Âu Dương Phương và Cửu Vương gia sau khi nghe xong thì vội vàng đi đến bên cạnh Âu Dương Cuồng, Tô Tử Mạch biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người một nhà nhất định phải có điều muốn nói, bản thân nàng là người ngoài thì tốt nhất nên rời đi.
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị rời đi, Âu Dương Cuồng đột nhiên nói: “Tô cô nương khoan hãy đi, Tô cô nương có ơn cứu mạng trẫm, lại còn là bạn tốt của Cửu Hoàng đệ và Phương Phương, nên sự việc lần này ngươi hãy cùng lắng nghe đi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì rất bối rối, trong lòng nàng không biết phải làm sao, nhưng nàng vẫn làm theo những gì Âu Dương Cuồng nói, lúc này trong tẩm cung chỉ có bốn người bọn họ.
Âm thanh của Âu Dương Cuồng lúc này yếu ớt nói: “Trẫm đã lớn tuổi rồi, lúc đầu đã chuẩn bị nhường ngôi cho Âu Dương Bá Thiên, ai mà ngờ được tên nghịch tử này lại có mưu kế muốn chiếm đoạt ngai vàng, may mà nhờ có Tô cô nương giúp đỡ mới giải quyết được mối nguy này, thực sự rất cảm tạ.”
Khi đang nói, đột nhiên Âu Dương Cuồng cúi người về phía Tô Tử Mạch, thân là vua của một nước, Âu Dương Cuồng lại hành đại lễ như thế với Tô Tử Mạch đủ để chứng tỏ lòng biết ơn của hắn ta.
Tô Tử Mạch thấy vậy thì nhanh chóng đỡ Âu Dương Cuồng và nói: “Bệ hạ không cần khách sáo như vậy. Lần này ta ra tay là vì nể mặt Cửu Vương gia và Âu Dương muội muội. Bệ hạ không cần khách sáo như vậy.”
Sau khi được Tô Tử Mạch đỡ dậy, Âu Dương Cuồng lại nói: “Trẫm biết thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, nghịch tử Âu Dương Bá Thiên đã chết rồi, nhưng ngai vàng của Dạ Lan Quốc này phải có người kế thừa mới tốt được, trong các thành viên trong hoàng thất thì trách nhiệm quan trọng này chỉ có thể giao cho Cửu Hoàng đệ.”
Cửu Vương gia nghe vậy thì lập tức xua tay nói: “Không thể nào, hoàng huynh à, huynh cũng biết là ta thích tự do tự tại, ta không thể làm hoàng đế đâu.”
“Cửu Hoàng đệ, bây giờ trẫm chỉ có Phương Phương là con. Chẳng lẽ đệ muốn trẫm truyền ngôi cho con bé sao? Vị trí hoàng đế này nhìn thì có vẻ tráng lệ nhưng lại rất áp lực. Đệ thật sự nhẫn tâm để cho một nữ nhi như Phương Phương chịu đựng tất cả những thứ này sao?”
Nghe Âu Dương Cuồng nói những lời này, Cửu Vương gia lập tức sửng sốt, Âu Dương Cuồng nói tiếp: “Hơn nữa, đệ là hạ thần có công trong việc sửa lại án xử sai lần này. Trẫm truyền ngôi cho đệ thì những người khác đều sẽ tâm phục khẩu phục. Vả lại, Cửu Hoàng đệ và Tô cô nương có quan hệ tốt, trẫm tin là sau này dù có gặp khó khăn gì thì Tô cô nương cũng sẽ giúp đỡ đệ.”
Nói đến đây, Âu Dương Cuồng cố ý nhìn Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch nghe xong thì đột nhiên hiểu được, Âu Dương Cuồng này thật là xảo quyệt, hắn ta muốn trói bản thân nàng và Dạ Lan Quốc lại với nhau.
Tuy nhiên, những gì Âu Dương Cuồng nói quả thực không sai, với mối quan hệ giữa Cửu Vương gia và Âu Dương Phương, nếu Dạ Lan Quốc thực sự gặp phải nguy hiểm nào đó thì Tô Tử Mạch không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Cửu Vương gia, bệ hạ nói không sai, xem ra bây giờ người thích hợp nhất cho ngôi vị này là ngươi, ta nghĩ ngươi đừng từ chối nữa.”
Ngay khi Tô Tử Mạch nói xong, Âu Dương Phương cũng nói: “Cửu Hoàng thúc, người đừng khiêm tốn nữa, một nước không thể không có vua, Dạ Lan Quốc vừa trải qua chuyện lớn như vậy, sức khỏe của phụ hoàng con không thể gánh vác được nữa, dù gì cũng phải có người đứng ra mới tốt được.”
Thấy Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương đã nói như vậy, cuối cùng Cửu Vương gia cũng gật đầu nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì ta tạm thời tiếp quản vị trí này, sau này nếu có ứng cử viên thích hợp thì ta sẽ nhường lại ngôi vị cho người đó.”
Thấy Cửu Vương gia đồng ý, Âu Dương Cuồng vui mừng nói: “Thật tốt quá, Cửu Hoàng đệ đồng ý rồi thì không cần trì hoãn thêm nữa, đợi một lát trẫm sẽ ra thánh chỉ truyền ngôi cho đệ, để cho người trong thiên hạ được yên tâm.”
Hiệu suất làm việc của Âu Dương Cuồng rất nhanh, không lâu sau tin tức về việc Cửu Vương gia kế nhiệm ngôi vị đã truyền ra, Tô Tử Mạch muốn rời đi trước nhưng tân hoàng đế và Âu Dương Phương lại giữ nàng ở lại lần nữa, Tô Tử Mạch và Bảo Bảo vẫn tạm thời ở lại để chứng kiến lễ lên ngôi của Cửu Vương gia. Truyện Đô Thị
Sau khi Cửu Vương gia lên ngôi thành công, tân hoàng đế đã đưa Âu Dương Phương và Tô Tử Mạch lên tòa tháp trong cung điện.
Đứng trên ngọn tháp có thể thu hết vào tầm mắt toàn cảnh của thủ phủ, mặc dù cuộc mưu phản của Âu Dương Bá Thiên đã gây ra một số loạn lạc cho Dạ Lan Quốc, nhưng chỉ trong vài ngày mọi thứ đã yên bình trở lại.
Nhìn cảnh tượng người đến người đi trong thành tấp nập, Tô Tử Mạch không khỏi thở dài: “Cửu Vương, không phải, nên gọi là bệ hạ, Dạ Lan Quốc bây giờ đã đông đúc trở lại là nhờ bệ hạ đã đóng góp rất nhiều công sức vào đó.”
“Ha ha ha, Tô cô nương, cô nương thật biết nói đùa. Có được cảnh tượng như lúc này Tô cô nương có công rất lớn. Trẫm mới lên ngôi nên có rất nhiều việc phải làm. Không biết Tô cô nương có nhã hứng ở lại hay không. Đến lúc đó trẫm sẽ phong cô nương là quốc sư của Dạ Lan Quốc. Trong lịch sử Dạ Lan Quốc, thậm chí là toàn bộ lịch sử đại lục trên thế giới, chưa từng có nữ quốc sư nào cả, đến lúc đó thì Tô cô nương sẽ là người đầu tiên trong lịch sử.”
Nghe Âu Dương Lãng nói như thế, Tô Tử Mạch không khỏi mỉm cười, cái tên này nghe thật hấp dẫn, nhưng mà trong lòng Tô Tử Mạch đột nhiên nghĩ đến Dạ Ly Thần.
Ở Dạ Lan Quốc một thời gian dài như vậy, Tô Tử Mạch không hề thấy Dạ Ly Thần xuất hiện, bây giờ có chút thời gian rảnh rỗi thì mới nhớ ra Dạ Ly Thần đã tới, nhưng mà đã lâu rồi không thấy Dạ Ly Thần xuất hiện. Không biết hắn bận rộn làm gì nữa.
Lúc rời đi, hắn đã nói rõ ràng sẽ sớm đến tìm mình và Bảo Bảo, đã mấy ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Dạ Ly Thần, quả nhiên là miệng lưỡi của nam nhân đều là giả dối.
“Tô cô nương, cô nương đang nghĩ gì vậy? Cô nương có hứng thú với lời đề nghị của trẫm không?”
“Đúng vậy, Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ cứ ở lại đi, sau này nếu không có việc gì thì chúng ta cùng chơi với nhau.”
Trong lòng Tô Tử Mạch đang nghĩ về Dạ Ly Thần, nhưng Âu Dương Lãng và Âu Dương Phương đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Tử Mạch, ngay khi Tô Tử Mạch định lên tiếng đáp lại thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
“Không cần đâu, phu nhân còn bận đi theo bản tôn quay về, không có thời gian để làm quốc sư của Dạ Lan Quốc cho các người.”
Nghe thấy âm thanh này, Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Âu Dương Lãng và Âu Dương Phương đều kinh ngạc, cho đến khi Dạ Ly Thần xuất hiện trước mặt bọn họ thì hai người họ mới vội vàng cúi đầu hành lễ với Dạ Ly Thần.
“Kính chào thần tôn đại nhân.”
Cho dù bây giờ Âu Lãng Lãng đã từ Cửu Vương gia thành hoàng đế của Dạ Lan Quốc nhưng hắn ta vẫn không dám bất kính trước mặt Dạ Ly Thần.
Sau khi Dạ Ly Thần xuất hiện, hắn đi thẳng đến bên cạnh Tô Tử Mạch, hai tay rất tự nhiên ôm lấy Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu với Âu Dương Lãng và Âu Dương Phương, coi như là chào hỏi hai người họ.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng bật cười nói: “Hai người cũng thấy rồi đó. Ta sợ không có thời gian ở lại làm quốc sư gì gì đó, nhưng nếu sau này có thời gian thì ta sẽ quay lại gặp các người.”
“Phu nhân, hết giờ rồi, để phu quân đưa nàng và Bảo Bảo về nhà.”
Dạ Ly Thần vừa nói vừa liếc nhìn Âu Dương Lãng, sau đó cả người lập tức lướt qua, trực tiếp kéo Tô Tử Mạch và Bảo Bảo bay lên không trung.