Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 125: Chương 125: Bổn bảo bảo phải bình tĩnh




“ Đi nào! Bảo bối thật ngoan còn biết sợ lạc mất Thiên ca ca.” Nói rồi anh lại đưa tay véo nhẹ vào má của Tử Du cười sủng nịnh.

“ Au! Híc híc Thiên ca ca không thương Du nhi nữa. Thiên ca ca véo má của Du nhi đau lắm! Hu hu!” Đậu xanh rau, má hột, vịt lộn. Mau buông cái móng vuốt sói của nhà mi ra khỏi mặt ta. Mi đang làm phiền bổn bảo bảo ăn kẹo đó mi muốn chết không hả!

“ Kí chủ phải bình tĩnh! Nếu như chuyện nhỏ không nhẫn nhịn được thì chuyện lớn ắt sẽ không thể thành công được. Đến lúc đó người với chân ái đồ ngọt sẽ bị chia cắt. Nên vì một thế giới ấm êm ngọt ngào giờ kí chủ người hãy bình tĩnh lại đi.” Kí chủ nhà nó rất nguy hiểm. À phải nói là vô cùng nguy hiểm nên nó sợ kí chủ nổi điên lắm luôn. Bổn hệ thống thật là đáng thương mới vớ phải một kí chủ bệnh thần kinh như này.

“ Vì kẹo vì tình yêu vì chân ái. Đúng bổn bảo thảo nhịn! Ta phải nhịn.” Bà mẹ nó bổn bảo bảo muốn đánh người. Nhưng vì chân ái bổn bảo bảo phải là một đứa trẻ ngoan.

“ Đúng kí chủ người nên nhịn. Chân ái của người đang trông ngóng người! “ Nghe cái giọng nói của kí chủ bổn hệ thống biết người đang cố gắng nhẫn nhịn như nào rồi. Hơ hơ còn về đứa trẻ ngoan! Chẳng có đứa trẻ nào có tư tưởng bảo lực và xấu tính như kí chủ đâu ở đó mà ngoan.Hơ hơ làm bổn hệ thống cười chết mất thôi.

“ Thiên ca ca xin lỗi. Giờ Du nhi muốn đi đâu chơi để Thiên ca ca dẫn đi nào? “ Nhìn mặt bảo bối mếu máo tức giận rất giống con cá nóc nhỏ vô cùng đáng yêu.

“ Vậy Du nhi muốn chơi vòng quay ngựa gỗ kia! “ Dù sao mục đích của bổn bảo bảo đến đây chỉ để gặp chân ái và nhìn phong cảnh còn chơi cái gì mà chả được. Sao mi làm phiền ta ăn kẹo hoài vậy. À nhầm mi là bóng đèn sáng quá luôn phá hoại ta với tình yêu thân thân.

Thế là Tử Du của chúng ta bị ép buộc rời xa đống kẹo của mình. Và phải trao gửi lại ở chỗ Mặc Thiên để vào chỗ vòng đu quay.

Cô ngồi trên con ngựa gỗ dần chuyển động mà mặt cô thì hiện lên hẳn dòng chữ: ' ta không hề thích chơi, mi là đồ xấu xa trả tình yêu lại đây cho ta '.

“ Bổn bảo bảo phải về với chân ái của mình đây.Lỡ đâu tên xấu xa kia vì không thể cưỡng lại được mà ăn hết kẹo của bổn bảo bảo rồi thì phải làm sao bây giờ? Nên bổn bảo bảo phải nhanh chóng quay trở lại để bảo vệ chân ái thôi! “ Thế là Tử Du đã tìm được lý do chính đáng nên cô đã trèo xuống khỏi con ngựa gỗ và trở về với chân ái của mình.

“ Kí chủ người đừng có làm quá mọi việc lên được không? Chân ái của người bây giờ vô cùng an toàn người cứ yên tâm đi nha! “ Là người ta mua kẹo cho người ta đó đừng coi người ta như kẻ cướp kẹo của người vậy chứ kí chủ.Người có còn chút xíu lương tâm và liêm sỉ nào nữa không? Nếu như không thì hãy mau lượm lên đi nó rớt dưới chân kí chủ đó.

“ Bảo bối hôm nay chỉ chơi đến đây thôi. Không phải bảo bối muốn đi dự tiệc với anh sao phải về chuẩn bị rồi! Đến lúc chúng ta nên về nhà rồi. “ Nhìn bảo bối có vẻ chơi rất vui nhưng nếu như không đi chuẩn bị sẽ đến buổi tiệc trễ. Sao bảo bối có thể dễ thương đến thế chứ Mặc Thiên anh thật muốn đem bảo bối về nhà giấu đi mà.

“ Dạ vâng ạ! Nhưng Thiên ca ca phải hứa là lần sau sẽ dẫn Du nhi tới đây chơi nữa mới chịu cơ? “ Kẹo ở đây rất nhiều và ăn vô cùng ngon ta phải đến đây thật nhiều trước lúc rời khỏi thế giới này mới được. Buổi tiệc ư?! Nữ chính chúng ta lại sắp gặp nhau rồi. Kịch hay còn ở phía trước.

“ Kí chủ người có kế hoạch gì cho việc gặp lại mặt nữ chính Ly Dao tối nay không?” Mau nói đi bổn hệ thống rất muốn biết. Hay là người định hôm nay hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến luôn? Bổn hệ thống hóng quá trời luôn à nha!

“ Mi muốn biết đúng không? Kế hoạch của ta là không có kế hoạch gì cả! Tại sao bổn bảo bảo phải nói với mi kế hoạch của mình chứ đồ vô duyên mà.'' Mi càng muốn biết ta càng không nói mi làm được gì ta hệ thống rách nát.

“ Bổn hệ thống không thèm nghe nữa! Hừ dù gì tới tối nay bổn hệ thống cũng sẽ biết! Lêu lêu! “ Bổn hệ thống sẽ chống mắt lên xem coi người cười được tới bao giờ nữa 30 chưa phải là tết đâu. Nên hả còn chưa biết ai nguy hiểm và gian xảo hơn ai đâu kí chủ đợi đấy.

“ Bổn bảo bảo là người ngoan hiền không thèm đôi co chấp nhất với đống sắt vụn như mi đâu thống thống à! Ở đó là lêu lêu,“ Nếu như giờ không có bận thân thân với chân ái thì mi cũng tới số với lão nương lâu rồi con.Nhưng không sao ghi nợ nào rảnh lôi mi ra đánh.

Sau đó Mặc Thiên cúi xuống bế Tử Du ra chỗ bãi đỗ xe. Còn nhân vật chính đang được bế thì có vẻ cũng không quan tâm và để ý gì cả. Bởi vì Tử Du của chúng ta đang bận thân thân với cái đống kẹo to đùng mà lúc đi vào đã mua ở cửa hàng đồ ngọt.Thân thân với kẹo của Tử Du ở đây có nghĩa là ăn kẹo đó.

Mặc Thiên sau khi rời khỏi khu vui chơi thì lái xe tới cửa hàng thời trang dưới trướng quản lý của Mặc gia bắt đầu chọn đồ cho Tử Du.

“ Hoan nghênh quý khách!” Vì nhân viên tiếp tân đứng chào khom lưng và mở cửa mời Mặc Thiên và Tử Du vào trong.

Một vị tiếp tân khác vì thấy Tử Du được Mặc Thiên đưa tới chọn đồ liền ghen ăn tức ở. Cô ta nhanh chóng chạy tới tiếp Mặc Thiên và Tử Du.

“ Xin chào quý khách mời đi hướng bên này ạ!” Con nhỏ đó là cái thá gì chứ sao có thể được một người đàn ông vừa giàu vừa ga lăng này yêu thương chiều chuộng chứ.Nó có còn thua kém cô ta gấp trăm ngàn lần.

Tử Du và hệ thống nghe được suy nghĩ của cô nhân viên này thì liền cười lạnh.Còn Mặc Thiên được sinh ra trong giới thượng lưu nên từ nhỏ đã phải học cách nhìn mặt đoán lòng nên đã không vừa ý thậm chí còn vô cùng chán ghét với thái độ muốn trèo cao và ghen tị của cô nhân viên kia

“ Kí chủ công nhận dạo này nhiều người không có mắt nhỉ? Toàn kiểu người đường lớn không đi cứ thích đâm đầu vào ngõ nhỏ để rồi kết cục thì chả mấy khi khả quan! “ Rõ khổ đã không xinh bằng kí chủ thì thôi đã vậy còn không ác bằng kí chủ nhà nó. Lại còn chọc vào kí chủ nhà nó là cô ta lại được liệt vào danh sách đen Diêm vương gạt tên rồi.Hai lại một sinh mạng ra đi nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.