Đợi đến giờ, Lý đường chủ cầm câu trả lời của Thi Phi Vân lên xem. Vậy mà nhịn không được gật đầu nở nụ cười.
“Được, được, viết được ba mươi lăm loại dược liệu, đúng được ba mươi mốt loại, đúng là có tố chất của luyện đan sư! Tấn cấp!”
“Ha ha...” Thi Phi Vân cười không ngậm được miệng.
Trong lúc vui vẻ Thi Phi Vân vẫn không quên quay lại liếc nhìn Tô Tử Mạch ở phía sau, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường không chút che giấu.
Loại vô dụng như này, đừng nói đến việc viết được ba mươi loại dược liệu trên kệ, cho dù lấy tất cả các dược liệu mà nàng biết ở trong đầu cũng không thể vượt qua ba mươi loại. Ở cửa thứ nhất này nàng ta khẳng định, Tô Tử Mạch sẽ bị loại.
Nhưng mà...
Khi Tô Tử Mạch ra khỏi hành lang dài thì ngồi xuống trước bàn cầm bút viết lia lịa, cũng không cần thời gian suy nghĩ.
Mắt Thi Phi Vân nhìn thẳng.
Mọi người xung quanh thì nghi ngờ nhìn Tô Tử Mạch, bàn tán xôn xao.
“Mới có một lúc, làm sao nàng có thể nhớ được nhiều dược liệu như vậy... chắc là ghi linh tinh.”
“Đúng vậy, chắc chắn là ghi linh tinh. Đợi một lát nữa Lý đường chủ xem thì biết.”
“Chậc chậc chậc, giả vờ giống thật...”
“...”
Viết được một lúc thì hết giờ. Khi Lý đường chủ đưa tay ra lấy tờ đáp án của Tô Tử Mạch thì Tô Tử Mạch cũng vừa vặn ngừng bút, ung dung đứng dậy, quay lại chỗ Tiểu Mục đang đợi ở bên cạnh.
Lý đường chủ hơi kinh ngạc, cũng như những người khác, ông ta không tin Tô Tử Mạch - người nổi tiếng là vô dụng lại có thể viết đúng được tên của các loại dược liệu.
Chỉ là khi Lý đường chủ xem tờ đáp án hai mắt suýt nữa trợn trừng lên.
“Điều này, làm sao có thể?”
“Có chuyện gì vậy? Có phải không có cái nào đúng hay không?” Vẻ mặt Thi Phi Vân chờ mong hỏi.
“Ngược lại, tất cả những dược liệu nàng viết đều đúng. Hơn nữa lại viết ra được tên của tất cả các dược liệu.” Tiếng của Lý đường chủ run lên nhè nhẹ, vẻ mặt giống như vừa gặp ma vậy.
Nói xong câu này, xung quanh bàn tán xôn xao.
Viết được một trăm hai mươi loại dược liệu, mà lại viết đúng hết tên của các loại.
Với cái trí nhớ và tốc độ này đúng là nghịch thiên!
Ánh mắt mọi người trong quảng trường nhìn Tô Tử Mạch giống như ánh mắt nhìn thấy thiên tài vậy, vẻ mặt của Thi Phi Vân càng không thể tin được, đôi mắt hạnh trợn trừng như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
“Làm sao có thể? Chắc chắn là giả! Trước đó nàng chắc chắn đã biết tên của tất cả các dược liệu.”
Ồn ào. truyện tiên hiệp hay
Mọi người trong quảng trường bị suy đoán của Thi Phi Vân làm cho hoảng sợ. Nhưng lại tìm được cái cớ để bọn họ yên tâm khi không bằng Tô Tử Mạch. Vì vậy rất nhiều người đã gật đầu đồng ý. Đến cả Lý đường chủ cũng bắt đầu hoài nghi, có phải Tô Tử Mạch đã biết đáp án trước hay không?
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của mọi người xung quanh, Tô Tử Mạch khẽ nhếch môi, để lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Đúng vậy, tính ra nàng cũng được coi là gian lận.
Ở kiếp trước, nàng đã học dược lý của đại sư luyện dược trong thời gian ngắn cho nên những dược liệu trong hành lang kia có thể nói là đã có sẵn trong lòng nàng rồi. Nhưng do nàng dựa vào trí nhớ của kiếp trước để làm chuyện này nên chắc chắn nàng không thể nói với mọi người được. Dù sao nói ra cũng không có ai tin.
Vẻ mặt của Tô Tử Mạch bình tĩnh, khiến mọi người cảm thấy nàng muốn thanh giả tự thanh. Hơn nữa thời gian lại eo hẹp nên Lý đường chủ không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Ông ta chỉ xua tay nói với mọi người: “Bỏ đi, bỏ đi, dù sao thì tiếp theo vẫn còn hai bài kiểm tra nữa, nếu như có thể vượt qua bài kiểm tra thì chứng tỏ đây là bản lĩnh thực sự của nàng ta.”