyệt, nhất là môn chủ Bán Tiên Tán Nhân kia quả là có quá nhiều nơi ẩn nấp, mấy lần vây bắt đều thất bại, không ngờ lần này bọn hắn lại xuất hiện gây rối loạn!”
Tô Tử Mạch nghe vậy trong lòng không khỏi nhớ lại lúc trước nhìn thấy lão già ở đình viện đó, bây giờ nàng có thể khẳng định người mà Thiên Linh Môn nhắm vào chính là nàng.
Lúc trước Tô Tử Mạch vạch trần bộ mặt thật của tà giáo Thiên Linh Môn này trước mặt mọi người để cứu Vương Tam, đồng thời còn đuổi ba người bán tiên kia đi, hiển nhiên là đối phương sẽ ghi hận trong lòng cho nên cố ý phái người đến trả thù. Nói vậy, mấy vị khách không may chết oan kia đều vì Tô Tử Mạch mà bị hại.
Nghĩ vậy trong lòng Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải vì nàng thì những người đó cũng sẽ không gặp họa sát thân như thế.
Rồi Tô Tử Mạch buộc miệng nói: “Thiên Linh Môn đó thật sự khó đối phó như vậy sao? Thành Vạn Kiếm to lớn này có nhiều binh lính như vậy, chẳng lẽ ngay cả một Thiên Linh Môn nho nhỏ cũng không tiêu diệt được sao?”
Bên trong lời nói của Tô Tử Mạch mang theo tức giận mãnh liệt, còn có vài phần hỏi tội, tiểu đội trưởng kia nghe vậy cả giận nói: “Hừ! Ngươi thật to gan, thành Vạn Kiếm này chính là thủ phủ của nước Võ Xương, thành chủ đại nhân chính là Tam Vương gia, huynh đệ ruột của đương kim hoàng đế bệ hạ. Người không biết còn tưởng ngươi là thành chủ của thành Vạn Kiếm đấy, khi nào thì chúng ta làm việc lại đến phiên một nữ nhân như ngươi chỉ trỏ?”
Tiểu đội trưởng này ở trước mặt Bạch Như Ngọc vô cùng cung kính, nhưng đối với Tô Tử Mạch sẽ không khách khí như vậy. Nghe hết những lời này Tô Tử Mạch đang muốn lên tiếng phản bác, Bạch Như Ngọc đã trách mắng tiểu đội trưởng kia trước: “Làm càn! Hiện giờ nếu Tô cô nương đã tới thành Vạn Kiếm thì chính là khách nhân của thành Vạn Kiếm, các ngươi thân là quân phòng thủ thành Vạn Kiếm đương nhiên có trách nhiệm bảo vệ mọi người trong thành. Những lời vừa rồi của Tô cô nương cũng không có gì sai, rõ ràng chính là các ngươi không có năng lực!”
Đối với sự khiển trách của Bạch Như Ngọc, tiểu đội trưởng này không dám có nửa lời ý kiến gì thêm, chỉ có thể cúi đầu nhận sự trách mắng. Tô Tử Mạch thấy vậy trong lòng càng thêm tò mò, bị Bạch Như Ngọc mắng như vậy nhưng những binh lính này cũng không dám phản bác, Bạch Như Ngọc này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Tô Tử Mạch đang chuẩn bị tìm Bạch Như Ngọc để hỏi rõ ràng, Bạch Như Ngọc lại mở miệng trước: “Tô cô nương, ngươi không cần lo lắng, có thể yên tâm ở lại khách điếm này. Bổn công tử cam đoan với người sẽ giải quyết hoàn toàn Thiên Linh Môn trước khi trời tối. Còn mấy người các ngươi từ giờ trở đi canh giữ ở bên trong khách điếm này, trước khi bổn công tử cho phép, các ngươi không ai được rời khỏi khách điếm nửa bước!”
Những binh lính này nghe vậy không dám không tuân theo, tất cả đều gật đầu đáp ứng, còn Bạch Như Ngọc sau đó vội vàng rời khỏi khách điếm.
Nhìn bóng dáng Bạch Như Ngọc rời đi, ánh mắt Tô Tử Mạch lại tràn ngập tò mò. Xảy ra chuyện thế này, kế hoạch của Tô Tử Mạch hôm nay cũng chỉ có thể tạm gác lại, mà những người khác trong khách điếm sau khi nghe Bạch Như Ngọc nói vừa rồi cũng đều nửa tin nửa ngờ, quyết định tạm thời ở lại khách điếm chờ đợi tin tức.
Vừa rồi Bạch Như Ngọc thế nhưng lại nói là trước khi trời tối sẽ tiêu diệt hoàn toàn Thiên Linh Môn, nếu Bạch Như Ngọc thật sự làm được vậy thì tiếp tục ở lại khách điếm sẽ không có nguy hiểm gì nữa, nếu Bạch Như Ngọc không thể làm được thì lúc đó rời đi cũng không muộn.
Thấy mọi người đều trở về phòng chờ đợi tin tức, trong lòng Tô Tử Mạch trước sau lại chỉ nghĩ đến thân phận thật sự của Bạch Như Ngọc. Có thể làm cho những binh lính thủ thành này cung kính, thậm chí sợ hãi đến mức đó, còn có thể tự tin nói có thể hoàn toàn tiêu diệt Thiên Linh Môn trong vào một ngày. Bạch Như Ngọc này rốt cuộc là ai đây?
Một ngày trôi qua cũng rất nhanh, nháy mắt đã đến lúc mặt trời lặn. Khách điếm bỗng nhiên lại thoáng cái trở nên náo nhiệt. Vương Tam thậm chí còn trực tiếp chạy tới phòng Tô Tử Mạch, vẻ mặt phấn khởi nói với Tô Tử Mạch: “Tô tiểu thư, người mau ra ngoài nhìn xem, người của Thiên Linh Môn đó đã bị bắt rồi!”
Nghe lời của Vương Tam Tô Tử Mạch nhướng mày nói: “Ngươi nói cái gì? Người của Thiên Linh Môn bị bắt? Không phải nói Thiên Linh Môn âm hiểm xảo quyệt rất khó bắt được sao? Sao mà nhanh như vậy đã bắt được rồi?”
“Tô tiểu thư, nhất định là Bạch công tử đó, cũng không biết Bạch công tử dùng cách nào mà thật sự trong vòng một ngày đã bắt toàn bộ người của Thiên Linh Môn. Hơn nữa, bây giờ trên phố đang áp giải đám người đó đến đại lao, mọi người đều đang xem ở trên đường đấy!”
Tô Tử Mạch vừa nghe vừa cùng Vương Tam ra ngoài khách điếm. Lúc này trên đường bên ngoài khách điếm đã đông nghịt người, mà giữa đường đang có một đội quân đi qua.
Tô Tử Mạch vừa nhìn đã thấy giữa đội quân đúng là người của Thiên Linh Môn, người đi đằng trước là môn chủ Thiên Linh Môn Bán Tiên Tán Nhân. Nhưng mà tay chân của lão già đó lúc này đều bị dây xích sắt buộc chặt, trên mặt trên người chằng chịt vết máu, vết thương, đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo như trước.
Mà đi theo sau ông ta chính là đám đệ tử của Thiên Linh Môn, những đệ tử ngày thường ngông cuồng vênh váo mê hoặc dân chúng bây giờ cũng đều trở thành tù nhân.
Nhìn thấy cảnh tượng này Tô Tử Mạch đương nhiên là rất vui sướng, đám người này sớm đã nên gặp báo ứng như vậy, bây giờ coi như là trừng phạt đúng tội.
Ngay lúc Tô Tử Mạch đang cảm thán, Bạch Như Ngọc cũng cười đi đến trước mặt Tô Tử Mạch, nói với nàng: “Tô cô nương, cuối cùng tại hạ đã hoàn thành sứ mệnh, thành công bắt toàn bộ người của Thiên Linh Môn, bây giờ đang chuẩn bị đưa bọn hắn vào đại lao, đợi thẩm lí và phán quyết xong những người này đều sẽ bị xử tử. Tô cô nương cũng có thể yên tâm ở lại khách điếm này.”
Chưởng quầy của khách điếm ở bên kia vừa nghe vậy lập tức mừng rỡ. Tô Tử Mạch lại tỏ ra khá bình tĩnh, chậm rãi nói với Bạch Như Ngọc: “Bạch công tử quả nhiên nói là làm, nhưng mà bổn tiểu thư lại có chút tò mò, lúc trước ngay cả quân phòng thủ thành Vạn Kiếm cũng đều bất lực với Thiên Linh Môn, Bạch công tử vừa ra tay lại bắt được hết bọn hắn. Không biết Bạch công tử đã làm cách nào?”