Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 185: Chương 185: Thiên phú của Bảo Bảo




Ngay lúc Tô Tử Mạch dứt lời thì con bạch tuộc lớn lại từ dưới biển nhảy ra, lần này không đợi người khác ra tay Tô Tử Mạch đã đột nhiên bay lên không trung, trực tiếp bay về phía con bạch tuộc lớn.

Thấy hành động của Tô Tử Mạch như vậy mọi người đều không khỏi ngây người, phải biết là con bạch tuộc lớn đó là ma thú dưới biển, biển cả rộng mênh mông này chính là sân nhà của nó.

Những người tu luyện như bọn họ cùng lắm là đứng trên thân thuyền dùng bùa chú để công kích bạch tuộc lớn, cũng không ngu xuẩn đến mức nhảy xuống biển để chiến đấu với bạch tuộc lớn, dù sao thì người tu luyện cũng không cách nào ngự không phi hành.

Chỉ có đạt đến cấp bậc từ linh thánh trở nên mới có năng lực ngự không phi hành.

Ngay lúc mọi người đều nghĩ Tô Tử Mạch điên rồi, thì Tô Tử Mạch lại bay đến trước mặt bạch tuộc lớn cùng lúc đó trong tay ngưng tụ linh lực thành cây kiếm màu xanh.

“Ánh sáng linh lực màu xanh, nàng ta vậy mà lại là linh thánh.”

Thấy thanh kiếm màu xanh kia xong mọi người mới hiểu được, thì ra Tô Tử Mạch là cao thủ cấp bậc linh thánh, chẳng trách dám liều lĩnh mà bay về phía bạch tuộc lớn đến vậy.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch nâng thanh kiếm linh lực trong tay lên nhân lúc con bạch tuộc lớn đó còn ở trong nước kiếm trong tay múa điên cuồng.

Động tác của Tô Tử Mạch thật sự quá nhanh, mọi người chỉ thấy kiếm quang lóe lên giữa không trung, ngay sau đó con bạch tuộc to lớn đột nhiên vỡ tan thành vô số mảnh nhanh chóng rơi xuống biển như bánh bao.

Sau khi thoáng khiếp sợ xong mọi người cuối cùng cũng định thần lại, đồng thời hoan hô vui sướng.

Tô Tử Mạch chém giết bạch tuộc lớn xong cũng bay trở về thân thuyền, lúc này ánh mắt mọi người nhìn Tô Tử Bạch tràn đầy sùng bái.

“Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá, muội thật sự không ngờ tỷ lại là một cao thủ linh tháng, vừa giờ muội còn nghĩ sẽ bảo vệ cho tỷ nữa, thật sự hổ thẹn chết đi được.”

Lúc này Âu Dương Phương không khỏi xấu hổ, Tô Tử Mạch thấy thế lại cười nói: “Cái này cũng không trách muội được, là do ban đầu ta dấu tu vi, muội không trách tỷ tỷ mới phải.”

Ngay khi cả hai đang nói chuyện, đột nhiên có người hét lên: “Không hay rồi, không chỉ có một con ma thú.”

Tô Tử Mạch quay đầu lại, nhìn thấy ngoài biển còn có một con bạch tuộc lớn khác đang nổi lên, con bạch tuộc lớn này hình như còn lớn hơn con vừa rồi.

Tô Tử Mạch thấy vậy định giải quyết con bạch tuộc lớn này, nhưng đột nhiên có một bóng người nhỏ bé bay lên không trung như ma như quỷ đến trước con bạch tuộc lớn.

Tô Tử Mạch có phần không dám tin vào mắt mình, thứ đang bay về phía con bạch tuộc lớn đó hình như là đứa con Tô Bảo Bảo của mình.

Nhưng mà bảo bối chủ là một đứa nhỏ, tuy rằng có phát triển nhanh hơn đứa nhỏ bình thường khác một chút, cơ mà thế nào thì cũng chỉ là một đứa bé, sao có thể có năng lực ngự không phi hành được chứ.

Một thoáng này Tô Tử Mạch cảm tưởng như bản thân đang thấy ảo giác, mãi đến lúc bảo bối bay đến đỉnh đầu con bạch tuộc lớn, lúc này Tô Tử Mạch mới xác định đó là bảo bối nhà mình.

“Bảo bối, con mau trở về, nguy hiểm.”

Lúc này Tô Tử Mạch cũng chẳng quan tâm được nhiều thế nữa, dưới sự thúc đẩy của tình mẹ Tô Tử Mạch nhanh chóng bay về phía bảo bối, muốn đưa bảo bối từ trên người con bạch tuộc lớn đó trở về.

Con bạch tuộc lớn đó thấy Tô Tử Mạch bay đến hai mắt nhỏ càng ánh lên tia hung ác, loại ma thú này đã có linh trí nhất định, rõ ràng là nó đã nhận ra Tô Tử Mạch chính là người vừa rồi đã giết bạn nó.

Chỉ thấy mấy cái xúc tua đồng thời đánh về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch bị những xúc tua đó chắn đường tiến lên chỉ đành lùi ra sau tránh những xúc tua đó.

Mà lúc này Bảo Bảo đột nhiên nắm chặt nắm đấm lại bắt đầu hung hăng đánh lên đầu con bạch tuộc lớn.

“Cho ngươi ức hiếp mẫu thân ta này, ta đánh ta đánh đánh chết ngươi.”

Bảo bảo vừa đánh đầu bạch tuộc lớn, miệng lại không ngừng kêu bi bô.

Con bạch tuộc lớn này vốn dĩ muốn giết Tô Tử Mạch để trả thù cho đồng đội, ai biết đầu đột nhiên lại đau nhói.

Mặc dù Bảo Bảo chỉ nhỏ xíu, thậm chí còn khó tìm ra dấu vết của nó khi đứng trên cái đầu khổng lồ của con bạch tuộc lớn, nhưng lực mỗi cú đấm không hề nhỏ chút nào, khiến con bạch tuộc lớn đinh tai nhức óc đến đáng sợ.

Bạch tuộc lớn ăn đau thậm chí không thèm để ý đến đòn tấn công của Tô Tử Mạch nữa mà trực tiếp thu xúc tua đánh về phía Bảo Bảo trên đầu mình.

Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi biến sắc, xúc tu của bạch tuộc lớn này vỗ xuống mạnh mẽ thế nào, bản thân Tô Tử Mạch cũng đã tự mình nếm thử.

Mỗi đòn công kích của từng xúc tua này không thua kém gì đòn do người tu luyện cấp bậc linh tôn dốc toàn lực đánh ra, Bảo Bảo bị đòn này đánh trúng liệu còn ổn được nữa không.

Chỉ là lúc này Tô Tử Mạch đã chẳng thể lên trước cứu viện kịp được nữa rồi, chỉ có thể giương mắt nhìn xúc tua bạch tuộc lớn đánh về phía Bảo Bảo.

“Ầm.”

Xúc tua hạ xuống đầu con bạch tuộc phát ra tiếng động lớn, Tô Tử Mạch trợn tròn mắt lúc này mới phát hiện Bảo Bảo vẫn bình yên vô sự đứng trên đầu bạch tuộc lớn như cũ.

Thì ra vừa rồi Bảo Bảo phát hiện ra xúc tua bạch tuộc lớn hạ xuống đã trực tiếp lách mình né tránh.

Cơ thể bé nhỏ của Bảo Bảo vô cùng linh hoạt, xúc tua bạch tuộc lớn không đánh vào Bảo Bảo mà lại vỗ vào đầu mình rõ đau.

“Đồ ngốc.”

Bảo Bảo nhìn thấy bạch tuộc lớn tự mình đánh mình nhịn không được hoa chân múa tay vui sướng, bạch tuộc lớn tức giận đến mức giơ mấy xúc tua đồng thời đánh xuống.

Nhiều xúc tua đồng thời đánh xuống đầu bạch tuộc lớn như vậy hoàn toàn kín cả đầu, lần này tựa hồ Bảo Bảo không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.

Khiến người ta không ngờ đến lại là lần này Bảo Bảo bay lên cao, toàn bộ xúc tua của bạch tuộc lớn đều đánh lên đầu mình, sau đó từ từ chìm xuống biển.

Tô Tử Mạch thấy thế lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, tuy không biết tại sao Bảo Bảo còn nhỏ vậy mà đã có năng lực lớn đến vậy, nhưng là nhất hiện tại Bảo Bảo cũng đã bình yên vô sự không hề hấn gì.

Tô Tử Mạch đang định nhanh chóng lên phía trước đón lấy Bảo Bảo, đột nhiên có mấy cột nước phun lên, Tô Tử Mạch bị cột nước ngăn lại chỉ đành lui về.

Sau khi cột nước đi qua, vô số đầu bạch tuộc nổi lên dày đặc trên mặt biển, con bạch tuộc to lớn bị Bảo Bảo trêu chọc vừa nãy cũng nổi lên.

Mọi người đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, thuyền trưởng Vu Đại Hữu còn kinh hoàng hơn: “Chúng ta tạo nghiệt gì thế này, bình thường gặp phải một ma thú đã là xúi lắm rồi, không ngờ lần này còn gặp phải cả một đàn ma thú, xem ra là đến đòi công đạo đây.”

Bình thường ma thú đều hành động riêng lẻ, trong biển rộng bao la lại càng như vậy, rất ít khi xuất hiện tình huống ma thú kết đội thành đàn.

Nhưng lần này vận may của họ rõ ràng không được tốt cho lắm, lại gặp phải một bầy ma thú cực kỳ hiếm gặp.

Những con bạch tuộc xuất hiện sau đó phân công rõ ràng, con bạch tuộc lớn đó không người vẫy xúc tu về phía Bảo Bảo trên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.