Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 356: Chương 356: Thuyết phục vô dụng




Tô Tử Mạch nghe thấy vậy, cười nói:“Ta không có hứng thú với con Hắc Vân Giao này, nhưng mà tu vi của ta đã ngưng trệ ở linh thánh nhiều ngày rồi, con Hắc Vân Giao này đúng lúc có thực lực của con người tu luyện Linh Đế sơ cấp, dùng để làm đối tượng luyện tay dường như cũng không tệ, hơn nữa Bảo Bảo rất thích con Hắc Vân Giao này, vậy nên người làm mẫu thân như ta đây thay nó thu phục Hắc Vân Giao là chuyện đương nhiên.”

Vừa nói chuyện ánh mắt của Tô Tử Mạch vừa khóa chặt vào Hắc Vân Giao, trong hai con mắt còn lóe lên ý chí chiến đấu.

Lúc này Dạ Ly Thần có thể thấy được Tô Tử Mạch đang rất cao hứng, lại thêm Hắc Vân Giao này thực sự sẽ không gây ra uy hiếp lớn cho Tô Tử Mạch, chưa kể còn có hắn ở bên cạnh bảo vệ Tô Tử Mạch, sẽ không có nguy hiểm gì.

Nghĩ đến đây Dạ Ly Thần gật đầu cười: “Được rồi, nếu phu nhân đã có hứng thú tao nhã như vậy thì vi phu sẽ thành toàn cho nàng.”

Sau khi nói xong, Dạ Ly Thần kéo Bảo Bảo lui về phía xa, nhường vị trí chính giữa cho Tô Tử Mạch với Hắc Vân Giao.

“Thần tôn đại nhân, phu nhân và tiểu thiếu gia chạy nhanh quá, ta không thể giữ họ lại được.”

Khi Dạ Thần Ly lui về phía sau thì đúng lúc đụng phải A Mông, lúc này A Mông đang có vẻ mặt bất lực giải thích với Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần khoác tay áo nói: “Không cần ngươi nói bản tôn cũng nhìn thấy, nơi này hiện tại không còn việc của ngươi nữa, ngươi tranh thủ sắp xếp cho các đệ tử khác rút khỏi sân tập luyện, những việc khác không cần ngươi lo lắng.”

A Mông nghe xong thì nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi chạy ra ngoài sân tập luyện, khi chuẩn bị rời sân tập luyện thì đúng lúc gặp được Thi Thanh Nghiên đang chạy tới bên này.

“Thi tiểu thư tại sao ngài lại đến đây, thần tôn đại nhân có lệnh không cho bất kỳ kẻ nào đi vào sân tập luyện, ngài vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. “

Lúc này Thi Thanh Nghiên nhịn không được hỏi: “A Mông, bên trong sân tập luyện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao vừa rồi lại có động tĩnh lớn như vậy?”

Đối mặt với câu hỏi của Thi Thanh Nghiên, A Mông không nghĩ nhiều mà trả lời thẳng: “Thi tiểu thư, vừa rồi đột nhiên có ma thú xuất hiện trong sân tập luyện, thần tôn đại nhân đã ra lệnh cho mọi người rút lui rồi, nên ngài cũng mau chóng rời khỏi đây đi.”

Thi Thanh Nghiên nghe thấy vậy nhưng vẫn không có ý định rời đi mà nhìn về phía sân tập luyện, kết quả là đúng lúc thấy Tô Tử Mạch đang bay trên không trung chiến đấu với Hắc Vân Giao, Thi Thanh Nghiên lập tức kinh ngạc nói: “Đây không phải là Hắc Vân Giao sao, sao nó lại xuất hiện ở đây?”

A Mông nghe thấy vậy có phần tò mò, hỏi: “Thi tiểu thu, ngài biết con ma thú kia sao?”

Thi Thanh Nghiên trợn mắt nói: “A Mông ngươi đi trước đi, trước đây ta đọc được một cuốn sách thấy có liên quan tới phần giới thiệu Hắc Vân Giao, bây giờ ta sẽ đi tìm Ly Thần ca ca nói cho hắn nghe những gì ta biết, điều này càng giúp hắn dễ đối phó với con Hắc Vân Giao kia hơn.”

Lúc này A Mông nhớ tới mệnh lệnh của Dạ Ly Thần, có chút do dự nói: “Thi tiểu tư, nhưng mà vừa rồi Thần tôn đại nhân đã dặn rằng không cho phép bất kỳ ai đi vào sân tập luyện, nếu bây giờ ngài đi vào thì thần tôn đại nhân sẽ biết, chắc chắn sẽ trách móc ta mất.”

“A Mông, ta cũng không phải ngoại nhân, hơn nữa ta đi vào cùng vì muốn hỗ trợ, Ly Thần ca ca sẽ không trách ngươi đâu, ngươi mau đi đi.”

Sau khi nói xong Thi Thanh Nguyên lập tức đi vào bên trong sân tập luyện, A Mông thấy thế cũng không còn cách nào khác là rời đi trước.

Ngay khi Dạ Ly Thần và Bảo Bảo đang đứng trên mặt đất nhìn Tô Tử Mạch chiến đấu với Hắc Vân Giao thì Thi Thanh Nghiên cũng bước nhanh đến bên cạnh Dạ Ly Thần.

Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Dạ Ly Thần thay đổi nói: “Tại sao ngươi lại ở đây, A Mông làm việc như thế nào vậy?”

Thi Thanh Nghiên nghe vậy vội vàng giải thích, nói: “Ly Thần ca ca, ta tự mình đi vào, tại sao Hắc Vân Giao lại có thể xuất hiện bên trong sân tập luyện chứ? Tình hình bây giờ như thế nào rồi?”

Vừa nói Thi Thanh Nghiên vừa nhìn về phía không trung, lúc này Tô Tử Mạch đã đánh nhau với Hắc Vân Giao một hồi rồi, Tô Tử Mạch rơi vào thế bất lợi, dù sao thì thực lực của Hắc Vân Giao vẫn hơn Tô Tử Mạch, có vài lần Tô Tử Mạch suýt chút nữa bị Hắc Vân Giao đánh trúng.

Thi Thanh Nghiên thấy vậy không khỏi mừng thầm, nàng ta hận không thể để Tô Tử Mạch lập tức chết ngay trong tay Hắc Vân Giao, nhưng vừa nghĩ tới Dạ Ly Thần vẫn còn đang đứng bên cạnh xem, Thi Thanh Nghiên nhanh chóng bày ra vẻ mặt lo lắng, nói: “Ly Thần ca ca, con Hắc Vân Giao này là ma thú thượng cổ, nghe nói năm đó được ma tộc nuôi dưỡng đặc biệt, tu vi không thể coi thường được, chỉ e rằng Tử Mạch tỷ tỷ không phải đối thủ của Hắc Vân Giao, Ly Thần ca ca huynh vẫn nên nhanh đi lên giúp Tử Mạch tỷ tỷ đi.”

Nghe được những lời nói này của Thi Thanh Nghiê, Dạ Ly Thần dường như hơi ngạc nhiên, cười nhạt một tiếng nói: “Ngươi không cần lo lắng như thế, tu vi của Tử Mạch thế nào trong lòng bản tôn rõ nhất, mặc dù bây giờ nhìn nàng có vẻ không có lợi thế, nhưng con Hắc Vân Giao kia dù trong một lúc cũng không thể làm tổn thương Tử Mạch được.”

Nhìn thấy Dạ Ly Thần có lòng tin như vậy với Tô Tử Mạch, Thi Thanh Nghiên vừa cảm thấy uất ức vừa cảm thấy ghen tị trong lòng, dứt khoát không nói gì thêm nữa, nàng ta chỉ thầm cầu nguyện trong lòng rằng con Hắc Vân Giao kia có thể đánh chết Tô Tử Mạch càng nhanh càng tốt.

Mà lúc này trận chiến giữa Tô Tử Mạch với Hắc Vân Giao cũng tiến vào giai đoạn gay cấn nhất, hình thể khổng lồ của Hắc Vân Giao thỉnh thoảng vung vẩy cái đuôi về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch dựa vào ưu điểm có tốc độ nhanh nhẹn linh hoạt của mình, né tránh liên tục.

Mỗi lần đuôi của Hắc Vân Giao đánh hụt rồi rơi xuống mặt đất sẽ có tiếng vang khắp trời, đá vụn bụi đất văng tung tóe khắp nơi, cho dù Tô Tử Mặc không bị Hắc Vân Giao đánh nhưng mỗi lần đuôi của Hắc Vân Giao vung vẩy đều mang theo luồng không khí cũng khiến cơ thể nàng chao đảo trong không trung, trông như thể nàng sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Chỉ là biểu cảm của Tô Tử Mạch rất vui sướng, đã lâu lắm rồi nàng mới gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy, Tô Tử Mạch cảm thấy máu toàn thân bắt đầu sôi trào, mắt thấy cứ tiếp tục giằng co như vậy nữa cũng không thể phân thắng bại được, nên Tô Tử Mạch dứt khoát thực hiện một quyết định táo bạo.

Chỉ thấy thân thể Tô Tử Mạch lao về phía trước, sau đó hai chân của nàng rơi xuống đầu của Hắc Vân Giao.

Dù sao thì con Hắc Vân Giao này cũng là ma thú cấp bảy, khi nó chịu loại sỉ nhục bị một nhân loại giẫm lên đầu này, chỉ thấy trong miệng Hắc Vân Giao gầm nhẹ một tiếng, sau đó lắc đầu liên tục cố gắng hất Tô Tử Mạch ra khỏi đầu mình.

Nhưng hai chân Tô Tử Mạch vẫn giữ nguyên như thể đã cắm rễ trên đầu Hắc Vân Giao, mặc cho Hắc Vân Giao đã dùng tất cả sức lực như thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào hất Tô Tử Mạch ra được.

Lúc này Tô Tử Mạch dành thời gian để nói với Hắc Vân Giao: “Hắc Vân Giao, ngươi đừng làm mấy hành động vùng vẫy vô dụng này nữa, bây giờ nhi tử nhà ta rất coi trọng người, muốn ngươi làm sủng vật của nó, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì tất nhiên sẽ không có việc gì, đợi nhi tử nhà ta chơi chán rồi thì ta sẽ lập tức thả ngươi đi, ngươi thấy thế nào?”

Mặc dù Hắc Vân Giao không thể biến thành hình dạng con người như Tiểu Mục, nhưng nó là ma thú cấp bảy cũng sẽ có trí khôn nhất định, Tô Tử Mạch biết con Hắc Vân Giao này có thể nghe hiểu lời nàng nói, vậy nên dứt khoát mở miệng thuyết phục.

Hắc Vân Giao nghe thấy lời nói của Tô Tử Mạch thì càng tức giận hơn, đường đường là một con ma thú cấp bảy sao có thể cam tâm làm đồ chơi cho nhân loại được.

Lúc này Tô Tử Mạch cũng thấy Hắc Vân Giao không nghe lời khuyên, xem ra không cho tên nhóc này ăn chút đau khổ thì nó sẽ không chịu khuất phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.