Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 292: Chương 292: Thắng lợi hoàn toàn




Bảo Bảo nghe được lời mỉa mai của Dạ Đông Thần lại nói: “Hứ, người không hiểu thì không nên nói lung tung, mẫu thân của con làm thế dĩ nhiên là có cái lý của mẫu thân.”

Nhìn thấy Bảo Bảo còn dám phản bác lại mình, Dạ Đông Thần càng thêm khinh miệt: “Vậy sao, vậy lão phu đúng thật là muốn xem thử mẫu thân của ngươi có phải là có cách hay gì thật hay không.”

Ngay lúc Dạ Đông Thần nói mấy lời đó, Tô Tử Mạch ở phía bên này cũng đã vung tay ném quả cầu lửa về phía của Mạc Lâm thêm lần nữa, người bên kia ngay lập tức đã dùng cơ thể mạnh mẽ đỡ lấy được quả cầu lửa của Tô Tử Mạch.

Nhìn thấy Tô Tử Mạch lại giở trò cũ, trong lòng Mạc Lâm càng cảm thấy không phải chuyện gì to tát. Lực của cú giao cầu lần này cũng không có mạnh như lần vừa rồi, cho nên Mạc Lâm cũng không muốn né.

“Uỳnh!”

Sau khi cơ thể Mạc Lâm va chạm với quả cầu lửa, bỗng lại nghe vang lên một tiếng nổ thật lớn, ngay sau đó cũng bắn ra ánh lửa tung tóe lên trời.

Lấy vị trí đứng của Mạc Lâm làm trung tâm, xung quanh chu vi tầm mười mét đều bị ngọn lửa ấy trực tiếp nuốt chửng, cùng lúc đó, một trường xung kích khổng lồ cũng mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

A Mông lúc này vội vàng kéo Bảo Bảo ra sau lưng, Dạ Đông Thần ở đây lại một mặt kinh ngạc không dám tin: “Không thể nào, tại sao lại như vậy, rõ ràng chỉ là một linh vương mà thôi, nhưng mà trường năng lượng mạnh như thế lại đạt tới ngưỡng của linh đế rồi. Sao nàng ta lại có thể phóng ra một trường năng lượng mạnh tới như vậy.“.

||||| Truyện đề cử: Ly Hôn Thì Đã Sao? |||||

Dạ Đông Thần bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi toàn tập, ông ta thật sự không ngờ thực lực của Tô Tử Mạch lại đã phát triển tới mạnh mẽ như thế.

Đợi sau khi ánh lửa và bụi mù tan biến hoàn toàn, mọi người cuối cùng mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Chỗ Mạc Lâm đứng vừa nãy đã có một cái hố sâu tới mấy mét, mà người kia lúc này nằm bên dưới đáy hố cũng không biết sống chết như nào.

Mà người khởi xướng chuyện này là Tô Tử Mạch cũng một mặt kinh ngạc giống với tất cả mọi người ở đây, nàng cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện thêm một chút thuốc nổ siêu trong suốt lấy ra từ Thương Hải Châu vào trong quả cầu lửa thôi, cuối cùng lại có thể tạo nên uy lực lớn đến như vậy.

Chỉ là dù uy lực của thuốc nổ này rất mạnh, nhưng mà vẫn không đa dạng linh hoạt được như linh lực. Nếu Mạc Lâm khi nãy cẩn thận một chút mà né tránh kịp thời, thực ra chưa chắc đã phải chịu tổn thương lớn tới như vậy. Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân hắn ta khinh địch mà sơ suất thôi.

Bảo Bảo lúc này cũng hào hứng quay sang nói với Dạ Đông Thần: “Sao hả, bây giờ người đã biết mẫu thân của ta lợi hại như nào chưa. Đây chính là hậu quả của chuyện người đã khinh thường mẫu thân của ta.”

Đối diện với những lời mỉa mai của Bảo Bảo, sắc mặt của Dạ Đông Thần tái xanh, nhưng mà không thể nói được gì cả. Dù sao bây giờ mọi chuyện cũng đã bày ra trước mặt như vậy rồi, đúng là Tô Tử Mạch đã thắng Mạc Lâm, đây là sự thật không thể chối cãi.

Tô Tử Mạch lúc này cũng đi tới trước mặt Dạ Đông Thần, chắp tay về phía ông ta cười nói: “Đại trưởng lão, thật là ngại quá, tu vi của ta không đủ, lúc ra tay cũng không kìm chế được chừng mực, cũng không biết vị huynh đệ kia bây giờ ra sao rồi, hay là ngài qua đó xem thử một chút đi.”

Nghe Tô Tử Mạch nói thế, Dạ Đông Thần dốc sức nén lại lửa giận trong lòng xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười mà nói: “Tô cô nương tuổi còn trẻ đã có được tu vi như thế, quả thực rất hiếm thấy nha. Mạc Lâm hắn tinh thông học nghệ cũng không bằng ngươi là hắn đáng đời, cho dù có chết thì cũng chính là gieo gió gặt bão, trước giờ điện Lăng Vân không dạy dỗ những thứ rác rưởi.”

Tô Tử Mạch nghe được mấy lời này, trong lòng cũng không khỏi một cơn căm phẫn. Tên Dạ Đông Thần này còn có thể nhẫn tâm với người của ông ta được như vậy, quả nhiên là một kẻ lòng dạ ác độc. Xem ra sau này nhất định phải phòng bị kỹ gấp bội mới được.

Dạ Đông Thần lúc này cũng mở miệng nói: “Lão phu bỗng cảm thấy cơ thể có chút không khỏe muốn về nghỉ ngơi trước, thứ lỗi không tiếp được.”

Nhìn thấy Tô Tử Mạch toàn thắng vẻ vang, Dạ Đông Thần cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, bèn vội vàng tìm một lý do để dắt Lạc Anh rời khỏi trước.

Nhìn thấy Dạ Đông Thần và Lạc Anh thảng thốt rời đi, Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Mẫu thân, người thật sự là quá lợi hại, vừa nãy người không thấy vẻ mặt của Dạ Đông Thần đó đâu, thực sự là buồn cười chết người.”

Chờ đến khi Dạ Đông Thần đi xa, Bảo Bảo lại càng cười ha hả không chút kiêng dè. A Mông lúc này cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại càng kính trọng Tô Tử Mạch thêm mấy phần.

A Mông cũng đích thân cảm nhận được cú oanh tạc khi nãy, cho dù có là ông ta đứng ở vị trí của Mạc Lâm đi nữa cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.

Nhưng mà A Mông cũng không biết Tô Tử Mạch rốt cuộc sao có thể làm được tới mức này, không hổ là nữ nhân mà thần tôn đại nhân coi trọng, quả nhiên không thể dùng lẽ thường mà đánh giá được.

“A Mông, nếu hai người đó đã đi rồi, vậy ngươi dắt chúng ta đi dạo một vòng xung quanh đi, thuận tiện kể với ta về chuyện của Dạ Ly Thần một chút.”

Tô Tử Mạch bây giờ rất có hứng thú với chuyện của Dạ Ly Thần và điện Lăng Vân, nhân lúc Dạ Ly Thần chưa trở về mà tìm hiểu một vài chuyện, để tới lúc đối mặt với Dạ Ly Thần đỡ phải yếu thế.

Trước yêu cầu này của Tô Tử Mạch, A Mông dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, vừa dắt Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đi tham quan điện Lăng Vân vừa nói chuyện lúc trước của Dạ Ly Thần.

“Phu nhân người không biết đâu, thực ra mặc dù thấy thần tôn đại nhân bên ngoài lạnh lùng vô tình như thế, nhưng mà chẳng qua cũng là do bất đắc dĩ mà thôi. Phụ mẫu của thần tôn đại nhân đã qua đời đột ngột lúc ngài ấy vẫn còn nhỏ, theo như tin đồn thổi thì cái chết của họ nhất định còn có liên quan tới Dạ trưởng lão.”

Tô Tử Mạch nghe thế bèn nhướng mày nói: “Ngươi nói Dạ trưởng lão chính là Dạ Đông Thần đó à, lão già đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi. Vậy Dạ Ly Thần biết chuyện này rồi, tại sao lại không tìm Dạ Đông Thần báo thù, lẽ nào là không có chứng cứ sao?”

A Mông nghe thế lập tức gật đầu lia lịa: “Phu nhân quả nhiên là thông minh, thần tôn đại nhân chính là vì không có chứng cứ nên vẫn không trở mặt cùng với Dạ trưởng lão, giữa hai người trước giờ cũng duy trì mối quan hệ hòa bình. Mà bên trong nội bộ của điện Lăng Vân cũng chia thành hai thế lực, thần tôn đại nhân cũng vì kiêng kỵ chuyện này nên mới không dám manh động.”

Nghe A Mông kể xong, Tô Tử Mạch bỗng có chút đau xót cho Dạ Ly Thần. Hóa ra, phía sau Dạ Ly Thần vẫn còn có nhiều bí mật như vậy, xem ra những năm tháng qua hắn cũng sống không dễ dàng gì, sau này nàng tự nhủ phải đối xử tốt với hắn nhiều hơn một chút mới được.

Ba người đi một vòng quanh điện Lăng Vân mới trở lại sân nghỉ ngơi, Tô Tử Mạch hiện tại cũng coi như hiểu được đại khái về điện Lăng Vân này rồi.

Cùng lúc này ở một nơi khác của điện Lăng Vân, Dạ Đông Thần đang nổi trận lôi đinh, đứng ở xa cũng có thể nghe thấy được tiếng chửi rủa của ông ta.

“Thật đúng là, làm sao lại có lý đó! Lão phu tung hoành trên giang hồ nhiều năm như vậy, có bao giờ mất mặt như ngày hôm nay đâu!”

Dạ Đông Thần vừa trở vào phòng đã không kìm nổi cơn thịnh nộ, rõ ràng kế hoạch dạy dỗ Tô Tử Mạch của ông ta hoàn hảo như vậy, nào ngờ lại bị nàng vả ngược lại một cái thật đau.

Chuyện này với Dạ Đông Thần mà nói quả thật chính là một chuyện vô cùng nhục nhã, Lạc Anh lúc này đứng ở một bên cũng run lẩy bẩy, không dám nói một câu trước cơn phát tiết đó của Dạ Đông Thần.

Qua một lúc lâu sau đó, Dạ Đông Thần cuối cùng cũng coi như đã nguôi giận được một chút, quay sang nói với Lạc Anh: “Ngươi nói gì đi, ngươi có cách nào để đối phó với Tô Tử Mạch kia không.”

Thấy Dạ Đông Thần đã chủ động lên tiếng dò hỏi, Lạc Anh lúc này mới đánh bạo mà nói: “Đại trưởng lão, thực lực của Tô Tử Mạch đó mạnh hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng, bây giờ nhìn lại chỉ có đích thân đại trưởng lão ngài phải ra tay mới có thể trị được nàng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.