Dạ Ly Thần nghe vậy, nhướng mày, nói: “Tô Tử Mạch, nàng có ý gì, nàng nghĩ là bản tôn không giết được loài súc sinh đó sao?”
Tô Tử Mạch thở dài nói: “Vừa rồi ngài mới cùng nó phân cao thấp với bộ dạng vất vả như thế, không phải ta không tin ngài, chỉ là biểu hiện vừa rồi của ngài không giống như kiểu có thể giết chết nó.”
Tô Tử Mạch còn nhớ rõ, vừa rồi Dạ Ly Thần đã phải dốc hết toàn lực để đấu với con rắn lớn, mồ hôi trên trán hắn đến giờ vẫn còn chưa khô.
Bị Tô Tử Mạch nghi ngờ thực lực của bản thân khiến Dạ Ly Thần phải nhận nỗi sỉ nhục vô cùng lớn, chỉ thấy vẻ mặt Dạ Ly Thần bừng bừng lửa giận, nói: “Tô Tử Mạch, nàng thế mà lại dám xem thường bản tôn, ta vừa nói với nàng, vì bế quan tu luyện gặp phải bình cảnh, dẫn đến tu vi bị hao tổn, nếu bản tôn ở trạng thái bình thường thì chỉ cần một tay là có thể đối phó với loài súc sinh kia.”
Tô Tử Mạch khoát tay áo, ngăn Dạ Ly Thần đang kích động lại, nói: “Được rồi, ta tin lời của ngài, nhưng mấu chốt của vấn đề bây giờ là thực lực của ngài rốt cuộc đến khi nào mới hồi phục, nếu ngài không khôi phục được thì chẳng phải không còn cách nào giết con rắn lớn kia sao?”
Tô Tử Mạch cuối cùng cũng nói ra điểm then chốt của vấn đề, dù cho Dạ Ly Thần khoe khoang, khoác lác bản thân hắn lợi hại, chí ít thì bây giờ hắn cũng không đủ sức để tiêu diệt con rắn lớn.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần chần chừ trong chốc lát, nói: “Cái này bản tôn cũng không nói trước được, khi nào thực lực hồi phục thì còn phải xem cơ duyên thế nào, có thế là ngày mai hồi phục được ngay, hoặc có thể muốn nhanh cũng phải dăm bữa nửa tháng, thậm chí đến một năm rưỡi cũng không phải không có khả năng.”
Tô Tử Mạch nghe xong mấy lời này chỉ biết cười khổ, Dạ Ly Thần nói vậy thì có khác gì không nói đâu?
Chỉ là Tô Tử Mạch cũng không để ý đến, sau khi Dạ Ly Thần nói xong, trên khóe môi hắn hiện lên một nét cười giảo hoạt.
Không quá lâu, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đã biết rõ ràng tình cảnh bây giờ của bọn họ, do ảnh hưởng của thánh quang Vạn Thú Chí Tôn của Dạ Ly Thần, con rắn lớn kia không dám chủ động mạo phạm đến hai người họ.
Mà trước khi tu vi của Dạ Ly Thần hoàn toàn bình phục thì hắn cũng không có đủ sức mạnh để giết chết con rắn lớn đó, đôi bên tạm thời hình thành trạng thái hòa bình.
Thời gian này, trong bí cảnh mà Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch bị nhốt, tin tốt chỉ là mọi thứ trong không gian giới chỉ giữa hai người bọn họ vẫn sử dụng được.
Trước đó Tô Tử Mạch đã dự trữ không ít đồ ăn trong không gian giới chỉ, chí ít thì bọn sẽ không lo chết đói ở nơi bí cảnh này.
“Tô Tử Mạch, bản tôn đói bụng rồi, nàng mau làm chút gì đó cho bản tôn ăn đi.”
Dường như Dạ Ly Thần đã thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh trước mắt, không hề nôn nóng muốn thoát ra ngoài, mắt nhìn thấy chỗ nấu cơm, Dạ Ly Thần thậm chí còn sai Tô Tử Mạch đi làm.
Tô Tử Mạch nghe vậy không khỏi khinh thường, người này quả thực là vô tâm vô phế.
Bây giờ bị nhốt ở bí cảnh này chưa biết khi nào mới được thả ra, thế mà Dạ Ly Thần vẫn còn tâm trạng ăn cơm.
Nhưng Dạ Ly Thần nói vậy cũng khiến Tô Tử Mạch hơi đói rồi, nàng nhanh tay lấy ra dụng cụ làm bếp và nguyên liệu nấu ăn trong không gian giới chỉ, chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa nấu cơm tại chỗ.
Thấy Tô Tử Mạch luôn tay luôn chân, ánh mắt Dạ Ly Thần đột nhiên trở nên thật dịu dàng, dường như hắn nhìn thấy bóng dáng mẫu thân mình nơi Tô Tử Mạch.
Bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng thì Tô Tử Mạch cũng hoàn thành một bàn đầy đồ ăn, không đợi nàng gọi, Dạ Ly Thần đã chủ động bước đến.
“Nhìn ngon thật đấy, thật không ngờ nàng cũng có tay nghề trong chuyện này.”
Dạ Ly Thần khen Tô Tử Mạch hai câu, rồi ngay lập tức động thủ, nhanh tay cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn lên.
Tô Tử Mạch cũng đã quen với tính cách này của Dạ Ly Thần, đang muốn cầm đũa lên ăn cơm thì Dạ Ly Thần lại đột nhiên nhổ thức ăn trong miệng ra.
“Oẹ.”
Không chỉ nhổ thức ăn ra, Dạ Ly Thần còn làm ra bộ dạng nôn mửa.
Tô Tử Mạch thấy vậy, tức giận nói: “Dạ Ly Thần, ngài hơi quá đáng rồi đấy, ta có lòng tốt làm cơm cho ngài, ngài không cảm ơn thì thôi lại còn ghét bỏ, khó ăn đến vậy sao?”
Tô Tử Mạch rất tự tin vào trù nghệ của mình, cho dù nàng không thể sánh được với tài nghệ của đại trù đã có thâm niên như Chân Hương, nhưng cũng không khó ăn đến mức phải nhổ đi.
Lúc Tô Tử Mạch định cất hết đồ ăn đi, không cho Dạ Ly Thần ăn nữa, đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, nói: “Đồ ăn nàng làm ngon lắm, là bản tôn có vấn đề, ọe.”
Nói được nửa câu, Dạ Ly Thần lại nôn, mà lần này hắn nôn ra cả máu tươi.
Tô Tử Mạch thấy vậy mới hiểu, thì ra vừa rồi Dạ Ly Thần không hề có ý chê đồ nàng nấu khó ăn.
“Dạ Ly Thần, ngài sao vậy, ngài không sao chứ?”
Thấy Dạ Ly Thần nôn ra máu nghiêm trọng như vậy, Tô Tử Mạch vội vàng tiến đến hỏi han tình trạng của Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần cười khổ một tiếng: “Bản tôn đã nói với nàng từ lâu rồi, bế quan tu luyện là lúc thân thể bị hao tổn, chỉ là mức độ thương tổn này lớn hơn so với tưởng tượng một chút.”
Tô Tử Mạch lúc này mới nhận ra, trước đây, biểu hiện thờ ơ không có việc gì của Dạ Ly Thần đều là giả vờ, thật ra vết thương đã nghiêm trọng đến mức này.
Nghĩ thế, Tô Tử Mạch vội dìu Dạ Ly Thần đến chỗ trống bên cạnh, ngồi xuống, sau đó nói với hắn: “Ngài cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, ta đi hầm cho ngài ít canh thuốc bổ dưỡng thương, ngài ăn xong, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.”
Được Tô Tử Mạch quan tâm như vậy, Dạ Ly Thần không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng không phải hắn chưa từng bị thương.
Chẳng qua là với tư cách Vạn Thú Chí Tôn được người người kính trọng, mỗi lần Dạ Ly Thần bị thương hoặc tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Hắn đều một mình trốn đi từ từ tịnh dưỡng.
Cũng giống như dã thú bị thương, chúng tìm đến những nơi không người, lặng lẽ liếm vết thương.
Đột nhiên bây giờ lại được Tô Tử Mạch lo lắng cho như vậy, Dạ Ly Thần cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Thấy Tô Tử Mạch cách đó không xa đã bắt đầu nhóm lửa hầm canh thuốc, trong chốc lát đã đổ đầy mồ hôi, Dạ Ly Thần lại đau lòng.
Một lúc sau, Tô Tử Mạch đã bưng canh thuốc đến trước mặt Dạ Ly Thần, nhẹ nhàng nói với hắn: “Canh thuốc đã hầm xong rồi đây, ngài mau dậy uống đi, uống xong thì ngủ một giấc là sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Dạ Ly Thần ngồi dậy, Tô Tử Mạch đích thân múc cho hắn từng muỗng canh thuốc.
Trước khi đút canh cho Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch còn có lòng thổi vài hơi cho nguội đi một chút rồi mới đưa muỗng tới khóe miệng Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần thấy thế thì trong lòng càng phức tạp, một câu cũng nói không ra, chỉ lặng lẽ uống canh.
Đến khi Dạ Ly Thần đã uống hết chén canh thuốc, Tô Tử Mạch mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, giờ ngài thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi, thực sự cảm ơn nàng.”
Tô Tử Mạch khoát tay áo, nói: “Ngài đừng khách khí với ta như vậy, ta đối xử với ngài như vậy cũng là để ngài mau hồi phục tu vi, đến lúc đó giết chết được con rắn lớn kia thì chúng ta mới có thể rời khỏi đây, ta cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này.”