Thi Thanh Nghiên vừa nói vừa dùng tay ôm cổ chân mình lại, Tô Tử Mạch thấy thế thì cau mày, lúc này dường như nàng đã đoán được phần nào ý định của Thi Thanh Nghiên, chỉ là nàng chưa hoàn toàn chắc chắn mà thôi.
Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên cố tình vén ống quần để lộ cổ chân nàng ta ra, sắc mặt Tô Tử Mạch lập tức trở nên lạnh lùng hơn mấy phần, Thi Thanh Nghiên này quả thật rất nham hiểm.
Chỉ thấy cổ chân nàng ta đã sưng đỏ một khoảng, nhìn rất giống như vừa bị thương, nhưng Tô Tử Mạch hiểu rõ hơn ai hết vết thương này là do vừa rồi Thi Thanh Nghiên cố tình tự giúp tay đả thương chính mình, nữ nhân này bất chấp cả việc tự làm mình bị đau để đạt được mục đích.
Dạ Ly Thần thấy thế thì không còn nghi ngờ gì, hắn nói với Tô Tử Mạch: “Phu nhân, xem ra muội ấy bị thương không nhẹ, nàng mau giúp muội ấy trị thương đi.”
Nghe thấy giọng Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch mới bừng tỉnh trở lại, nàng vội vàng quay sang cười nói với Thi Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên muội muội, xem ra vết thương của muội khá nghiêm trọng, trước tiên cứ để ta dìu muội về phòng rồi hẵng trị thương, Dạ Ly Thần, ta đưa muội ấy về phòng trước, chàng cứ lo việc của mình đi.”
Dạ Ly Thần nghe nàng nói vậy, cũng chỉ đành dặn dò nàng mấy câu, sau đó Tô Tử Mạch đích thân dìu Thi Thanh Nghiên về phòng của nàng ta.
Trên đường đi, Tô Tử Mạch nhìn thấy xung quanh không có người, cuối cùng nàng không nhịn được bèn mở miệng nói: “Thanh Nghiên muội, muội bị thương nặng như vậy, chắc là đau lắm nhỉ?”
“Tử Mạch tỷ, là do muội không cẩn thận, có đau thì cũng đáng đời!”
Thấy Thi Thanh Nghiên tới tận lúc này rồi vẫn còn giả bộ yếu đuối trước mặt mình, Tô Tử Mạch mới cười gằn một tiếng: “Thì đúng rồi, tự mình đả thương chính mình lại có thể không đau sao? Ác thật đó nha, đến cả bản thân mình cũng không thương tiếc, xem ra trước đây ta đã quá xem thường muội rồi.”
Thi Thanh Nghiên nghe vậy lập tức bày ra bộ dạng lúng túng: “Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy, sao muội nghe không hiểu?”
Xem ra Thi Thanh Nghiên này muốn giả bộ tới cùng đây mà! Tô Tử Mạch thấy thế, trong lòng bỗng nảy ra chủ ý, gương mặt lộ ra nét cười, nàng nói: “Không có gì, chắc là do ta nghĩ sai, đến phòng muội rồi.”
Sau khi Tô Tử Mạch dìu Thi Thanh Nghiên vào trong phòng, nàng ta mới nhìn Tử Mạch, cười nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, muội nghỉ ngơi trên giường một hai ngày là có thể khỏe lại, đa tạ tỷ đã dìu muội về phòng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tỷ cứ quay về đi.”
“Thanh Nghiên muội muội, vết thương này của muội không dễ dàng khỏi nhanh như thế đâu, để ta sức thuốc cho muội, ở đây ta có mang theo một lọ thuốc bôi rất hiệu quả, sau khi bôi xong, muội chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ thấy vết thương đỡ hơn nhiều.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa lấy lọ thuốc ra chuẩn bị bôi lên cho Thi Thanh Nghiên, nàng ta thấy thế, mặt mày lập tức biến sắc, vội xua xua tay từ chối: “Tử Mạch tỷ, thật sự không cần đâu, vết thương của muội không nặng đến thế, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, không cần lãng phí thuốc của tỷ như vậy.”
Thấy Thi Thanh Nghiên nhất quyết từ chối mình, Tô Tử Mạch cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành cố tình bôi thuốc trong tay mình đang cầm vào cổ chân Thi Thanh Nghiên, còn không quên nói: “Thanh Nghiên muội, muội không cần khách khí với ta, nếu muội đã là nghĩa muội của Dạ Ly Thần thì tức là cũng giống như muội muội của ta, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải ngại ngùng, thuốc này dù có quý đến đâu thì ta cũng không tiếc khi dùng nó để chữa thương cho người nhà.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Tử Mạch đã bôi thuốc xong cho Thi Thanh Nghiên, lúc này nàng ngẩng đầu lên, cười nói với nàng ta: “Thanh Nghiên muội, vậy giờ muội nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền muội nữa.”
“Tử Mạch tỷ đi thong thả, muội không tiễn tỷ nữa nhé.”
Trước khi rời khỏi Tô Tử Mạch còn nhìn Thi Thanh Nghiên rồi nở một nụ cười xảo hoạt, sau đó mới bước ra khỏi phòng nàng ta.
Sau khi Tô Tử Mạch rời khỏi, Thi Thanh Nghiên mới vội vàng lấy nước lau sạch chỗ thuốc ban nãy được nàng bôi lên cổ chân, chỉ thấy vết sưng phồng chỗ vết thương ngày càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có cảm giác thịt đã sắp thối rữa.
“Đồ tiện nhân Tô Tử Mạch này, dám dùng chiêu với ta, món nợ này nhất định ta sẽ trả đủ.”
Sắc mặt Thi Thanh Nghiên lập tức tối sầm lại, trông nàng ta hung hăng đáng sợ vô cùng, khác một trời một vực với vẻ đoan trang dịu hiền thường ngày.
Còn Tô Tử Mạch, sau khi quay trở về phòng, vẻ mặt Tô Tử Mạch tràn ngập đắc ý, tươi roi rói như gió xuân, nàng đã động tay động chân vào chỗ thuốc bôi vừa nãy cho Thi Thanh Nghiên, ai bảo nàng ta thích diễn trò, vậy thì nàng sẽ giúp nàng ta một tay, để nàng ta bị thương nặng hơn chút.
Tô Tử Mạch vui vui vẻ vẻ chưa được bao lâu thì đã thấy A Mông hớt hải chạy tới thưa: “Phu nhân, thần tôn đại nhân mời người qua đó.”
Thấy bộ dạng gấp rút của A Mông, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày: “Dạ Ly Thần tìm ta có chuyện gì?”
A Mông nghe xong vội đáp: “Cái này thì ta cũng không biết, nhưng có điều nhìn thần tôn đại nhân có vẻ không được vui lắm.”
Tô Tử Mạch đã ngờ ngợ đoán ra tình hình, nàng bèn mỉm cười nói với A Mông: “Ta hỏi ngươi, có phải Thi Thanh Nghiên đang ở cùng thần tôn đại nhân không?”
“Phu nhân, sao người lại biết chuyện đó, quả thực nàng ta đang ở chỗ thần tôn đại nhân, hơn nữa nàng ta còn đang khóc lóc thút thít trông rất đáng thương, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Tô Tử Mạch nghe A Mông nói xong thì xua tay nói: “Ngươi đi trước dẫn đường, nếu Dạ Ly Thần đã nóng lòng muốn gặp ta như vậy thì ta sẽ đi gặp chàng ấy.”
Tô Tử Mạch đi cùng A Mông tới gặp Dạ Ly Thần, còn chưa tới nơi Tô Tử Mạch đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương của nàng ta: “Ly Thần ca ca, muội với Tử Mạch tỷ không thù không oán, muội cũng không biết vì sao tỷ ấy lại muốn hãm hại muội, cố ý bôi thuốc vào cổ chân muội, để giờ vết thương còn nặng hơn trước.”
“Muội nín đi đã, Tử Mạch không phải loại người đó đâu, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, đợi nàng ấy tới ta sẽ hỏi cho rõ ràng.”
Tô Tử Mạch nghe được cuộc nói chuyện giữa Thi Thanh Nghiên và Dạ Ly Thần bèn nở một nụ cười lạnh, nàng đi vào trong phòng, tiến lại gần chỗ Dạ Ly Thần rồi nói: “Dạ Ly Thần, sao chàng lại gọi ta tới gấp vậy? Có chuyện gì?”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần vội nói ngay: “Phu nhân, lúc trước chẳng phải nàng bôi thuốc cho Thanh Nghiên sao, nhưng mà vết thương của muội ấy không những không thuyên giảm mà còn nghiêm trọng hơn, sao lại có chuyện này?”
Thi Thanh Nghiên vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch, nàng ta đã lập tức bày ra dáng vẻ sợ hãi rúm ró, quay sang nói nhỏ với Dạ Ly Thần: “Ly Thần ca ca, chắc chắn chuyện này là có hiểu lầm gì đó, sao Tử Mạch tỷ lại cố ý muốn hại muội được chứ, muội vẫn là nên rời đi trước thì hơn, haizz.”
Thi Thanh Nghiên giả bộ bước đi khó nhọc, sau cùng đau quá bèn kêu lên, hai con ngươi của nàng ta cũng trở nên đỏ đọc.
Tất cả những cử chỉ này đều bị Tô Tử Mạch nhìn thấy hết, nàng thấy ánh mắt của Thi Thanh Nghiên chỉ chứa đầy căm hận và khinh bỉ.
Tô Tử Mạch quay sang cười với Dạ Ly Thần: “Chàng gọi ta tới gấp vậy là vì chuyện này sao, có phải ý chàng là ta đã cố tình bỏ độc vào trong lọ thuốc đó để hãm hại muội ấy không?”