Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 187: Chương 187: “Vú nuôi” dịu dàng




Thấy Âu Dương Phương tự tin như vậy Tô Tử Mạch bèn khoanh tay đứng sang một bên chuẩn bị xem trò vui, Âu Dương Phương bước đến trước mặt Bảo Bảo, bắt chước dáng vẻ Tô Tử Mạch chuẩn bị thay tã cho Bảo Bảo.

Nhưng vừa động tay Âu Dương Phương mới nhận ra, việc thay tã này trông có vẻ đơn giản nhưng làm thật lại không hề dễ như thế.

Tuy trước đó lúc đối phó với ma thú Bảo Bảo thể hiện rất anh dũng, nhưng dù sao thì tính cách của nó vẫn là một đứa bé, không chịu phối hợp với Âu Dương Phương thay tã cho nó chút nào.

Nằm trên giường cứ luôn tay luôn chân vùng vẫy không chịu để yên chút nào, tình huống như vậy Âu Dương Phương hoàn toàn không thể thay tã cho Bảo Bảo được.

“Bảo Bảo ngoan, đừng múa máy lung tung, để dì thay tã cho con nhé.”

Âu Dương Phương vừa dỗ dành Bảo Bảo không ngớt vừa đưa tay giữ tay chân không chịu để yên của Bảo Bảo lại.

Nhưng sức của Bảo Bảo mạnh mẽ không gì sánh bằng, đừng nói là những đứa trẻ bằng tuổi, cho dù là một người trường thành bình thường cũng không mạnh bằng Bảo Bảo.

Bảo Bảo liên tục lăn lộn quấy khóc, Âu Dương Phương cũng không hề có cơ hội ra tay.

Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi cười nói: “Âu Dương muội muội hay là đứng bên cạnh xem thôi, tình huống này vẫn nên để ta làm sẽ ổn hơn.”

Tuy Tô Tử Mạch bây giờ vẫn còn thấy hơi chóng mặt, nhưng chuyện thay tã này quả thật đã làm khó Âu Dương Phương quá rồi, vẫn nên để mình tự ra tay mới được.

Âu Dương Phương thấy vậy tuy ngoài mặt vẫn không cam lòng, nhưng nàng ấy cũng biết chuyện này quả thật nàng ấy không làm được, chỉ đành bĩu môi đứng một bên.

Vào lúc Tô Tử Mạch chuẩn bị thay tã cho Bảo Bảo, bỗng nhiên bên cạnh có một bóng người chạy tới, Tô Tử Mạch còn chưa kịp phản ứng trở lại người kia đã giật lấy tã trong tay nàng đi rồi.

Tô Tử Mạch lúc này mới nhìn thấy người này chính là Ô công tử lúc trước đã cứu Bảo Bảo, Tô Tử Mạch đang định mở miệng hỏi thăm, Ô công tử này đã bước đến phía trước Bảo Bảo, thay tã cho Bảo Bảo rất thuần thục.

Kể ra cũng lạ, vừa nãy Bảo Bảo còn liên tục ngọ nguậy, sau khi nhìn thấy Ô công tử bỗng chốc lại ngoan ngoãn trở lại, không những ngoan ngoãn để Ô công tử thay tã cho nó, thậm chí còn không ngừng cười toe toét với Ô công tử.

Âu Dương Phương thấy cảnh này tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nàng ấy nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ mau nhìn Bảo Bảo đi, sao ở trước mặt hắn ta lại ngoan như vậy, còn lúc ở trước mặt muội thì làm ầm ĩ như thế, như vậy cũng bất công quá rồi.”

Thấy Âu Dương Phương uất ức tủi thân, Tô Tử Mạch không khỏi bật cười đáp: “Giữa người với người có đôi khi cũng phải xem xét đến duyên phận, có lẽ Bảo Bảo rất có duyên với hắn ta.”

Vào lúc Tô Tử Mạch nói chuyện với Âu Dương Phương, Ô công tử cũng đã thay tã cho Bảo Bảo xong xuôi.

“Tô cô nương vừa rồi thật ngại quá, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, vì vậy mới tự ý thay tã giúp Bảo Bảo, chắc ngươi không trách ta đâu nhỉ.”

Ô công tử sau khi bận rộn xong mới áy náy mỉm cười nhìn Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch còn chưa mở lời thì Âu Dương Phương đã ấm ức nói: “Tên họ Ô kia, thật sự không nhìn ra một nam nhân như ngươi lại còn có thể thay tã cho Bảo Bảo, nếu ngươi đã giỏi giang như thế, vậy thì những chuyện như cho Bảo Bảo ăn, dỗ Bảo Bảo ngủ ngươi cũng cùng làm đi.”

Chuyện Âu Dương Phương không thể làm được lại bị Ô công tử giành làm, trong lòng nàng ấy đương nhiên sẽ thấy hơi khó chịu với Ô công tử, cho nên mới nói ra những lời giận dỗi như thế.

Tô Tử Mạch nghe xong cũng nhận ra thái độ thù địch trong lòng của Âu Dương Phương, trợn mắt liếc Âu Dương Phương một cái, sau đó cười nói với Ô công tử: “Ô công tử, Âu Dương muội muội đang nói đùa với ngươi đó, ngươi đừng trách.”

Nào ngờ Tô Tử Mạch vừa dứt lời, vẻ mặt Ô công tử lại nghiêm túc nói: “Tô cô nương, Âu Dương cô nương vừa rồi cũng đã nói trúng suy nghĩ trong lòng của ta, ta thấy Tô cô nương cơ thể mang bệnh quả thật không tiện chăm sóc trẻ con lắm, trước khi cơ thể ngươi bình phục cứ để bổn công tử giúp ngươi là được.”

Tô Tử Mạch không ngờ Ô công tử lại coi lời của Âu Dương Phương là thật, nàng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc nói: “Ô công tử, chuyện chăm sóc trẻ con này cũng không phải là chuyện dễ, ngươi chắc chắn muốn làm vậy sao?”

“Tô cô nương không tin tưởng tại hạ như vậy sao? Cứ phải để tại hạ làm thử mới biết được.”

Vào lúc Tô Tử Mạch nói chuyện với Ô công tử, Bảo Bảo bỗng nhiên lại bắt đầu khóc ầm lên.

Tô Tử Mạch nhìn thấy không khỏi sốt ruột nói: “Không được rồi, Bảo Bảo đói rồi, bây giờ ta phải đến trù phòng nấu cháo cho Bảo Bảo.”

Ô công tử thấy vậy vội đáp: “Từ từ đã Tô cô nương, cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nhỏ này cứ giao cho tại hạ là được.”

Sau khi nói xong Ô công tử nhanh chóng rời đi, Tô Tử Mạch thấy vậy bèn nhìn Âu Dương Phương bật cười, vẻ mặt hai người đều vô cùng kinh ngạc.

“Cái tên họ Ô này quả thật cũng rất biết trổ tài, Tử Mạch tỷ tỷ phải để phòng hắn ta một chút.”

Thấy Âu Dương Phương bày ra dáng vẻ “mẹ bảo vệ con”, Tô Tử Mạch không khỏi cười đáp: “Âu Dương muội muội nghĩ nhiều rồi, ta thấy Ô công tử cũng có ý tốt, nhưng vừa rồi ta quên nhắc hắn ta nấu cháo cho Bảo Bảo cũng cần nghiên cứu rất kỹ, thôi vậy, ta vẫn phải đi xem thử.”

Tô Tử Mạch đang chuẩn bị đến trù phòng xem Ô công tử, nhưng Ô công tử đã bưng một bát cháo nóng hổi quay lại.

“Sao ngươi nhanh như thế đã nấu xong rồi?”

Nhìn thấy Ô công tử thần tốc như vậy Tô Tử Mạch không nhịn được vô cùng ngạc nhiên, Ô công tử nghe xong cười đáp: “Bảo Bảo đói rồi không thể đợi lâu được, vừa rồi bổn công tử dùng linh lực thổi lửa, tốc độ nấu đương nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều, Tô cô nương xem, cháo này cũng rất được.”

Tô Tử Mạch cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy cháo trong bát đặc sệt mát lạnh, mùi hương thanh mát lập tức xộc vào mũi, cho dù là Tô Tử Mạch tự tay nấu cũng chỉ được như vậy thôi.

Thấy Tô Tử Mạch không nói gì, Ô công tử bước thẳng đến bên cạnh Bảo Bảo rồi ngồi xuống, múc lên một muỗng cháo kề bên miệng thổi trước, sau đó mới cẩn thận từng chút một đút cho Bảo Bảo.

Tô Tử Mạch nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra vẻ cười trừ, lúc này thậm chí nàng còn có trực giác rất mạnh mẽ, Ô công tử này trước đây chắc chắn đã từng chăm sóc trẻ con, nếu không thì không thể thuần thục như vậy được.

Vào lúc Tô Tử Mạch đang cảm thán, mấy người hầu Ô công tử đưa đến ở ngoài khoang thuyền cũng rất ngạc nhiên nhìn chủ tử nhà mình, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ vậy.

“Nhỏ tiếng chút, ta thấy công tử nhà chúng ta chắc chắn là để ý Tô cô nương đó rồi, nói không chừng Bảo Bảo đó chính là con riêng của công tử nhà chúng ta đó.”

Đợi sau khi đút hết bát cháo đầy ắp cho Bảo Bảo xong, Ô công tử lúc này mới đứng dậy nhét cái bát vào tay Âu Dương Phương đang đứng bên cạnh.

Âu Dương Phương chìa tay nhận lấy bát theo bản năng, giống như mình là tiểu nha hoàn sai vặt của Ô công tử.

Đến lúc Âu Dương Phương nhận ra có gì đó không đúng muốn chất vấn Ô công tử, Ô công tử lúc này đã bế Bảo Bảo lên, vừa thong thả bước đi vừa vỗ lưng Bảo Bảo.”Đứa bé này ăn xong phải vỗ lưng cho nó, như vậy có lợi cho tiêu hóa, Bảo Bảo cũng sẽ không nôn thức ăn ra nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.