Giai Kỳ mặt mày tái mét, vừa tức giận vừa sợ hãi, lớn tiếng mắng tiểu Liễu: Ngươi, tiện tỳ dám vu khống bản Chiêu Dung .
Tiểu Liễu khóc thút thít, bờ vai run rẩy, mặt không dám ngẩng lên. Giai Kỳ đối Thái Hậu thanh minh: Thái Hậu, người đừng nghe lời tiện tỳ này nói xằng bậy, nhất định là do có kẻ muốn hãm hại thần thiếp, thần thiếp... A...
Lời còn chưa nói xong nàng đã hứng trọn cái tát của Thái Hậu. Nàng ngã rạp trên đất, tay ôm lấy má. Thái Hậu dáng vẻ uy nghi, từ trên nhìn xuống nàng, giáo huấn.
Ngươi mới là tiện tỳ. Hay cho một Chiêu Dung xuất thân danh gia vọng tộc, tâm địa lại như loài rắn độc
Thần thiếp bị oan, thần thiếp đối với Tịnh Hương tỷ nào dám có dã tâm, Thái Hậu...
Giai Kỳ bò lại ôm lấy chân bà, gương mặt đẫm lệ, tỏ vẻ đáng thương. Nhưng giờ khắc này nó lại phản tác dụng, bà chỉ thấy biểu cảm kia thập phần giả tạo. Thái Hậu hất tay áo, cao giọng nói: Đến lúc này ngươi còn diễn kịch, là cho ai xem. Uyển Dung, nói cho nàng ta nghe
Bẩm Thái Hậu, nương nương nói trước lúc hôn mê đã thấy mặt của cung nữ tiểu Liễu trong phòng nàng. Tối hôm qua nô tỳ đã trông thấy Giai Kỳ chiêu dung từ chỗ Tư thái y trở ra
Ngươi nói xem, đêm khuya ngươi tới chỗ ông ta làm gì?
Hai tay nàng buông thõng, thất thần nhìn nền đất. Hết rồi, thật sự kết thúc rồi sao? Nàng đột nhiên lao về phía Sở Khải Phong, níu y phục hắn: Bệ hạ, thần thiếp bị oan, người phải tin thần thiếp, bệ hạ...
Hắn lạnh nhạt nhìn nàng, hừ một tiếng. Vì nữ nhân điêu ngoa này mà Thanh nhi đã chịu khổ một phen.
Giai Kỳ ơi Giai Kỳ, ngay cả cung nữ bên cạnh cũng tố giác muội rồi, muội còn muốn diễn
Giai Kỳ hốt hoảng nhận ra giọng nói của Tịnh Hương. Nàng điên cuồng ôm đầu lắc, miệng lẩm bẩm: Ta bị oan, ta bị oan...
Sở Khải Phong ngao ngán, hạ lệnh: Người đâu, đưa Chiêu Dung và cung nữ của nàng đến Lãnh cung giam lại
Thần tuân chỉ
Sau khi đám thị vệ đưa nàng đi, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi Tú Xuân cung. Tịnh Hương nhìn theo bóng lưng hắn, nàng biết hắn sẽ đến đâu. Xem ra quyết định của nàng là sáng suốt, chỉ mong được chấp thuận, nàng sẽ tự do.
- ------------- Mai An cung -----------------
Sở Khải Phong đi nhẹ bước chân đến tư phòng của Mộc Thanh, hắn nghe cung nữ nói y vừa chợp mắt nên không muốn lớn tiếng đánh thức.
Hắn khe khẽ hé khe cửa sổ, thấy y đang gục trên bàn, nét mặt thoáng có sự mệt mỏi. Sau khi Thái Hậu biết chân tướng, sự tức giận của bà đối với y biến mất, hắn liền đưa y về Mai An cung. Mấy ngay ở Lãnh cung y hầu như không ngủ, dáng vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
Ngọc nhi đi đến chỗ hắn, nhỏ giọng thưa: Hoàng thượng, có cần nô tỳ...
Không cần Hắn ngắt lời nàng, ánh mắt đều dán trên người y, Trẫm chỉ đến nhìn y chốc lát .
Hắn nhìn sắc mặt y xanh xao, hỏi Ngọc nhi: Thanh nhi bệnh tình thế nào?
Bẩm hoàng thượng, chứng phong hàn của công tử đã thuyên giảm
Vậy là tốt rồi Hắn ngưng một lúc, rồi mới tiếp lời: Ngươi đi nói với ngự trù, hầm cho y đồ bổ, mỗi ngày đều hầm
Nô tỳ tuân lệnh
Ngọc nhi cáo lui, đến trù phòng. Sở Khải Phong đứng ngoài cửa phòng thật lâu, hắn không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn y ngủ. Hắn không trực tiếp vào phòng vì sợ y né tránh.
Hắn đứng đó ước chừng gần nửa canh giờ, thấy y có dấu hiệu tỉnh dậy mới rời đi.
Mộc Thanh chớp mắt ngồi thẳng lưng, đỡ lấy tấm chăn mỏng trên người tuột xuống. Y đã nhìn thấy bóng người vừa đi qua, quen thuộc. Y rơi vào trầm tư cho đến khi cung nữ tiến vào.
Công tử, người đã tỉnh. Ngọc nhi có hầm canh gà sâm cho người Nàng chén canh lên bàn, vẫn còn hơi nóng.
Ngọc nhi, có phải khi nãy... ( Sở đại ca đã đến đây?) Nhưng câu nói không được trọn vẹn, nửa vế sau y nuốt vào trong.
Vâng?
A, Không có gì. Ta uống canh
Mộc Thanh múc một muỗng nhỏ, mùi vị canh ngọt thanh lan tỏa trong miệng.
Uống canh xong, y nói muốn ra ngoài. Mấy này bị nhiễm phong hàn, Ngọc nhi chẳng để y đi đâu, chỉ nhìn bốn bức tường, phi thường nhàm chán. Nàng biết y cảm thấy ngột ngạt nên không miễn cưỡng để y đến nhuyễn tháp ở hậu viện giải khuây.
Y ở hậu viện nhìn một cảnh náo loạn, thỏ nhỏ Củ cải của Ngọc Hân lại đi ăn vụng, Tố nhi chạy đông chạy tây đuổi bắt nó. Y bật cười.
Lúc này, cung nữ Tú Châu thong thả tiến vào, cúi người hành lễ với y, nói: Nương nương của nô tỳ muốn mời Mộc công tử đến Tú Xuân cung một chuyến, để tạ ơn người .
Đáp lễ nương nương, nàng cứ đi trước, ta sẽ theo sau
- -------------------------------------
Tịnh Hương tư thái nhã nhặn ngồi thưởng trà, hồng trà mùi hương thoảng nhẹ, khi y tiến vào liền bị hấp dẫn.
Vi thần tham kiến nương nương
Mộc thái y chớ đa lễ, người ngồi đi
Tạ nương nương
Nàng nhìn nam nhân trước mắt đã cứu mình, tư mạo thanh tú, dáng vẻ thư sinh, giọng nói ấm áp. Chẳng trách...
Ta là muốn cảm tạ thái y ơn người cứu mạng
Ngươi đừng nói vậy, đó là trọng trách của vi thần
Tịnh Hương khẽ mỉm cười, nàng lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: Thái y, người thực sự rất đẹp, là vị thái y tú mỹ nhất mà ta từng nhìn qua
... nương nương?
Chẳng trách bệ hạ đối với người có tâm tư phức tạp
Mộc Thanh khó hiểu nghe từng câu chữ nàng nói, sau đó ngộ ra, nàng không đơn giản chỉ muốn tạ ơn y.
Vi thần ngu muội, có điều gì chỉ bảo xin nương nương cứ nói rõ
Nàng im lặng chốc lát, rồi điềm tĩnh nói: Người có thể không nhận ra ánh mắt bệ hạ nhìn người....
....
Ta chưa từng nhìn thấy bệ hạ nhìn ai say đắm như vậy
Người có điều hiểu lầm rồi nương nương, bệ hạ với vi thần ngoài việc là quân thần, không có tâm tư nào khác
Qua ngữ điệu của y, nàng biết y là đang trốn tránh. Tịnh Hương cũng không gặng hỏi thêm, liền chuyển sang chủ đề khác
Vậy Mộc thái y kế tiếp có dự định gì?
Vi thần....muốn cầu hoàng thượng xin hồi hương
Người muốn hồi hương
Không quá kinh ngạc, nàng có thể đoán được, y muốn rời đi vì sợ dây dưa với Sở Khải Phong, ắt chắc hẳn là hiểu lầm tình cảm giữa nàng và hắn
Người vẫn là nên ở lại
Nương nương vì sao lại nói như vậy
Đợi qua vài ngày, ngươi sẽ có câu trả lời. Ta chỉ khuyên ngươi một câu, ở bên cạnh người ấy, khúc mắc hãy nói ra, sẽ dễ chịu hơn.
Mộc Thanh nhìn nàng, tựa như nàng hiểu y đang nghĩ gì. Nữ nhân đề dễ thấu hiểu lòng người vậy sao?
Tạ nương nương chỉ điểm.
Tú Châu gõ cửa: Thưa nương nương.
Tịnh Hương nói: Có chuyện gì?
Bệ hạ ghé thăm, thưa nương nương.
Ngươi nói Người hãy đến hậu viện, ta sẽ đến đó.
Tịnh Hương nhìn lại Mộc Thanh, nhẹ giọng lay động y: Thái Y...?
..., À! Vâng
Ngươi đang nghĩ gì sao...?
Vi thần không có
Y đứng dậy hành lễ: Vi thần đến đã lâu, cũng nên cáo lui
Được
Mộc Thanh đi nhanh chân, y không muốn chạm mặt Sở Khải Phong ở nơi này.
Tịnh Hương cũng rời phòng đến hậu viện, thấy hắn đang ngồi chờ, nàng nhẹ nhàng nói: Thần thiếp chậm trễ, để bệ hạ phải chờ đợi
Không sao, Trẫm cũng vừa đến. Nàng muốn gặp trẫm là có gì cần nói?
Thần thiếp muốn xin bệ hạ xuất cung một chuyến
Nàng muốn đi đâu, đi bao lâu?
Nàng chậm rãi nói rõ từng chữ: Thần thiếp muốn về đất Vân Nam, dừng chân cho đến khi... thần thiếp quy tiên.
Nàng...
- -------------------------------------
Từ khi trở về, Mộc Thanh cứ trầm mặc suy nghĩ về những lời nói của Tịnh Hương, nàng giống như nhắc nhở, lại giống như đang tạo cơ hội giúp y. cho dù đúng như nàng nói, Sở Khải Phong đối với y không đơn giản là tình huynh đệ nhưng cũng không thể phủ nhận được sự chăm sóc, quan tâm mà hắn dành cho nàng. Lẽ nào đối với đế vương cùng lúc có thể yêu nhiều người lại dễ dàng như vậy. Nàng nói qua vài ngày nữa sẽ có câu trả lời nhưng có thể ý nghĩa của nó là gì, y không muốn tranh nam nhân với một nữ nhân, chỉ ở thêm vài ngày rồi y sẽ rời khỏi đây.
Chỉ là qua vài ngày, mọi thứ lại biến đổi chóng mặt, y chưa kịp rời đi, giờ này đã đứng ở cổng thành, tiễn Tịnh Hương. Nàng muốn xuất cung, và không quay trở lại. Sở Khải Phong như thế mà lại để nàng đi, hắn không phải rất yêu nàng sao?
Tịnh Hương vẫn y phục đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp dịu dàng, nàng nhìn hắn, nói:
Bệ hạ, ngươi hãy coi Tịnh Hương phi đã chết, giờ chỉ còn thảo dân là Tô Tịnh Hương, nợ của người đã trả. Người hãy sống tốt, đừng suy nghĩ về chuyện quá khứ.
Sở Khải Phong biết nàng là người hiểu chuyện, qua nhiều năm như vậy mà nàng chưa từng đòi hỏi hắn bất cứ điều gì, đây là lần đầu tiên. Hắn không giữ, chỉ nói:
Nàng bảo trọng.
Nàng cười đáp trả, rồi lên xe ngựa. Xe ngựa khuất xa kinh thành, đám người cũng hồi cung.
- -------------
Sau khi hồi cung, Sở Khải Phong liền bãi giá đến Mai An cung, hắn lại cười nói như lúc trước, có điều thỉnh thoảng lại lặng xuống. Mộc Thah nhìn hắn đứng ngoài hiên ngắm trăng, nét mặt không vui, y suy nghĩ, gần rơi lệ, thì ra đây là câu trả lời mà Tịnh Hương nói, hắn đang luyến tiếc nàng, hắn…yêu nàng. Nàng rời đi phải chăng là trừng phạt hắn đối với y có tâm ý. Mộc Thanh quay người muốn vào trong thì nghe giọng hắn gọi:
Thah nhi, lại đây
Y chần chừ rồi chậm rãi lại gần, nhìn gương mặt hắn ở góc nghiêng, rất đẹp.
Đệ xem, trăng đêm nay đẹp phải không?
…Bệ hạ, người có phải…?!
Sở Khải Phong thở dài:Đệ vẫn gọi ta như vậy sao
Y không trả lời câu hỏi kia mà nói tiếp: Người có phải đang luyến tiếc Tịnh Hương nương nương?!
…
Nếu người luyến tiếc nàng tại sao không giữ nàng lại? Nàng giận người, người chỉ cần đối với nàng…. Giọng y có điểm nghẹn lại, tựa hồ nếu như y nói tiếp, lệ sẽ rơi.
Ta không có luyến tiếc nàng
Mộc Thanh kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Ta chỉ là áy náy, phụ mẫu nàng năm xưa vì ta mà vong mạng. Phụ thân nàng cầu xin ta chiếu cố, bảo vệ nàng…nhưng mà không tốt, ta cảm thấy có lỗi .
Vậy sao?!
Sở Khải Phong quay sang nhìn y, nói:
Đời này ta chỉ luyến tiếc một người, là đệ.
Y tròn mắt nhìn hắn, tai mơ hồ không tin vào những lời nói vừa nghe. Sở Khải Phong dần dần thu hẹp khoảng cách hai người, môi dán lên môi y, nhẹ nhàng hưởng thụ hương thơm lá trà từ môi y. Đợi đến một lát, Mộc Thanh định thần hai người đã môi kề môi.
Sở Khải Phong cảm nhận hơi thở của y có chút hỗn loạn mới thả ra, nhìn y gấp gáp lấy lại hơi thở, hắn vừa cười vừa bóp mũi y.
Là lần đầu hôn sao?
Mộc Thanh giọng lí nhí đáp: ...Ưm
Chỉ một khắc sau, Sở Khải Phong đã tiếp tục tiến công, ôm y trong lòng ngực, say đắm hôn ái nhân. Mộc Thanh bất mãn, mở miệng cắn hắn.
Em cắn ta?
Mộc Thanh ngượng ngùng, nhỏ giọng mắng hắn: Đó là trừng phạt .
Vậy sao, vậy ta nguyện ý nhận, đến đây Khải Phong mặt dày ba tấc, đưa mặt lại gần y chờ trừng phạt .
Vô sỉ
Ta chỉ như vậy với em .
NOTE: Mọi người đọc truyện thấy hay thì nhớ đề cử và theo dõi truyện ủng hộ Nấm nha:<