Quân Thiên vừa bước vào sở cảnh sát, cả cái sở cảnh sát cũng bị anh và Tử Du làm cho choáng váng. Lần trước thấy anh vô cùng hoảng loạn và mất khống chế khi cô bị thương, giờ thì họ biết nguyên do rồi.
Thế là nguyên sở cảnh sát được một bữa sôi nổi, bọn họ bắt đầu ba la tám và tự bịa ra câu chuyện tình yêu giữ Quân Thiên và Tử Du. Đủ các thể loại ngôn tình lãng mạn, cổ tích tùm lum các thứ được nghĩ ra bằng một vận tốc ánh sáng để lan truyền nó với mọi người.
Còn Quân Thiên bề ngoài thì tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng hận không thể khắc thành chữ người lạ chớ đến gần. Nhưng anh lại ân cần dịu dàng dìu Tử Du vào phòng làm việc, sau đó để cho cô nằm tạm trên sô pha trong phòng và dùng áo khoác đắp lên người cô, Tử Du bây giờ rất an tĩnh ngủ nhưng lát nữa thì không chắc.
Sau khi sắp xếp cho Tử Du xong, Quân Thiên lại nhanh chóng tới phòng sở trưởng để báo cáo tình hình. Sở trưởng thấy anh hoàn thành suất sắc cùng với năng lực của anh cũng rất tốt nên ông ấy hết lời khen ngợi, mà Quân Thiên đang lo lắng cho Tử Du còn say rượu trong phòng làm việc, nên anh cũng không quan tâm đến những gì sở trưởng nói. Anh lạnh lùng nói mấy câu xã giao rồi hai người liền tạm biệt.
Anh vội vàng trở về phòng làm việc của mình, lúc này có mấy vị cấp dưới dụng mặt anh ngay hành lang, bọn họ chưa kịp đứng nghiêm trang chào cấp trên thì họ đã không thấy bóng anh ở đâu nữa rồi.
Bọn họ vô cùng tò mò, bình thường sếp của bọn họ làm cái gì cũng rất bình tĩnh, sao hôm nay từ phòng sở trưởng ra lại đi như ma đuổi thế không biết. Họ không biết lí do là vì họ mới đi làm nhiệm vụ trở về, nên chưa nghe được những câu chuyện ngôn tình của anh.
Tử Du sau khi được Quân Thiên dìu về tới nhà liền bắt đầu mơ màng tỉnh lại, lúc Quân Thiên đang muốn đắp chăn cho cô, thì cô bỗng dưng vòng tay qua eo anh không chịu buông ra. Cái khoảnh khắc đó người anh có như có một ngọn lửa bốc lên lan ra khắp toàn thân, cả người khô nóng.
Anh không nhịn được mà cúi người xuống ôm lấy cô, vẫn như mọi khi anh trao cho cô một cái hôn sâu sắc, có điều lần này lại mang tràn đầy dục vọng khiến cho cô cảm thấy khó chịu đến muốn vùng vậy. Chiếc áo của cô cứ thế trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn nà kết hợp với xương quai xanh vô cùng quyến rũ.
Nụ hôn dần có tác dụng, Tử Du trong người bắt đầu cảm thấy nóng bức, cô không chút kiêng dè, buông eo của Quân Thiên ra sau đó kéo chiếc áo xuống, cứ thế cơ thể quyến rũ của cô bại lộ, Quân Thiên cuối cùng miệng đắng lưỡi khô liền thấy cơ thể quyến rũ của người mình yêu liền mất đi lí trí. Anh hạ thấp thân thể đè lên người cô, lại tiếp tục hôn cô sâu hơn, chiếc lưỡi tiến công thần tốc càn quét khắp khoang miệng cô mang theo một chút mạnh bạo.
Cô muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị cánh tay anh ghì chặt, bắt phải ngẩng đầu thừa nhận đòn tấn công sắc tình này từ anh. Cứ như vậy từng kiện quần áo trên người cứ thế rơi xuống đất, vương vãi ném ra khắp phòng.
Hai người cùng nhau quan hệ thể xác ướt át, Tử Du đã bị Quân Thiên làm cho tới lên đỉnh rất nhiều lần, mệt mỏi mà ngất đi, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô. Tới gần sáng, anh mới chịu buông tha để cô nghỉ ngơi, sau đó anh nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, hạnh phúc mà chìm vào giấc mộng.
Anh thầm nghĩ ngày hôm sau nhất định anh dậy thật sớm, xuống bếp chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon, để chuộc lỗi vì hôm nay anh đã mất khống chế, kiềm nén không được khiến cô mệt mỏi ngất đi. Nhưng khi anh đang nấu ăn trong phòng bếp, chợt nghe thấy tiếng la thất thanh của Tử Du truyền ra từ phòng ngủ:
“A a a a a a a a a a a a a a a.”
Quân Thiên lo lắng vội vàng bỏ thức ăn xuống, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ. Khi anh vừa mở cửa, chiếc gối không chút lưu tình đập thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Anh cầm chiếc gối đã rơi trên đất tiến về phía chiếc giường.
Cô trùm chăn kín đầu khóc nghe được tiếng bước chân, cô cảm giác được có người đang đến gần, liền không đoán cũng biết người đến chính là cái tên cầm thú ngày hôm qua đã cướp đi lần đầu tiên của cô. Tử Du liền không nhịn nổi nữa, tức giận mà mắng Quân Thiên té tát:
“Anh là cái đồ cầm thú, anh cút đi tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa. Hu hu! Tôi hận anh. Tôi ghét anh!”
Cuối cùng Tử Du không kìm được uất ức mà khóc ầm lên, còn Quân Thiên thì cố gắng an ủi và dỗ dành cô:
“Anh xin lỗi, em đừng khóc mà với lại mau mở chăn ra đi sẽ ngập thở. Ngoan tất cả đều là lỗi của anh, sau này tất cả mọi chuyện em đều nghe em được không?”