Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 314: Chương 314: Thiên Phật Tông




“Cầu xin ngài, làm ơn hãy tha cho chúng ta một mạng.”

Các đệ tử khác của Kim Thiết Môn nhìn thấy chưởng môn của mình đã quỳ xuống xin tha, nên tất cả họ ở phía sau Kim Nhạc đều quỳ xuống trước Dạ Ly Thần và cầu xin hắn tha cho.

Thấy vậy, Dạ Ly Thần cũng không thèm nhìn những người này một cái nào, lúc này Tô Tử Mạch mới nói: “Ban nãy cô nương này đã nói mọi chuyện với chúng ta rồi, các ngươi thèm muốn bảo vật của nhà người khác, đến nhà cưỡng ép cướp đoạt lại còn giết chết người nhà của cô bé, các ngươi đã biết tội chưa?”

Trước sự chất vấn của Tô Tử Mạch, Kim Nhạc nhanh chóng biện hộ: “Lúc đó, không chỉ có Kim Thiết Môn chúng ta đến Trương gia thôi đâu, còn có một số môn phái cũng đến đó. Kim Thiết Môn của chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ và chỉ muốn đi theo phía bọn họ để hưởng chút may mắn mà thôi, chúng ta chẳng hề giết một người nào cả.”

“Đúng vậy, đúng vậy. chúng ta không có giết ai cả.”

Nhìn thấy Trương Tiểu Á đã tỉnh dậy và nói ra sự thật, đám người ở Kim Thiết Môn cũng biết rằng bọn họ không thể nào chối cãi được nữa, nên chỉ đành cố gắng làm cho tội lỗi của mình nhẹ hơn đôi chút.

Tô Tử Mạch nghe xong nhìn về phía Trương Tiểu Á: “Bọn họ nói thật sao? Ngươi có nhìn thấy bọn họ giết người nhà của ngươi không?”

Trương Tiểu Á lúc này nói với ánh mắt mang theo sự căm thù mãnh liệt: “Những người này đều là chung một bọn. Bất kể bọn họ có trực tiếp ra tay giết người hay không, tất cả bọn họ đều là đồng phạm. Tỷ tỷ, cầu xin tỷ thay ta báo thù.”

Tô Tử Mạch có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Trương Tiểu Á, Bảo Bảo ở bên cạnh cũng nói: “Mẫu thân, chị Tiểu Á nói đúng đấy, những người này vốn dĩ cũng không phải thứ tốt đẹp gì, trực tiếp giết luôn họ nhất định sẽ không sai đâu.”

Tô Tử Mạch cảm thấy có hơi lo lắng khi thấy Bảo Bảo cứ mở miệng ra là đòi chém giết, Tô Tử Mạch thực sự không hề quan tâm đến sống chết của người ở Kim Thiết Môn, nhưng nếu bọn họ quả thật không hề ra tay giết người vậy thì tùy tiện xử chết bọn họ cũng thực sự không ổn thỏa. Quan trọng hơn là Tô Tử Mạch không muốn làm ảnh hưởng đến Bảo Bảo.

Lúc này Dạ Ly Thần cũng đi tới gần Tô Tử Mạch, nói nhỏ với Tô Tử Mạch: “Phu nhân, chuyện này vẫn nên cẩn trọng hơn một chút sẽ tốt hơn, tuy rằng mấy tên gia hỏa này chết cũng chẳng sao, nhưng tâm tình của Bảo Bảo có vẻ không được ổn, chúng ta phải chú ý mới được.”

Dạ Ly Thần nói như vậy, Tô Tử Mạch đột nhiên có một suy nghĩ, nàng nghiêm nghĩ nói với Kim Nhạc: “Được, nếu như ông đã nói là ông không giết người, vậy bổn tiểu thư sẽ cho ông một cơ hội để lấy công chuộc tội, ông đưa chúng ta đi tìm những môn phải đã giết người của Trương gia đi, đợi đến khi giải quyết hết tất cả những hung thủ đó, chúng ta sẽ tính sổ với ông.”

“Được, bây giờ ta sẽ dẫn mọi người đi tìm những môn phái đó ngay.”

Ngay khi Tô Tử Mạch vừa nói xong, Kim Nhạc đã liên tục gật đầu đồng ý, Kim Nhạc nói thế liền đi phía trước dẫn đường, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần dẫn Trương Tiểu Á đi theo sau.

Lần này, những người của Kim Thiết Môn không còn ai nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, dù sao bọn họ cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của Dạ Ly Thần vừa rồi, muốn chạy thoát khỏi tay của Dạ Ly Thần là chuyện không thể nào, tốt hơn hết là nên thành thật hợp tác, nói không chừng còn có thể có một con đường sống.

Một lúc sau, Kim Nhạc dẫn Tô Tử Mạch và những người khác đến chân của một ngọn núi, Kim Nhạc dừng bước lại và chỉ về phía ngọn núi: “Đây là nơi của tông môn Thiên Phật tông ở, trước đây có tổng cộng ba môn phái đã đến Trương gia, ngoại trừ Kim Thiết Môn của chúng ta ra còn có Thiên Phật tông và Vân Tiêu Cốc. Người của môn Người của Thiên Phật tông này là tàn bạo nhất, đặc biệt là tông chỉ của bọn họ là một tên gia hỏa tàn nhẫn độc ác giết người không chớp mắt, nếu các người muốn báo thù thay cho Trương gia, tìm Thiên Phật tông nhất định là không sai.”

Nói xong, Kim Nhạc cẩn thận nhìn Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Được rồi, trước hết bổn tiểu thư sẽ tin tưởng ông một lần, nếu để cho vị bổn tiểu thư biết ông nói dối, thì dĩ nhiên ông sẽ biết tay ta.”

Sau đó Tô Tử Mạch quay sang nói với Dạ Ly Thần: “Ngài dẫn Bảo Bảo ở lại dưới chân núi trước đi, ta sẽ đưa Tiểu Á muội muội lên tìm người của Thiên Phật tông đối chất, nếu thật sự là bọn chúng ra tay giết người, ta đương nhiên sẽ giải quyết bọn chúng.”

Tô Tử Mạch vừa nói, Dạ Ly Thần còn chưa kịp mở miệng, Bảo Bảo đã lo lắng nói: “Mẫu thân, con muốn đi cùng với mẫu thân, Tiểu Á tỷ tỷ khổ như vậy, con cũng muốn giúp tỷ ấy trả thù trút giận.”

“Không được, con cứ ngoan ngoãn ở dưới chân núi chờ với phụ thân đi, đến khi chúng ta xuống núi tự nhiên sẽ nói cho con biết kết quả.”

Sau khi nghe Tô Tử Mạch sắp xếp, Dạ Ly Thần cũng hiểu được dụng ý của Tô Tử Mạch, liền phối hợp: “Bảo Bảo, mẫu thân con nói đúng, loại chuyện vặt vãnh này một mình mẫu thân con là đã có thể giải quyết được rồi, hai chúng ta cứ ở dưới núi đợi là được.”

Mặc dù Bảo Bảo vẫn rất không muốn nhưng Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đều đã nói như vậy rồi, Bảo Bảo cũng không còn cách nào khác đành phải mím môi miễn cưỡng đồng ý.

Sau đó Tô Tử Mạch dẫn theo Trương Tiểu Á đi lên núi, sau khi lên đến ngọn núi, Tô Tử Mạch đã nhanh chóng nhìn thấy một đại điện to lớn, ở quảng trường trước đại điện có một bức tượng Phật cao hơn mười thước.

“Hai vị nữ thí chủ, trước mặt là sơn môn của Thiên Phật tông phái chúng ta. Không biết hai vị đến đây là có chuyện gì.”

Ánh mắt của Tô Tử Mạch đang bị bức tượng phật thu hút, đột nhiên có một sa di trọc đầu bước đến trước mặt Tô Tử Mạch và hỏi Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch đang định lên tiếng, nhưng đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của Trương Tiểu Á không đúng lắm, nàng chỉ thấy lúc này Trương Tiểu Á đang nắm chặt tay lại, nhìn tiểu sa di với ánh mắt tràn đầy sự căm hận, như thể có thâm thù đại sâu sắc với cậu ta vậy.

Vừa nhìn thấy phản ứng như vậy của Trương Tiểu Á, trong lòng Tô Tử Mạch chợt hiểu ra, xem ra Kim Nhạc thật sự không hề nói dối, Thiên Phật tông nhất định phải có một phần liên quan trong việc tiêu diệt Trương gia.

Tô Tử Mạch lúc này mới kéo tay Trương Tiểu Á, sau đó nói: “Tỷ muội chúng ta đã nghe đến đại danh của Thiên Phật tông từ lâu rồi, lần này ta đặc biệt đến đây để mở mang kiến thức, tiểu hòa thượng chắc không phải là ngươi định không cho chúng ta vào đấy chứ?”

Tiểu sa di nghe Tô Tử Mạch nói vậy liền tròn mắt, đồng thời nhìn Tô Tử Mạch và Trương Tiểu Á từ trên xuống dưới một lượt một hồi, ánh nhìn đó trông có vẻ có hơi dung tục.

Tô Tử Mạch thấy hết mọi thứ nhưng cũng không nói gì, một lúc sau, tiểu sa di mới nói: “Nếu hai vị nữ thí chủ đã có nhã hứng thì Thiên Phật tông của chúng ta đó giờ vẫn luôn rất hiếu khách. Mời hai vị nữ thí chủ vào trong.”

Tiểu sa di tập dẫn Tô Tử Mạch và Trương Tiểu Á băng qua quảng trường và đi vào phật điện, Tô Tử Mạch chẳng mấy chốc đã nhìn thấy rất nhiều tăng nhân. Toàn bộ đệ tử của Thiên Phật tông đều để đầu trọc, trông cũng khá giống hòa thượng ở trong chùa.

Vào lúc này những đệ tử đó cũng chú ý tới sự xuất hiện của Tô Tử Mạch và Trương Tiểu Á, nhất thời có hàng chục người nghiêm chỉnh nhìn hai người họ, còn ánh mắt của bọn họ gần như đều rất là dung tục và nham hiểm, đến ngay cả Trương Tiểu Á đang một lòng muốn trả thù, cũng đã sợ đến mức trốn ra phía sau Tô Tử Mạch.

Những đệ tử của Thiên Phật tông này trông giống như hòa thượng, nhưng trên người bọn họ lại không thể thấy được vẻ hiền lành đôn hậu của một người xuất gia thực thụ, mà ngược lại càng giống như một đám lưu manh trọc đầu.

Tô Tử Mạch lúc này trong lòng cũng đã có sát ý rồi, nhưng trên mặt nở nụ cười nói: “Tiểu hòa thượng, tông môn của Thiên Phật tông các ngươi đâu? Nghe nói rằng tông chủ của Thiên Phật tông các ngươi có tu vi rất cao, ta cũng muốn xem thử xem liệu có thực sự lợi hại như những lời đồn đại hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.